Cô Em Nhầm Giường Rồi

Chương 28: Không phải tại tôi




Trời nhập nhoạng tối. Ánh trăng tĩnh mịch mà mơ hồ rọi xuyên qua tán lá rậm rạp, để lại trên mặt đất những vệt trắng bạc lốm đốm như những viên pha lê hư ảo.

Gió đêm mát lạnh đem hương mộc lan dịu êm vấn vương nơi cánh mũi, đánh thức một nỗi buồn man mác xa xăm trong các giác quan. Lòng người đang trầm tư điềm tĩnh như nước dường như cũng có chút xao động.

Chính xác hơn, là quá xao động.

Hán Khanh núp trong lùm cây, đội hai chiếc lá mít trên đầu để nguỵ trang, hết lần này đến lần khác nghiến răng ken két như thạch sùng thức đêm.

Khỉ gió chết tiệt, ngàn lần chết tiệt.

Văng vẳng tiếng xa là tiếng côn trùng kêu rả rích, trong bầu không khí ẩm ướt lúc nhập nhoạng tối dường như có thứ gì đó đang từ từ lắng đọng lại.

Tiếng cười lanh lảnh của Khiết Du thình lình từ trong căn nhà gần đó vọng ra, giống như đang trêu ngươi hắn.

Rất tốt, hắn đã dành cả buổi tối để nấp ở đây mà quan sát nàng bạn gái hờ của mình ăn uống phè phỡn với ông bạn quý hoá mới quen của cô nàng, và thành quả mà hắn có được là hai chiếc lá mít khô đội đầu và những luồng gió rét căm căm sau cơn mưa rào từ cuối buổi chiều.

Khiết Du, cậu được lắm, rất được.

Cảm thấy chân mình đang dần trở nên tê buốt và đau nhức như kim châm, Hán Khanh khó nhọc thay đổi tư thế ngồi, nhưng sắc mặt thì vẫn tối sầm và bực dọc như cũ.

Một bầy muỗi vườn hí hửng vo ve trên đầu hắn, sẵn sàng để xin tí máu bất cứ lúc nào.

Cái ông bạn hay ho đó tên là gì nhỉ? Cột Nhà Khét hay Cháy Cháy gì đó thì phải. Hừ, còn đặt cả biệt danh nữa cơ đấy, thân mật, đúng là thân mật ghê ha?

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Hán Khanh lại gợn lên chút băn khoăn. Chẳng lẽ, thật sự khẩu vị của Khiết Du là những anh chàng cao to lực lưỡng, có nước da ngăm ngăm khoẻ mạnh như thế ư? Phải nam tính nồng nặc như thế thật sao?

Trước đây, làn da trắng đẹp đẽ của hắn luôn khiến khối cô gái phải ghen tị, nhưng giờ nó lại khiến hắn vừa tức vừa tự ti. Nếu biết trước sẽ có ngày này, lúc nhỏ hắn đã chịu khó đi biển nhiều một chút.

Chẳng phải cứ da ngăm cao to là hay sao? Hắn đường đường là mỹ nam nổi tiếng toàn trường, nhà cao cửa rộng, ít nhất trí óc của hắn cũng hơn người bình thường một chút, chẳng phải là thua kém gì cho cam.

Nhưng, nếu thật sự Khiết Du ngốc nghếch coi trọng những thứ đó thì Hán Khanh đã ăn điểm từ lâu lắm rồi, không phải miệt mài hổn hển mồ hôi nhễ nhại bám theo cô ngày này qua ngày khác như thế này.

Bạn Hán Khanh của chúng ta chính là điển hình cho phái hành động, một khi đã xác định được trong lòng có tình cảm thì sẽ lên kế hoạch tấn công triệt để, đối phương có chạy lên trời cũng không thoát.

Khi chỉ mới chớm manh nha ưa thích, đã yêu cầu cô lấy thân trả nợ, dùng mọi cách ép cô làm bạn gái hắn. Sau đó, đương nhiên là phải ra mắt gia đình cô ấy, làm cho cô nàng đi cũng dở mà ở cũng không xong, tình cảnh ấy kể ra cũng khá thú vị. Rồi thì, đi xem phim, dẫn cô đi dự tiệc để công khai tuyên bố chủ quyền: “Nhìn đi, cô gái này là của ta, là của ta.” Duy chỉ có nụ hôn đêm ấy là nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng có đánh chết hắn cũng không hối hận.

