Cô Đơn Vào Đời

Chương 40: Đôi găng tay lông thỏ màu hồng




Một tuần trôi qua rất nhanh. Đến lúc tôi phải về Vũ Hán. Vừa mới nhập học được ít lâu mà đã bỏ học đi chơi suốt cả tuần, đối với một đứa con gái ngoan như tôi, đã là ghê gớm lắm rồi.

Chuyến tàu tối hôm đó, Hứa Lật Dương nói sẽ mua vé nằm cho tôi. Tôi không cần, một tuần ở thành phố X chúng tôi đã tiêu hết gần 2000 tệ, hơn nữa cũng chẳng biết tiền đã tiêu vào những việc gì, thấy trong lòng bất an.

Thế là Hứa Lật Dương đi mua một vé ngồi. Anh đã nói sẽ mua cho tôi vé nằm, tôi không cho nhưng đến lúc anh mua vé ngồi, tôi lại cảm thấy không thoải mái.

Trước lúc đi, Dịch Trì mời chúng tôi đi ăn cơm.

Dịch Trì đến quán cơm trước và chờ chúng tôi ở đó. Kết quả, Hứa Lật Dương nghe nhầm địa điểm, đưa tôi đến một quán cơm khác. Lúc thấy Dịch Trì không ở đó mới phát hiện ra là chúng tôi đã đến nhầm chỗ, lúc đó mới lại đi đến đúng nơi đã hẹn.

Ở phần trên tôi đã miêu tả, trường học của bọn họ bốn bề là núi, đường rất khó đi, hơn nữa sau đợt tuyết rơi, nhiệt độ vẫn luôn ở mức thấp. Tôi vẫn mặc chiếc áo của Hứa Lật Dương khoác ngoài để chống lạnh.

Trời dần tối, đường càng trở nên khó đi. Tôi lại chưa ăn cơm, vừa lạnh vừa đói trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu vì thế đi rất chậm, Hứa Lật Dương luôn miệng giục tôi đi nhanh.

Tôi đang rất khó chịu lại bị giục nên gắt lên: “Anh giục cái gì nữa? Tại anh đi nhầm chỗ nếu không chúng ta đến đó lâu rồi.”

Hứa Lật Dương nghe giọng tôi có vẻ bực bội liền buông tay tôi ra, tự mình đi lên phía trước.

Tôi không thèm đuổi theo, thế là hai người cứ thế một trước, một sau mò mẫm đi xuống núi.

Hứa Lật Dương thuộc đường, tất nhiên là không sao. Còn tôi không quen đường nên thường xuyên vấp. Và đến lúc xuống dốc, chân bị hụt nên trẹo ngã lăn đùng ra đấy.

Tôi liền khóc oà lên.

Tại sao chứ, tôi ngồi cả đêm, vượt bao dặm xa xôi đến đây chỉ để gặp anh, vậy mà lạnh như thế này, tôi chỉ được khoác một cái áo mỏng, đi trên con đường núi tối mù thế này, anh ta chỉ vì vài câu trách móc mà bỏ mặc tôi, mặc kệ tôi sống chết, tại sao tôi lại không khóc chứ.

Hứa Lật Dương thấy tôi khóc, lúc đó mới chạy lại vội vàng hỏi han: “Em sao thế? Có lạnh không? Đưa tay cho anh nào!”

Tôi càng nghĩ càng tức, tôi thấy lạnh vô cùng, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, khóc đến tận lúc tới quán ăn mà Dịch Trì hẹn.

Quả nhiên lúc Dịch Trì nhìn thấy chúng tôi bước vào, cái nhìn đầu tiên là hướng về tôi, sau đó mới đưa mắt sang nhìn Hứa Lật Dương, hỏi: “Thuỷ Tha Tha sao thế?”

Hứa Lật Dương lắc đầu, ra vẻ đó như là do tôi làm nũng, anh ta chẳng biết làm thế nào.

