Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 39: Muốn hôn cô một cái




Trần Tấn Nhiên nghe thấy Y Lan đưa ra một lý do vụng về cho có lệ như vậy với mình, anh không khỏi khổ sở cười một tiếng: "Y Lan, đổi lại em là anh, em có tin hay không?"

Sự châm chọc lẫn khinh thường nơi đáy mắt anh đã làm thương tổn Y Lan thật sâu. Y Lan chợt cười khẽ, ngẩng đầu lên đầy vẻ kiêu ngạo: "Chuyện cho tới bây giờ thì em đã hiểu rồi. Lúc này trong lòng anh sợ là đã không còn có em nữa rồi, hoặc nói một câu cho rõ ràng hơn chính là, anh đã thích Ương Ương rồi, có đúng hay không?"

"Y Lan, em không cần phải đổi chủ đề..."

Nụ cười của Y Lan càng sâu hơn, "Thật đấy, hiện giờ em đang nói với anh rất thật lòng."

Trần Tấn Nhiên trợn to hai mắt, thế là thế nào, câu nói trước của Y Lan chẳng lẽ lại không phải là lời nói thật hay sao?

Y Lan mặc dù đáy lòng đang đau nhức đến lợi hại, nhưng cô càng ngẩng cao đầu đầy vẻ kiêu ngạo hơn:   "Quả thực em không chút ưa thích Ương Ương, không ưa cái cô bộ dạng nũng nịu yểu điệu đó của cô ta! Em không thích cô ta chiếm cứ lấy anh, không thích cô ta chắn ngang ở giữa anh và em như vậy!"

Y Lan cười lên một tiếng nghe thật buồn bã: "Đúng vậy! Chính em đã cố ý tìm cô ta để gây phiền toái! Chính em là người đã ra tay trước, cô ta phản kháng lại, lỡ tay đẩy em xuống bên dưới. Dĩ nhiên là em sẽ không để cho cô ta chiếm được tiện nghi như vậy, cho nên cũng kéo cô ta đi xuống theo. Em biết cô ta mang thai… Em chỉ nghĩ rằng, nếu như không còn đứa trẻ nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thì chuyện giữa cô ta và anh sẽ không còn có khả năng..."

"Trần Y Lan!" Trần Tấn Nhiên lập tức cắt ngang lời của Y Lan. Trên mặt của Trần Tấn Nhiên lộ rõ vẻ không dám tin nhìn lại cô: "Trần Y Lan, em đã thay đổi trở nên ác độc từ bao giờ vậy?"

"Em ác độc ư? Em trở nên như vậy chính là do bị anh đã bức ra mà thôi! Anh Tấn Nhiên, mặc dù em yêu anh, em yêu anh, yêu đến sắp nổi điên, nhưng mà, em vẫn muốn phải nói rõ cho anh biết, em coi thường anh! Vì ngay cả trái tim của mình mà anh cũng không nhìn thấy rõ, ngay cả mình thích người nào cũng không biết.  Chuyện em và Ương Ương náo loạn thành như bây giờ, hai đứa con của hai người chúng ta đều bị chết, nguyên do cũng chính là vì anh! Chính bởi vì anh đã đung đưa không chừng, cho nên chính anh mới là người khởi xướng ra chuyện này! Trần Tấn Nhiên, đáng đời anh! Đây là báo ứng mà anh phải nhận! Hai đứa con của anh chết là đáng đời..."

"Trần Y Lan!" Trần Tấn Nhiên giơ tay lên, một cái bạt tai liền quăng ra ngoài. Đôi mắt của Trần Tấn Nhiên  nhìn Y Lan như muốn nứt ra: "Anh thật không thể nào ngờ được rằng, người con gái Trần Y Lan mà anh yêu thích,  một cô gái nhỏ thiện lương đơn thuần ngày nào, vậy mà lại có thể biến thành như bây giờ!"

Y Lan lảo đảo lùi lại sau một bước. Cô nhẹ nhàng che lấy mặt của mình, trong ánh mắt lành lạnh lúc này ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng vô biên. Y Lan nhẹ nhàng cười lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng: "Anh Tấn Nhiên, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ không để cho mình còn yêu anh nữa..."

Y Lan xoay người: "Em cũng sẽ không ép buộc anh phải lấy em nữa! n Em cũng không bao giờ còn quấy rầy anh và Ương Ương nữa! Trần Y Lan này, cũng không phải là người không có ai muốn, cũng không phải là người không có ai thèm lấy. Em đã phải nhân nhượng để cầu toàn, lần thứ nhất, lần thứ hai… như vậy là quá đủ rồi, tuyệt đối sẽ không để cho mình còn bị té nhào ở trên người anh xuống một lần nữa!"

Y Lan gượng cười, một nụ cười xinh đẹp và đầy thống khổ. Trần Tấn Nhiên nhìn cô đi ra ngoài,  nhìn theo bóng dáng của cô, rốt cục đã biến mất ở trước mắt mình. Cũng chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác  lạnh lẽo không nói ra được! Ương Ương đi rồi, Y Lan cũng đi rồi...