Khiết Du khi bị cướp mất nụ hôn đầu, không cho hắn ăn một cái tát, cũng không cong lưỡi mắng hắn xối xả. Không, cô chỉ nhìn hắn một cách ngỡ ngàng và đề phòng, sau đó lại quyết định lên kế hoạch trốn tránh hết sức tài tình.

Không chỉ là tuýp con trai làm nhiều hơn nói, Hán Khanh còn là một anh chàng có tính sở hữu rất cao, vậy nên, đầu tiên là phải làm cho cô thừa nhận hắn, không còn chỗ để chứa bất cứ hình ảnh gã con trai nào nữa. (Gián: Hán Khanh, anh đúng là cuồng loạn quá rồi).

Chuyến đi chơi này đương nhiên cũng nằm trong tính toán của bộ óc siêu phàm, tuyệt chiêu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” được hắn sử dụng một cách triệt để, tấn công dồn dập để cô không còn đường lui.

Tuy nhiên, hắn lại không ngờ tới việc Khiết Du đã vô tình kéo theo hai quả bom, hai quả bom có hình hài cụ thể là Phi Long và bạn Cột Nhà Cháy.

Hán Khanh không biết và cũng không muốn hiểu vì sao trên thế gian náo nhiệt này chỉ nhìn thấy nụ cười của cô ấy, chỉ nhắc nhở bản thân một cách quyết liệt rằng, gặp được cô là điều bất ngờ hạnh phúc nhất. Vì vậy, chiến dịch gỡ bom phải luôn trong tư thế sẵn sàng.

Trước đây, hắn luôn cười vào mặt bất cứ kẻ nào mê muội đi tin vào tình yêu sét đánh, bây giờ thì hắn có cảm giác như vừa tự sỉ nhục bản thân. Đứng trước một cô gái như Khiết Du ngốc nghếch, bạn sẽ bất thình lình nhận ra mình thích cô ấy, và dần dần trở thành một tên khùng loạn trí từ lúc nào không hay.

Nhiều lúc ngồi ngẫm nghĩ, hắn cảm thấy Khiết Du là một cô gái rất bình thường, hạnh kiểm kém, sử dụng phao trong giờ kiểm tra và mồm miệng rất độc địa, chấm hết.

Tại sao hắn không thể mê mẩn bất cứ cô gái xinh xắn và nữ công gia chánh nào, ví dụ như Bội Di chẳng hạn? Khi bạn nói con bò là con heo có v.ú, cô ấy cũng sẽ gật đầu mỉm cười, khi bạn nói Trái Đất mỏng dính như miếng bánh tráng đậu phộng, cô ấy sẽ hoàn toàn vui vẻ nhất trí, giống như một người vợ hiền đích thực.

Đáy mắt hắn đột nhiên lấp lánh một nụ cười khoái trá. Không, hắn thì cần quái gì nữ công gia chánh và ngoan ngoãn, hắn chính là muốn một cô nàng đen tối quái chiêu ở bên cạnh mình mà chơi đùa bất cứ lúc nào, và đó mới chính là khẩu vị tuyệt hảo. (Gián: Tôi thật sự không biết nói gì về bạn trẻ này nữa =_=).

Trăng lên cao, sáng vằng vặc, cả khoảng vườn nhỏ ngập trong thứ ánh sáng êm ả màu bạc đó, trở nên đẹp diệu kì. Những tán dừa lười nhác đung đưa trong gió, giống như một anh chàng cao lêu nghêu đang cố đưa tay vẫy xe taxi.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Hán Khanh quyết định ngồi bệt xuống đất. Mặc xác việc ở dưới đấy có rất nhiều sinh vật khó chơi, cũng mặc xác luôn việc hắn đang mặt một chiếc quần màu gi khá đắt tiền, chân hắn thật sự sắp nhũn ra đến nơi rồi.

Haizz, theo đuổi bạn gái khó đến thế ư?

***

Nhà dì Tư.

Híp mắt nhìn dì Tư Dừa gắp một miếng cá kho bỏ vào bát mình, tôi đột nhiên thấy lòng lâng lâng.

Sống thế này mới là sống chứ!