Dịch Trì gọi người phục vụ lấy cho tôi một cốc nước. Anh nói: “Em uống chút nước ấm đi, trông em có vẻ đang rất lạnh.”

Cốc nước nóng đang bốc hơi trước mặt tôi, rất nhanh hơi nước làm mờ đôi mắt. Nếu như Hứa Lật Dương quan tâm đến tôi bằng một nửa Dịch Trì thôi, thì chắc tôi cũng không dễ dàng có cảm tình với Dịch Trì đến thế. Tôi đã tìm thấy một cái hợp lý cho tình cảm của mình.

Dịch Trì thấy tôi vẫn không cầm cốc nước lên, bèn đưa mắt ra hiệu cho Hứa Lật Dương, Hứa Lật Dương bèn bê cốc nước lên đặt vào tay tôi.

Bỗng nhiên, tôi không chỉ cảm thấy thất vọng mà còn cảm thấy chán ghét Hứa Lật Dương. Tôi đẩy tay, đáng nhẽ chỉ định đẩy chiếc cốc lại, nhưng không ngờ lại làm cho cốc nước nóng đổ vào tay Hứa Lật Dương.

Chiếc cốc thuỷ tinh lập tức rơi xuống vỡ tan tành. Cùng với tiếng cốc vỡ là tiếng Hứa Lật Dương cất lên giận dữ: “Rốt cuộc là em muốn gì? Em muốn làm gì hả? Sao em phiền phức thế?”

Hứa Lật Dương nói với giọng rất to, rất to, anh đang nổi giận với tôi.

Ở một thành phố phía Bắc xa xôi, trong một đêm giá lạnh, người con trai đã ở bên cạnh tôi từ năm mười lăm tuổi bỗng nhiên nổi cáu với tôi. Còn tôi, từ lâu đã coi anh là người duy nhất tôi có thể yêu trên thế giới này, người yêu duy nhất, người bạn duy nhất của tôi. Ở trong tôi, anh là người duy nhất mang lại sự ấm áp.

Vậy mà bây giờ anh đang quát tôi.

Tôi bỗng khóc oà lên thành tiếng.

Tôi không thể chịu đựng được cảnh một người con trai nổi cáu với tôi, đến bây giờ vẫn không thể chịu đưng được, trừ khi là tôi làm việc sai bị sếp nổi cáu. Tôi không phải là lá ngọc cành vàng nhưng tôi cũng biết cách chiều chuộng bản thân mình. Không ai có tư cách để nổi cáu với tôi. Cho dù tôi là kĩ nữ, anh là khách làng chơi mà nếu tôi không muốn phục vụ anh thì làm sao nào?

Trong giây phút đó, tôi bỗng cảm thấy mọi tình cảm trong ba năm vừa qua biến thành cát bụi; chúng đã vỡ vụn, bị giẫm đạp. Mãi mãi sẽ không bao giờ hàn gắn lại được.

Tôi khóc oà lên rồi chạy ra ngoài, vừa khóc vừa chạy dọc đường lớn, con đường dẫn đến ga.

Chạy không được bao xa thì tôi nghe thấy có tiếng bước chân đang chạy đuổi theo.

Tôi cứ nghĩ đó là Hứa Lật Dương nên càng chạy nhanh hơn, nhưng tôi chợt nghe Dịch Trì gọi tên tôi: “Thuỷ Tha Tha ơi.”

Quay đầu lại, thấy Dịch Trì đang thở hổn hển theo tôi.

Bỗng nhiên tôi không do dự ngã nhào vào lòng Dịch Trì.

Lúc đó tôi không hề có ý muốn bày tỏ tình cảm của mình mà chỉ vì tôi cần một người dịu dàng ôm lấy tôi.

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt cứ thế rơi lã chã, hi vọng anh đưa tay ra ôm lấy tôi nhưng không, anh chỉ đứng ở đó, để mặc cho tôi như quỷ đói bám chặt lấy cổ anh. Một lúc sau, anh nói: “Tay em lạnh quá, làm cho cổ anh lạnh toát rồi này.”