Anh không còn gì nữa cả, cái gì cũng đã bị mất hết. Anh triệt triệt để để biến thành một người cô đơn.

Ương Ương đã từng nói là cô thích anh, nhưng đến bây giờ, cô quyết tuyệt muốn ly hôn với anh, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Y Lan cũng đã từng nói thương anh, không phải là anh sẽ không lấy làm chồng. Nhưng đến bây giờ, cô cũng đã nói, sẽ không bao giờ còn để cho mình tiếp tục thích anh nữa.

Trần Tấn Nhiên cười khổ một tiếng, xoay người, một quyền nện ở trên cây khô. Ai nói phụ nữ là người si tình nhất? Con mẹ nó, phải nói, cõi đời này nhi dễ dàng thay đổi nhất  chính là phụ nữ!

************************

"Em cứ ăn từ từ thôi, nhóc ơi! Không có người nào giành với em đâu!" Tư Dận liếc mắt nhìn Ương Ương ăn ngấu nghiến như hổ đói, vẻ bất đắc dĩ. Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Nhìn một chút xem, cái nhà họ Trần này thật là đáng sợ! Cô nhóc của anh chỉ đi có mấy ngày thôi mà đã bị hành hạ cho thành như thế này đây, đến cơm cũng không cho ăn no..."

Ương Ương mãnh liệt trợn trắng mắt, trong miệng vẫn còn ngậm một sợi mì dài, gầm nhẹ một câu mơ hồ không rõ: "Tư Dận, anh câm cái miệng lại cho em!"

Tư Dận chảy nước mắt, cô nhóc này mới đi có mấy ngày mà đã biết mắng chửi người khác rồi!

Rốt cục đợi đến khi người nào đó đã ăn đến tròn bụng, Tư Dận mới nhìn sang cô đầy sự hiếu kỳ, hỏi một câu: "Thế nào mà em lại đói đến thành như vậy?"

"Nhìn thấy mặt đã chán ghét, cho nên ăn không trôi, không thấy đói bụng."

Lời nói của Ương Ương vừa ra khỏi miệng, người nào đó lập tức nở một nụ cười tựa như một bông Cúc đại đóa, miệng cũng kéo dài thành hình trái tim: "Vậy bây giờ em ăn tới ba chén, có phải là nói rõ rằng anh là người rất tốt hay không. Em nhìn thấy anh lại thấy có khẩu vị ăn là tốt rồi!"

Ương Ương lại trợn trắng mắt lần nữa, "Thôi xin anh đi, trừ anh ra, em nhìn thấy ai cũng đều có khẩu vị rất tốt, có được hay không?"

Người nào đó bất kể, vẫn cực kỳ vui mừng, vui vẻ tính tiền, tự cho mình ôm lấy cô gái nào đó đi ra ngoài bộ dạng như diễu võ dương oai: "Đi thôi, đi về nhà!"

"Này, Tư Dận, anh buông ngay móng vuốt của anh ra có được hay không?"

Ương Ương dùng sức đẩy móng vuốt của người nào đó ra, nhưng không ngờ người lại không chịu buông tay. Đến cuối cùng, lại còn mặt dày mày dạn tiến tới, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con gái nhà người ta. Ương Ương vung ra một cái tát: "Tư Dận, tối nay không cho phép anh tiến vào trong nhà!"

Người nào đó lại một lần nữa rơi lệ, cô gái nhỏ, ngài đang ở nhờ trong nhà  của tôi đấy!

Ồn ào một hồi, rốt cục cả hai đều lên xe rất êm đẹp. Tư Dận vừa lái xe, vừa nhìn Ương Ương đang lim dim. Cô nhóc này, ở tại nhà họ Trần có mấy ngày qua, thật sự đã bị hành hạ không nhẹ. Chẳng những cơm không thể ăn no, ngay cả chuyện ngủ, sợ là cô nhóc này cũng phải lo lắng đề phòng.

Tư Dận lấy ra một tấm thảm nhỏ đắp lên cho cô. Ương Ương ngủ ngã trái ngã phải, nhìn dáng vẻ ngủ của cô, thật sự là làm cho người ta phải đau lòng. Tư Dận liền kéo Ương Ương qua, để cho cô nằm ở trong ngực của mình. Người con gái nào đó hết sức đơn thuần vẫn tiếp tục ngủ say, hoàn toàn không hề cảm nhận được người nào đó đã phải "Dụng tâm lương khổ"!(*)

(*) Dụng tâm lương khổ: Dịch nghĩa: Làm việc tốt cho người khác mà người khác không biết.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn nằm ở trên bụng của anh, lúc này hơi thở của cô gái nhỏ đã kích thích nơi nào đó của anh. Người nào đó khóe miệng từng chút từng chút toét ra một nụ cười chan chứa… Anh chỉ tưởng tượng, chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Nếu như hiện tại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mà có điều gì khiếm nhã với cô nhóc này, nhất định cô sẽ xé anh ra mà ăn tươi nuốt sống...