Tôi ngoan ngoãn gắp miếng cá lên cho vào miệng, nhai một cách rất nhiệt tình. Người dân miền quê sống giản dị thuần phác, trong bữa ăn không có lễ nghi rườm rà áp đặt, tâm trạng tôi cũng từ đó mà khá lên thấy rõ.

Nhưng lạ quá, ngồi ăn tối từ nãy đến giờ, sao tôi cứ có cảm giác như đang bị theo dõi ấy nhỉ… Giống như có một tên sát nhân bịt mặt đang rình rập ngoài vườn, sẵn sàng tấn công tôi bất cứ lúc nào vậy, khủng khiếp quá!

- “Cậu sao thế?” Cột Nhà Cháy ngồi ngay bên cạnh, bất giác thấy tôi mặt xám ngoét liền quan tâm hỏi.

- “Ờm…Không, không có gì đâu. Ăn đi ăn đi, haha…” Tôi cười trừ, lại cầm đũa vơ cả đống cơm vào miệng. Hậu quả của việc làm này là khiến tôi suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

- “Du, lúc nãy cái anh phụ trách gì đó của trường con có dặn dì là ăn xong thì ra khoảng sân nhỏ đầu làng để tập trung, nghe nói là để chơi trò chơi.” Dì Tư Dừa đột nhiên lên tiếng, với tay gắp ít rau muống nữa bỏ vào bát tôi.

Sau khi lua nốt miếng cơm còn lại trong bát vào miệng, tôi nhai cật lực rồi nuốt mạnh, lúng búng nói:

- “Vâng, con xong…xong rồi.”

- “Vậy ra đó chơi đi, để Tí Sún dẹp bát đũa cho.” Dì Tư cười ấm áp nói, vẫn không hề để tâm đến bát cơm đã nguội lạnh của mình.

Tôi bối rối gãi mũi, qua nhà người ta ăn cơm, bát đũa cũng khiến người ta dọn, như vậy đâu có được! >_

Như đọc được sự hoang mang của tôi, Cột Nhà Cháy chống tay đứng dậy, cười hề hề nói:

- “Ra đó chơi đi, tui dọn bát từ đó đến giờ quen rồi.”

Đến mức này thì tôi đành khổ sở gật đầu, sau đó chào dì Tư một tiếng rồi vóng vèo ra khỏi cửa.

***

Mười phút sau, ở khoảng sân nho nhỏ phía đầu làng.

Anh phụ trách cầm loa lắc lắc, hào hứng nói to:

- “Mọi người ăn cơm no nê rồi chứ? Vậy thì chúng ta tìm trò gì chơi để tiêu hoá bớt nào!”

Đám học sinh quậy như quỷ sứ đương nhiên là hoan hỉ vỗ tay lộp bộp, điên cuồng hò hét đồng ý.

Đêm nay trăng rất sáng, mọi vật đều rõ như ban ngày, nên không cần mắc bóng đèn xung quanh vẫn có thể hoạt động bình thường, điều này làm mọi người vô cùng phấn kích vui vẻ.

Tôi đứng lẫn trong đám đông, bất giác toét miệng cười.

Kể ra thì chuyến đi chơi này cũng khá hay, hê hê, không đến nỗi kinh dị như tôi tưởng tượng.

Có điều, Hán Khanh đâu rồi nhỉ?

Từ lúc chiều đến giờ, chẳng hiểu hắn lặn đi đâu mất tăm, không nói với ai một tiếng, làm tôi có chút lo lắng. Thôi được rồi, là rất lo lắng! >_

- “Trò chơi đầu tiên chính là, đá bóng tình yêu.” Anh điều phối viên thình lình thông báo, trên tay ôm một túi lưới đựng đầy những quả bóng nhựa xanh xanh đỏ đỏ.

- “Ồ ồ ồ…” Mọi người hào hứng thốt lên, mắt dán chặt vào anh ta chờ đợi.

Ừm? Đá bóng tình yêu? Hồi Trung học hình như tôi cũng có chơi trò này một lần, cụ thể là người chơi phải có ít nhất một nam một nữ, một trong hai bên chân họ bị cột dính cứng vào nhau, sau đó tìm một cách để sút quả bóng vào khung thành đối phương. (Rất may thủ môn của mỗi đội cũng không đến nỗi bị cột cứng ngắc vào một người nào đó, oài…)

Nhưng, vì sao lại có tên là đá bóng tình yêu?

