Cô Đơn Vào Đời

Chương 22: Ngã rẽ đầu tiên




Trong cuộc đời, có những giai đoạn chúng ta đi cùng nhau trên cùng một con đường. Nhưng trong cuộc đời, có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có một người rẽ trước.

Đó là lời bài hát mà tôi rất thích. Cuộc đời vốn là những sự ly biệt nói tiếp nhau. Chúng ta liên tục gặp những con người mới. Chúng ta đi rồi dừng lại, có lúc đứng quay đầu nhìn lại, có lúc cứ thế mà thẳng tiến.

Mặc dù những năm cấp III, việc phân ban bị phản đối và lên án rất nhiều song rốt cuộc, năm lớp Mười một, chúng tôi vẫn phải phân thành hai ban: Tự nhiên và Xã hội.

Ngày cô Vu phát cho chúng tôi tờ đơn chọn ban, chúng tôi không nói với nhau câu nào.

Không nói ra là bởi vì trong lòng cả hai đang có quá nhiều do dự và dằng xé. Sợ rằng chỉ cần một người nói ra thôi thì người kia sẽ không lựa chọn theo đúng sở trường của mình nữa. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy cái tinh thần sẵn sàng hi sinh bản thân vì người mình yêu đó làm tôi cảm thấy xúc động vô cùng.

Tôi chỉ muốn có thể ở bên cạnh Hứa Lật Dương cả đời, cả kiếp này.

Tôi chỉ muốn ngày ngày được thấy cậu ấy, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn. Tôi chỉ mong muốn ngày nào cũng được chia sẻ với cậu ấy, cho dù chỉ là một ánh mắt từ phía xa thôi cũng đã đủ để lấp đầy khoảng cách về không gian và sự xa cách về thời gian.

Ngày hôm sau, sau khi nộp đơn, tôi nhìn thấy Hứa Lật Dương đứng ở của sau lớp học đợi tôi.

Tôi đã điền vào đơn chọn ban Tự nhiên. Còn cậu ấy điền vào đơn chọn ban Xã hội.

Giống hệt như hàng trăm, hàng nghìn câu chuyện tình cảm lãng mạn viết trong các cuốn tiểu thuyết. Vì tình yêu mà có những sai lệch đầy tiếc nuối. Và chính vì sự tiếc nuối đó chúng tôi mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà cả hai dành cho nhau.

Lúc Hứa Lật Dương nói với tôi cậu ấy đã điền vào đơn chọn ban Xã hội, nước mắt tôi liền trào ra.

Cậu ta vội vàng nói: “Cậu đừng khóc, đơn tự nguyện vẫn có thể sửa được mà. Mình sẽ đi nói với cô, đổi thành ban Tự nhiên.”

Tôi nghĩ thế cũng tốt. Vì dù sao những môn xã hội và tự nhiên của tôi cũng không chệnh lệch nhau là mấy, mà tôi thì chúa ghét cái đám con gái chụm năm tụm bảy, nói xấu, kèn cựa nhau ở lớp xã hội.

Ngay hôm đó, lúc tan học, Hứa Lật Dương nói vớí tôi cậu ấy đã sửa đơn tự nguyện thành ban Tự nhiên. Và như thế, chúng tôi cùng được phân vào một lớp.