Kết hôn đi, kết hôn, kết hôn xong thì sẽ có thể quang minh chính đại kết thúc chuyện ở riêng, sẽ được ngủ chung ở trong cùng một gian phòng, được quang minh chính đại ôm cô gái của mình, được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, được  vuốt ve cô một cái...

Cắt! Cần phải chuyên tâm lái xe, không nên có những ý nghĩ kỳ quái kia, nếu không để xảy ra tai nạn xe cộ thì có thể nguy rồi. Hiện tại còn chưa được hôn lên gương mặt kia một lần, thì chết cũng không thể nào đi uống trà cùng với Diêm vương gia được.

Vừa quay đầu lại, anh nhìn cô gái nhỏ của mình đang ngủ say sưa, dáng vẻ đầy sự ngây ngốc. Chỉ có điều, bộ dáng ngủ này của cô, thật sự đã làm cho người ta nhìn mà cảm thấy trong lòng thực sự yêu thương, không nỡ.

Tư Dận ôm Ương Ương xuống xe, sau đó đi lên lầu, mở cửa, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn đặt Ương Ương ở trong phòng ngủ của mình. Cởi chiếc áo khoác ra cho cô, tháo đôi giầy của cô ra, ánh mắt đảo một vòng thật nhanh ở trước ngực cô. Ặc... 34c?

Trái tim nhỏ của anh bỗng nảy lên, đập mạnh thình thịch thình thịch, nhưng anh vẫn liều mạng kiềm chế lại, đắp chăn cho cô, không dám tiếp tục ở lại nữa.

Ương Ương ngủ một giấc cực kỳ sâu, bộ dạng có vẻ rất hài lòng. Tư Dận nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán của cô, xoay người đi ra khỏi gian phòng.

*****************

Rốt cuộc, Trần Tấn Nhiên cũng đã ký lên bản thỏa thuận ly hôn. Ương Ương tự mình đi đến Singapore một chuyến. Cũng không biết cô đã nói những gì với ông cụ Trần, chỉ biết tâm trạng của lão gia vẫn rất bình tĩnh, cũng không bị phát bệnh. Trần Y Lan đi sang nước Mĩ xa xôi, chưa từng trở lại trong nước dù chỉ một lần...

Nguyễn Duy Đông và Tô Tô cứ tan tan hợp hợp, tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn, mà Tư Dận...

Cuối cùng anh vẫn bị cha của mình ép buộc phải cưới một thiên kim tiểu thư, có gia thế trong sạch và môn đăng hộ đối.

Suốt cả một đêm trước lễ kết hôn, Tư Dận cứ đứng ở dưới căn phòng của tòa lầu mà Ương Ương mới dọn đến. Chỉ cần cô đi a ngoài liếc anh một cái, chỉ cần cô nguyện ý đi cùng với anh, anh sẽ buông bỏ xuống hết thảy, sẽ cùng cô rời đi khỏi cái thành phố này.

Nhưng mà ánh sáng ngọn đèn trong phòng của cô rất nhanh liền trở nên tối đen. Suốt cả đêm đó cũng không hề sáng lên một lần.

Ương Ương không đi xuống lầu, nhưng cố đứng ở trên sàn nhà, ẩn núp phía sau rèm cửa sổ, len lén nhìn Tư Dận.

Anh đứng cả đêm, cô khóc cả đêm.

Không phải là bởi vì yêu, mà chỉ là vì không cách nào chinh phục, không cách nào chống cự lại được số mạng.

Tư Dận rời đi, sau khi kết hôn, danh tiếng hoa hoa công tử của anh đã bắt đầu từ từ hồi phục lại. Ương Ương cũng xin thôi việc, rời đi khỏi nơi này, không có một người nào biết cô đi đâu.

Bất quá cũng giống như Thượng Đế ở trên trời chỉ cần nháy mắt một cái, thời gian đã vụt qua, rồi biến mất.

Ba năm sau.

Hứa Hoan Nhan và Thân Tống Hạo đã cho ra đời một cặp song thai Long Phượng. Trần Tấn Nhiên bay đi thăm cặp trẻ sơ sinh. Trong tã lót, bộ dạng của hai đứa trẻ nít thế mà lại không có nhiều nếp nhăn như những ông già. Mà ngược lại nhìn chúng thật dễ thương, giống như phấn điêu ngọc mài (*) vậy. Trần Tấn Nhiên vụng về ôm lấy hai đứa bé, trong lòng cảm thấy đầy sự chua xót.

(*) Phấn điêu ngọc mài: Cụm từ miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp của một người nào đó, tựa như được điêu khắc từ phấn, được mài ra từ ngọc.

Nếu như đứa nhỏ của anh và Ương Ương vẫn còn sống, e rằng nó đã sớm biết gọi ba gọi mẹ, chạy tới chạy lui vây quanh anh rồi.

Hoan Nhan vẫn còn ở nằm trên giường nghỉ ngơi. Dáng vẻ của Thân Tống Hạo lúc này mang đầy đủ sự hài lòng và thỏa mãn. Trần Tấn Nhiên nhìn niềm hạnh phúc đang nhuộm trên mặt mày của Thân Tống Hạo, trong lòng anh lại càng thêm chua xót đến khó tả.