Thưa quý vị, đó là vì nếu một trong hai cầu thủ vấp ngã, người còn lại cũng sẽ ngã theo, chẳng khác gì một cặp uyên ương sống chết cùng nhau, thật là lãng mạn đến mức biến thái. =.=

Tôi kịch liệt lên án trò chơi cà chớn này!

Tuy nhiên, đa số thắng thiểu số, cuối cùng tôi cũng bị đùn đùn đẩy đẩy ra giữa sân… Nghe nói, vì năm nay học sinh tham gia chuyến đi khá ít nên anh điều phối viên có mời một số đồng chí trẻ trung trong làng ra để cân bằng lực lượng, sẵn tiện làm quen với nhau luôn một thể.

Cột Nhà Cháy cũng đến tham gia, nhìn phong thái ung dung của cậu ta, tôi nhất thời cảm thấy có chút ghen tị. Tại sao con trai chơi trò gì cũng có lợi thế hơn con gái như thế chứ? Không công bằng! >_

Một lúc sau, tôi “ngẫu nhiên” bị ghép cặp với Cột Nhà Cháy, chân trái của tôi bị cột chặt với chân phải của cậu ta, hoàn toàn không nhúc nhích được.

- “Tôi không yên tâm giao phó cái mạng nhỏ này cho cậu, rất nguy hiểm!” Tôi bất mãn lầm bầm, biểu cảm vô cùng bất hợp tác.

- “Nếu ngã, tui làm đệm thịt cho cậu là ổn chứ gì?” Cột Nhà Cháy nét mặt vẫn thản nhiên như không, nhe răng cười tinh quái.

Tôi: “….”

Đột nhiên, sống lưng cảm thấy lạnh ngắt và vô cùng nhột nhạt, tôi nghiêng đầu nhìn sang bên phải và đụng phải ánh mắt tức tối của…Hán Khanh.

Ặc, hắn xuất hiện từ lúc nào vậy? Đúng là ác quỷ nhập tràng mà…

Có điều, ánh mắt khó chịu xen lẫn tuyệt vọng đó là thế nào? Hắn không lẽ vừa gặp đã phát sinh tình cảm mãnh liệt với Cột Nhà Cháy rồi sao? Thật phức tạp quá.

Lát sau, trận đá bóng vô tiền khoáng hậu chính thức bắt đầu.

Vì đếm đi đếm lại vẫn thiếu một bạn nữ nên, khụ, Hán Khanh và Phi Long trở thành một cặp, nét mặt ai nấy đều hết sức khó coi. Bù lại, vì đều là con trai với nhau nên bọn họ đều không kiêng dè ai, tung hoành ngang dọc, quả bóng cả buổi dường như chỉ thuộc về đôi chân họ, ngông nghênh đến không chịu được!

Cột Nhà Cháy cũng là một chân sút có hạng, thể lực cậu ta rất tốt, suốt trận đấu tôi chỉ phải làm một việc là lon ton chạy theo cậu ta, cố gắng để trở nên không vướng chân vướng cẳng người khác.

Ít phút sau, rất nhiều cặp chẳng may vấp ngã đã bị loại, chỉ còn tôi – Cột Nhà Cháy và Phi Long – Hán Khanh kiên trì giành giật quả bóng giống như bầy hổ đói đang tranh mồi. Hức, quả thật tôi không thể tìm được biện pháp so sánh nào thích hợp hơn nữa, ánh mắt ba người bọn họ giống như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy. >_

Đúng lúc đó, một tai nạn bất ngờ xảy ra.

Do quá mê mải nên bọn tôi đã tiến đến mép sân từ lúc nào, dần dần vượt qua khỏi khoảng sân được khoanh vùng kĩ lưỡng. Các anh chị phụ trách cũng quá hồi hộp theo dõi nên cũng không ai nhắc nhở bọn tôi… Thế là, chẳng mấy chốc, biệt đội đá bóng tình yêu đã chạy tuốt ra một khoảng đất tối om và um tùm những cỏ là cỏ.

Người gặp nạn đầu tiên là Cột Nhà Cháy, chẳng hiểu cậu ta giẫm phải thứ gì mà nhảy lên choi choi, làm chân tôi cũng trở nên loạng choạng.

Phi Long dường như cũng nhận thấy có điều gì đó bất thường, cậu ta và Hán Khanh hơi dừng lại, sau đó nghi hoặc nhìn xuống mặt đất.