Nghe anh nói vậy, tôi thấy xấu hổ, vội buông tay ra.

Anh cởi chiếc áo lông vũ ra, vẫn là chiếc áo hôm đó đã cho tôi mượn. “Em khoác áo vào, tay em lạnh cóng rồi.”

Tôi khoác áo vào người, tay áo quá dài như diễn kịch hát vậy. Anh cẩn thận xắn tay áo lên một chút. Tôi ngoan ngoãn đứng đó, như đứa trẻ chưa biết mặc áo cần có người lớn mặc cho.

Tôi chìm đắm trong cảm giác được làm đứa trẻ. Lúc đó tôi nghĩ nếu bây giờ Dịch Trì nói muốn tôi làm người yêu của anh, chắc chắn tôi sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay lập tức.

Thế nhưng tôi biết Dịch Trì không nói, nói liều thế thôi chứ cũng chưa chắc tôi đã đồng ý thật.

Chúng tôi đều là những người tốt, có lương tâm, có đạo đức, có tình, có nghĩa. Trong mối tình tay ba, người chịu thiệt thòi nhất chính là người đến sau.

Dịch Trì lại dùng giọng nựng trẻ con để nói với tôi: “Ngoan, chúng ta quay về ăn cơm nhé! Ăn chút đồ em sẽ không lạnh nữa đâu. Đừng khóc nữa nào!”

Tôi ngoan ngoãn để Dịch Trì đưa về. Lúc gần về đến quán ăn, Dịch Trì bỗng rút từ trong túi áo ra một đôi găng tay lông thỏ màu hồng nói: “Mãi mà chẳng có cơ hội đưa cho em, tối ngồi trên tàu chắc sẽ lạnh đấy.”

Anh không đeo găng tay vào tay tôi mà giúi vào túi của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của anh sáng lấp lánh như sao mùa hè, lại gần sẽ thấy ánh mắt đó vô cùng ấm áp.

Hứa Lật Dương chắc cũng đã bị Dịch Trì dạy dỗ cho một bài, nên khi nhìn thấy tôi quay lại liền đứng ngay dậy chạy ra đón. Tôi vẫn tỏ ra lạnh lùng.

Ăn cơm xong, tôi và Hứa Lật Dương đi ra ga. Tôi cứ tưởng Dịch Trì cũng sẽ đi tiễn tôi nhưng sau khi chúc tôi lên đường may mắn, anh quay người trở về nhà.

Tôi chỉ nhớ ánh mắt cuối cùng trước khi quay người, anh đã nhìn vào tôi.

Tôi không có số điện thoại của anh, cũng chẳng có địa chỉ email hay nick chat. Không có phương tiện liên lạc nào, còn anh cũng chưa bao giờ hỏi tôi những thứ đó.

Chúng tôi đang cố gắng để chạy trốn, cũng đang cố gắng để kìm nén. Có thể cả đời này chúng tôi sẽ không gặp lại nhau, có thể cái duyên chúng tôi đến quá muộn vì thế không nên nói gì, cũng chẳng nên làm gì.

Đến ga, Hứa Lật Dương đã đổi vé ngồi thành vé nằm. Tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết đó có phải là chủ ý của Dịch Trì không? Nếu không thì tôi không thể hiểu nổi tại sao Hứa Lật Dương lại tỏ ra tinh ý đến thế.

Lúc tàu chuẩn bị chuyển bánh, tôi nhìn qua ô cửa kính, thấy Hứa Lật Dương đứng đó nhìn tôi. Tàu bắt đầu chạy, bóng anh cũng khuất dần. Ngoài ô cửa sổ, trời tối đen như mực. Mắt tôi lại nhoà đi. Cảm giác lưu luyến làm tôi thấy nhói đau.

Tôi lưu luyến nơi này là vì cái gì? Tôi cũng không biết nữa.

Có niềm vui gặp mặt thì cũng có nỗi buồn chia ly. Đó vẫn là quy luật của cuộc đời.