Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa

Chương 8-2




"Anh thật đúng là không biết xấu hổ, tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói với Gia Văn học trưởng, anh đừng có nghe lén." Lâm Thanh Vũ đẩy Cổ Hựu Hiền, thả chậm tốc độ của mình chờ Ứng Gia Văn tới.

"Đừng đi! Tiểu Vũ, chuyện của chúng ta tương đối quan trọng mà! Rốt cuộc em muốn thế nào hả?" Cổ Hựu Hiền cau mày, trong lòng lại vang lên hồi chuông báo động.

Tối hôm trước khi xem album kỉ niệm đột nhiên anh lại nhớ tới buổi vũ hội tốt nghiệp kia, có một học muội lớn mật thông qua radio muốn công khai bộc bạch thổ lộ với Ứng Gia Văn, đúng là Lâm Thanh Vũ, không sai, nhưng mà vào thời điểm mấu chốt như thế này, cô lại vứt bỏ anh chạy tới nói chuyện với Ứng Gia Văn. . . . . . Không ổn! Quá không ổn rồi!

"Anh không được nghe lén đâu đấy!" Lâm Thanh Vũ lại dặn dò một lần nữa, làm cho Cổ Hựu Hiền trong nội tâm rất không tư vị.

Anh dứt khoát lùi lại phía sau hai người bọn họ, nghiêm mật quản chế nhất cử nhất động của hai người.

"Vừa rồi nói chuyện như thế nào? Có phải giống như anh nói, đừng vội vàng chia tay hay không hả?" Ứng Gia Văn hòa nhã cười, nhanh chóng làm ổn định tâm tình đang khẩn trương của Lâm Thanh Vũ.

Thấy cô cúi đầu cười không đáp, anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra hôm nay gọi hai người bọn họ tới đây là quyết định chính xác.

"A, đừng đề cập tới anh ta nữa, ngày đó chuyện anh nói với Cổ Hựu Hiền bí mật ở bộ phận ký gửi kia, em có nói với một người bạn tốt của cha em hồi trước ở Bộ tài chính, hiện tại đang nhậm chức thứ trưởng Bộ tài chính, sau khi ông ấy nghe xong cũng cảm thấy tương đối tức giận, nói thẳng ngày mốt đi làm sẽ tìm cục trưởng thảo luận chuyện này, còn nói nhất định sẽ chủ trì công đạo cho anh." Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói như đang nói chuyện xưa, lại khiến Ứng Gia Văn sợ tới mức khẩn cấp dừng lại.

Ứng Gia Văn ngây ra như phỗng, vẫn còn đang suy nghĩ về những lời nói thoải mái mà cô vừa nói ra..., "Em. . . . . . Em. . . . . . Biết rõ chuyện nghiêm trọng như thế nào không hả? Chuyện này sẽ tạo ra tổn thất rất lớn cho ngân hàng của chúng ta, tại sao em có thể làm việc khinh suất như vậy, tại sao không thương lượng trước với anh hả? Aizz! Em. . . . . ."

"Gia Văn học trưởng, em biết rõ anh sẽ nói như thế, anh tình nguyện tự mình chịu uất ức lớn như thế cũng không muốn làm ngân hàng bị tổn thất, làm các đồng nghiệp hồi trước bị tổn hại, đừng lo lắng, em hiểu rõ mức độ của sự việc, sau khi em nói chuyện với chú hơn một giờ, cuối cùng cũng thuyết phục được chú tiếp nhận đề nghị của em." Lâm Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy Ứng Gia Văn phản ứng mạnh như thế, ngay cả lần đầu tiên cô và Cổ Hựu Hiền đánh nhau cũng không thấy anh kích động như thế, cô vỗ vỗ vai Ứng Gia Văn, mỉm cười ngọt ngào nói, "Yên tâm, chúng ta vừa lái xe vừa nói chuyện tiếp."

Cổ Hựu Hiền đi theo sau, trong lòng run sợ, nhìn Lâm Thanh Vũ không biết nói cái gì với Ứng Gia Văn, chỉ thấy Ứng Gia Văn đột nhiên dừng xe, không biết hai người tranh chấp cái gì, sau đó lại tiếp tục lái xe vô cùng thân thiết.

Rất khả nghi! Chẳng lẽ là Tiểu Vũ lại tỏ tình với Gia Văn? Nếu không tại sao vậy Gia Văn lại kinh ngạc như thế. . . . . .

A! Đừng mà. . . . . . Cổ Hựu Hiền giờ phút này giống như bị chứng vọng tưởng vậy, nghĩ trong đầu thét lên không ngừng.

