Cô Đơn Vào Đời

Chương 46: Chút phiêu lưu mạo hiểm




Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng trôi qua, ngày về ăn Tết, Lương Triết bảo tôi ra ga Vũ Xương tiễn anh. Trên đường đi qua cửa hàng KFC, anh nói: “ Em đợi anh chút nhé, anh chạy vào mua ít đồ ăn.” Tôi gật đầu.

Sợ anh ở trên tàu muốn ăn gì mà phải đi rửa tay thì bất tiện, trong lúc chờ anh, tôi ghé vào siêu thị bên cạnh mua cho anh một ít khăn giấy và một chai nước. Từ trong siêu thị bước ra, tôi nhìn thấy anh đã ra khỏi cửa hàng KFC, tay xách túi đồ ăn. Tôi đưa nước và đồ ăn cho anh, anh đưa cho tôi túi đồ anh cầm trong tay cho tôi.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh đưa cho em làm gì?”

“Anh mua cho em ăn mà.” Anh cười trả lời.

Tôi mở chiếc túi ra xem, bên trong có năm bắp ngô nhỏ. Tôi ngẩng đầu lên khẽ nói một câu “Cảm ơn anh!” rồi lại cúi đầu xuống vì không biết phải đối diện với ánh mắt của anh lúc đó như thế nào.

Chưa bao giờ tôi nói cho anh là tôi thích ăn ngô bởi vì hồi học cấp III, có một lần tôi và Hứa Lật Dương cãi nhau. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau ở một vườn hoa cạnh nhà Hứa Lật Dương, chẳng ai thèm để ý đến ai. Nhưng Hứa Lật Dương rất quá đáng, cứ ngồi ở đó mà ăn ngô. Cứ thế được một lúc, tôi không chịu nổi liền đứng bật dậy, định đi về thì Hứa Lật Dương bỗng giữ tôi lại, dúi vào tay tôi bắp ngô. Đang định quẳng đi thì bỗng tôi phát hiện ra bắp ngô đã được ăn tạo thành dòng chữ “I LOVE YOU”. Tôi ngạc nhiên và lập tức vui trở lại. Từ đó tôi bỗng hứng thú với nghệ thật điêu khắc: gặm ngô.

Nếu như Lương Triết biết được điều này liệu có đau lòng không nhỉ?

Tiễn anh lên tàu, tôi nhìn thấy khuôn mặt Lương Triết mờ mờ phía sau cửa kính. Anh lấy tay đẩy cửa sổ lên hết. Giữa chúng tôi không còn một ngăn cách nào nữa. Chỉ có điều tôi đứng bên ngoài vạch trắng. Còn bên kia vạch trắng có sơn dòng chữ: Nguy hiểm, không được vượt qua .

Lúc tiếng còi tàu kêu vang, báo hiệu tàu sắp chuyển bánh, Lương Triết bỗng thò nửa người qua cửa sổ dúi vào tay tôi một vật. Theo phản xạ có điều kiện, lập tức nhận lấy, đợi đến khi tôi nhận ra vật mình đang cầm trên tay là một chiếc điện thoại di động thì chiếc tàu đã dần đi xa. Tôi biết tại sao Lương Triết lại đợi đến lúc tàu sắp chuyển bánh mới đưa chiếc điện thoạt cho tôi. Anh không để tôi kịp từ chối, chỉ có thể nhận.

Tay trái tôi xách túi ngô, tay phải cầm chiếc điện thoại. Tin nhắn của Lương Triết “tít tít” chuyển đến.

“Vừa xa em, anh đã thấy nhớ em rồi.”

“Ngồi đối diện với anh là một em rất trẻ, nhưng không dễ thương bằng một phần mười em.”

“Ngoan nhé, một mình đi trên đường về nhớ cẩn thận, qua đường nhớ đợi đèn đỏ.”

Còn tôi lúc đó nghĩ đến việc Hứa Lật Dương ngày mai về Vũ Hán mà thấy buồn muốn khóc.

Tôi ghét bản thân mình. Tôi ghét mình lăng nhăng, ghét mình không rõ ràng, ghét mình đã chia đôi trái tim cho một người con trai khác.

Tôi ghét mình đã đối xử như vậy với Hứa Lật Dương. Cảm giác đang phản bội này làm tôi vô cùng khinh bỉ bản thân mình.

Tôi biết mình không phải người con gái có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì và tôi cũng biết sức quyến rũ của mình chỉ có giới hạn. Những người con trai này đều rất tốt với tôi, yêu tôi, tôi thừa nhận một trong những lý do chính là bởi vì sức hấp dẫn của tôi đã phát huy tác dụng và còn bởi vì những tính toán của tôi cũng đã đạt được mục đích. Tôi thừa nhận tôi đã dùng những thủ đoạn nho nhỏ để mê hoặc họ, chiều theo và lấy lòng họ. Thế nhưng điều đó có gì là sai? Tôi chỉ muốn mình có nhiều tình yêu hơn nữa, chứ chẳng phải là việc giết người, phóng hỏa, cướp của gì .