Chưa kịp nhận thức được mối hiểm hoạ đang rình rập ở dưới chân, tôi đã bị Cột Nhà Cháy làm cho mất đà, không thể giữ thăng bằng được nữa. Cụ thể là do tốc độ nhảy cà tưng của cậu ta càng lúc càng ghê rợn, sau cùng là tuột chân ra khỏi chiếc vòng trói chân của bọn tôi, tiện đà kéo tôi chúi người về phía trước. Thế là, hoang mang và lo sợ, tôi cảm thấy mình sắp có một màn ôm hôn mặt đất vô cùng tuyệt diệu.

Đúng khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, dưới đất ai đó đã vô ý thức để một đám miểng chai và kính vỡ rơi tung toé, những mảnh sắc nhọn đó hồn nhiên chĩa thẳng lên trời. Lúc đầu, vì có bóng râm lờ mờ của những tán dừa rậm rạp trên đầu nên tôi hoàn toàn không nhận ra chúng, bây giờ mới biết thì đã quá muộn. Hoá ra, Cột Nhà Cháy chính là giẫm phải những thứ nguy hiểm này đây.

A a a, tôi vẫn còn yêu đời lắm, tôi không muốn bị giang hồ xưng tụng là Du Mặt Thẹo đâu!!

Sự việc lúc đó diễn ra như một cuốn phim quay chậm. Cảnh sắc và tiếng la hét của mọi người trở nên nhạt nhoà, các giác quan của tôi bị một lớp sương mù đen đặc bao phủ. Trí não không ngừng gào lên một điệp khúc hãi hùng: “Toi rồi, toi thật rồi!!!”

Nhưng, một lúc lâu sau, tôi vẫn không bị bất cứ thứ gì sắc nhọn đâm vào da thịt, càng không có những cảnh tượng máu me bê bết. Ngược lại, tôi còn có cảm giác lâng lâng như đang nằm trên một miếng đệm lông ngỗng loại thượng hạng, ấm áp và phập phồng.

Uầy, đợi đã, phập phồng ư?

Hé mở cặp mắt nãy giờ vẫn đang nhắm tịt vì sợ hãi của mình, tôi từ từ ngồi thẳng dậy.

Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng khủng khiếp! Hán Khanh đang nằm sóng soài rên mặt đất, dưới lưng hắn, máu tuôn ra không ngừng như những sợi chỉ rực rỡ của định mệnh. Sắc mặt kiêu ngạo thường ngày cũng từ từ trở nên tái xanh… Hình như, vừa rồi, hắn đã lao tới che chắn cho tôi.

Một, tôi đã tham dự vào cái trò chơi đá bóng tình yêu ngu ngốc.

Hai, tôi đã bị Cột Nhà Cháy lôi vào một bãi đất trống đầy miểng chai.

Ba, tôi suýt trở thành thịt xiên hấp.

Bốn, Hán Khanh tình nguyện trở thành đệm thịt của tôi, vậy nên có thể hiểu thịt xiên hấp ở đây chính là hắn.

Tôi không nhớ rõ người ta đã lôi tôi ra khỏi thân hình mềm nhũn của Hán Khanh như thế nào, cũng không nhớ người ta đã đem hắn đi đâu, chỉ biết cả đời này, tôi chưa bao giờ lo sợ như thế.

Sợ đến mức không biết mình đang cảm thấy gì. Buồng phổi lạnh buốt và không chịu tiếp nhận không khí, lồng ngực đau như bị ai đó cầm dao khoét mất, chỉ biết đứng đó và thở thôi.

Nếu Hán Khanh có chuyện gì…

Chẳng hiểu từ bao giờ, nụ cười kiêu ngạo của tên thiếu gia hắc ám đó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, đáy mắt màu hổ phách lấp lánh ánh cười đó, chính là thứ mà tôi mong đợi được nhìn thấy mỗi buổi sáng…

Chẳng hiểu tự bao giờ, tôi không chỉ đơn thuần là “thích”.

Mọi thứ đột ngột ùa vào trong tâm trí, dồn lại thành những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi mi mắt tôi.

- “Hán Khanh…đừng…đừng…đi.” Nấc lên từng tiếng nhỏ, tôi sụp đổ trên nền đất lạnh ngắt.