"Em đã nói rõ ràng với chú là, chuyện thu tiền hoa hồng này cũng không có chứng cớ, nếu như muốn tra, có lẽ có thể tra ra chân tướng, có thể bắt được rất nhiều côn trùng có hại, nhưng chính phủ phải trả giá, khó có thể ước lượng được tổn thất xã hội, càng tạo thành thương tổn nghiêm trọng không mong muốn cho tài chính giới, đây là một cục diện cả hai bên đều thua, mà bây giờ thế cục tài chính trong nuowscc vừa ổn định không lâu, thật sự không quá thích hợp để làm một cuộc thanh tra lớn như thế." Vẻ mặt cô chuyên chú nhìn ánh mắt tán dương của Ứng Gia Văn, lộ ra nụ cười thật tươi, nói tiếp: "Chú đã suy nghĩ rất lâu, cuối cũng cũng đồng ý với ý nghĩ của em, mà em còn nói với chú ấy là em gọi cuộc điện thoại này kỳ thật chỉ là vì một một chút chuyện riêng nho nhỏ. Chính là mời chú ấy khi nào có thời gian rảnh rỗi thì đến chỗ chúng ta một lát, uống ly trà, khi nói chuyện phiếm với những người cấp cao kia thì thuận tiện nói một chút đến vị quản lý bộ phận ký gửi đã thăng chức kia trước đây đã ‘chiếu cố’ anh, bởi như vậy, các cấp trên sẽ biết chú biết không ít chuyện riêng, tuyệt đối sẽ lập tức thanh tra chuyện này, mà tin tức này vừa truyền xuống, nhất định sẽ khiến những người trước kia lấy anh làm bia đỡ đạn biết rõ học trưởng anh cũng không phải không có bối cảnh, đương nhiên, chú ấy rất thoải mái đáp ứng rồi."

"Tiểu Vũ học muội, em thật đúng là làm cho anh cảm thấy xấu hổ vô cùng, ngày đó anh nhắc tới chuyện này với Hựu Hiền, cũng không phải muốn lợi dụng em tới giúp anh giải quyết, nhưng mà anh thật sự vô cùng cám ơn em, cám ơn." Ứng Gia Văn cảm động nói.

"Gia Văn học trưởng, anh cũng không phải người ngoài, làm sao em có thể trơ mắt nhìn anh bị ức hiếp." Lâm Thanh Vũ lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.

Ứng Gia Văn cảm động đến tột đỉnh, duỗi bàn tay thật to ra thân mật xoa đầu cô, động tác của hai người vô cùng thân mật khiến Cổ Hựu Hiền như đổ cả một bình dấm chua.

Tiểu Vũ chưa từng cười với mình như vậy! A —— Tay của Ứng Gia Văn đang làm gì thế? Không phải anh đã nói Tiểu Vũ là của anh rồi sao, tức chết anh, còn một mực sờ cô. . . . . . Cổ Hựu Hiền hổn hển tới gần Lâm Thanh Vũ.

"Cậu đừng có nói chuyện với cô ấy mãi như thế nữa!" Cổ Hựu Hiền vừa uống dấm chua một tay giữ chặt xe đạp của cô, muốn ngăn cản cô tiếp tục ‘tán tỉnh’ với Ứng Gia Văn.

"A ——" Lâm Thanh Vũ thét chói tai.

Cổ Hựu Hiền không báo động trước đã hành động làm cho xe đạp của cô mất đi trọng tâm ngã xuống đất, Lâm Thanh Vũ đáng thương nặng nề bổ nhào trên mặt đất sau đó lại ngã văng ra ngoài, ít nhất phải trượt hai mét mới dừng lại .

"Tiểu Vũ ——" Cổ Hựu Hiền thấy cô ngã xe, gấp đến độ nhảy xuống xe tiến lên, "Tiểu Vũ, trời ạ. . . . . ."

Anh nóng lòng như lửa đốt ôm lấy Lâm Thanh Vũ ngã xuống đất không dậy nổi, trông thấy đôi bàn tay của cô chồng chất vết thương, tay áo áo khoác và quần đều bị mài rách.

"Tiểu Vũ. . . . . ." Anh dường như phát khóc, vô cùng tự trách cũng không quên ôm cô, thấy cô đau đến lông mi đều quấn quýt cùng một chỗ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." Anh một mực lặp lại nói.

Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều rất đau, đưa tay sờ sờ tay của mình, một giây sau cô mở to mắt cúi đầu nhìn xem cổ tay trái của mình——"Không thấy. . . . . ."

Một cảm giác cực xấu dâng lên, cô liều mạng mặc kệ vết thương, vội vàng đẩy Cổ Hựu Hiền ra, khom người cuống quít tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được vòng ngọc, nhưng mà cũng cảm thấy đau tan nát cõi lòng!

Chiếc vòng ngọc xanh biếc đã vỡ thành vài đoạn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

"Vòng tay. . . . . ." Cô thấp giọng hô, tay run rẩy —— nhặt lên từng đoạn vòng tay đã vỡ, một giọt, hai giọt nước mắt chảy xuống, Cổ Hựu Hiền và Ứng Gia Văn sợ tới mức vây quanh cô, hỏi cô có phải đã bị thương ở đâu không.

Lâm Thanh Vũ dùng sức đẩy Cổ Hựu Hiền ra, mắt đỏ lên hung hăng trừng mắt nhìn anh. "Cổ Hựu Hiền, tôi hận anh chết đi được! Di vật ba tôi lưu lại cho tôi cũng đã bị anh hủy mất rồi! Khi ông còn sống chính là vì mua cho tôi chiếc vòng tay này mới xảy ra tai nạn xe cộ . . . . . . Tôi hận anh, tôi hận anh. . . . . ." Nói đến câu cuối cùng còn bắt lấy cổ áo Cổ Hựu Hiền, dùng sức đấm vào ngực anh.

Không để ý Lâm Thanh Vũ dùng sức đánh mình như thế nào, Cổ Hựu Hiền ôm chặt lấy cô, không ngừng xin lỗi bên tai cô: "Tiểu Vũ, tay của em đang chảy máu, đừng có dùng sức nữa, để anh dẫn em đi xử lý miệng vết thương trước đã."

Anh ôm lấy Lâm Thanh Vũ đi thẳng đến nhà vệ sinh cách đó không xa, dùng nước sạch tẩy rửa bụi bẩn trên miengj vết thương của cô.

"Gia Văn, may là Tiểu Vũ có mặc áo khoác, cánh tay chỉ bị trầy da một ít, nhưng vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện khám. Cậu chăm sóc cô ấy một lúc giúp tớ, tớ đi lái xe tới đây." Cổ Hựu Hiền khom người xuống, máy móc lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mặt cho cô, "Thực xin lỗi, đừng khóc, anh dẫn em đi gặp bác sĩ. . . . . ." Cố gắng nhét khăn tay vào trong tay cô, rồi sau đó nhanh chóng dắt xe của mình lái xe đi về phía lỗi vào.

"Học muội, thực xin lỗi. . . . . ." Ứng Gia Văn thật sự là vô cùng đau lòng, nghĩ đến hôm nay phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này, tất cả đều là do anh gián tiếp tạo thành, không khỏi bắt đầu tự trách .

"Gia Văn học trưởng, chuyện này không liên quan đến anh, đều là lỗi của Cổ Hựu Hiền." Cô cầm trong tay vài đoạn ngọc bị vỡ đã được rửa sạch sẽ, sững sờ nhìn một lúc lâu, mới dùng khăn tay Cổ Hựu Hiền đưa cho cô thận trọng gói kỹ, lại bỏ vào trong balo của mình.

Lúc này, Cổ Hựu Hiền lái chiếc xe RV màu trắng tiện nghi thoải mái mới mua đến trước mặt bọn họ, cho đến khi ngồi lên xe, Lâm Thanh Vũ mới bắt đầu cảm thấy bàn tay và cánh tay rất đau! Đối với người ngồi ở trên ghế lái, cô thật sự là vừa yêu vừa hận, mới vừa xác định được tình cảm của mình với anh, lập tức lại bị anh chọc tức đến muốn giết chết anh, thế là trên đường đi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không muốn.

Biết mình gây ra đại họa, Cổ Hựu Hiền càng không dám đáp lời, vụng trộm nhìn cô ngồi trên ghế phụ xem ra có vẻ vô cùng tức giận, biết rõ lúc này có nói nhiều lời xin lỗi hơn nữa đều là dư thừa, đơn giản cầm lấy điện thoại gọi điện thoại.

"Xin chào, tôi là Cổ Hựu Hiền, xin cho tôi gặp viện trưởng Uông Tấn Duy."

Uông Tấn Duy. . . . . . Đó là một bác sĩ nổi tiếng khoa da liễu, kết hợp với khoa chỉnh hình? Cô có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cổ Hựu Hiền đang gọi điện thoại, vị bác sĩ kia nổi danh là khó đăng ký, muốn đăng ký phải đăng ký sớm một tuần, muốn khám ngay trong ngày thì phải xếp hàng từ bảy tám giờ sáng mới đến lượt, lúc này anh chỉ nói mấy câu đã xếp được Lâm Thanh Vũ vào khám, tùy tiện nói vài câu cũng được thuận theo.

"Anh biết bác sĩ Uông sao?"

"Anh ấy và em của anh ấy đều là khách hàng mua nhà của anh, sau này lại biến thành bạn bè cùng nhau tham gia đạp xe cuối tuần, Tiểu Vũ, em yên tâm, nhất định sẽ không để em lưu lại sẹo." Trái tim anh căng thẳng, thừa dịp ngừng xe chờ đèn đỏ vươn tay nhẹ vỗ về gò má Lâm Thanh Vũ, "May mắn mặt không bị trầy da, nếu không anh nhất định sẽ đau lòng đến chết."

"Hừ!" Nghe Cổ Hựu Hiền không che dấu tình cảm chút nào, Lâm Thanh Vũ rõ ràng rất cảm động, rồi lại cố ý hừ một tiếng, lại lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới nói: "Anh đổi xe?"

"Em không thích chiếc lamborghini đó, không thể chở em đi, giữ lại cũng vô dụng, cho nên bán rồi, đổi chiếc xe giống nhãn hiệu của anh trai, cũng không tệ lắm phải không." Cuối cùng cô cũng nói chuyện với mình rồi, Cổ Hựu Hiền lại có chút ít vui vẻ.

"Ừ." Lâm Thanh Vũ cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời.

Nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, Cổ Hựu Hiền coi trọng mình như thế, trong nội tâm cô vốn đang vô cùng tức giận cũng bình tĩnh lại.

Sau khi đến bệnh viện, cứ tưởng rằng chỉ cần bôi thuốc mà thôi, không thể tưởng được hai anh em nhà họ Uông lại cẩn thận như vậy. Em trai Uông Tấn Bình chụp X quang cho cô từ đầu đến chân, khẩn trương nghiên cứu nửa ngày như vậy lại cười nói không có việc gì sau đó mới thả cô đi, mà anh trai thì lại cẩn thận xử lý bôi thuốc cho từng vết thương trên người cô, dùng băng gạc cuốn lấy đôi tay cô như bị thương nặng lắm vậy.

Sau khi Cổ Hựu Hiền nói cảm ơn với hai anh em họ thêm một lần nữa, lập tức dìu Lâm Thanh Vũ lên xe, "Anh đưa em về nhà!"

Vừa về tới nhà Lâm Thanh Vũ, lập tức hù dọa mẹ của cô, Hoàng Mỹ Hoa, nhìn thấy con gái cởi áo khoác lộ ra cánh tay băng bó kín mít, bà giống như sắp khóc, "Lúc đi còn khỏe mạnh, sao lại ngã thành như vậy?"

"Bác gái, đều là cháu hại Thanh Vũ bị thương, thực xin lỗi." Cổ Hựu Hiền một lòng treo cao, cúi người thật thấp nói xin lỗi với Hoàng Mỹ Hoa.

"Mẹ, đều là tại anh ấy! Làm chiếc vòng ngọc cha để lại cho con cũng bị vỡ. . . . . ." Lâm Thanh Vũ bổ nhào vào trong ngực mẹ khóc, vừa khóc vừa lấy chiếc vòng ngọc bị vỡ kia ra.

"Ngoan, không sao cả, con không có việc gì là tốt rồi, chúng ta lên lầu trước!" Hoàng Mỹ Hoa ôn nhu vỗ vỗ lưng, trấn an cô.

Đi theo mẹ lên trên lầu, quay đầu nhìn lại thấy Cổ Hựu Hiền cũng đi theo sau, còn là bộ dáng đương nhiên muốn đi theo lên lầu, "Cổ Hựu Hiền, anh cũng đi lên làm gì vậy, anh có thể đi." Cô không khách khí nói.

"Tiểu Vũ, sao có thể nói như vậy." Hoàng Mỹ Hoa nhỏ giọng chỉ trích, quay đầu nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, trong mắt chợt lóe sáng, "A! Không phải cậu là học trưởng của Tiểu Vũ chứ?"

"A! Bác gái cũng biết cháu? Thật sự xin lỗi, hại Tiểu Vũ bị thương còn làm vỡ chiếc vòng tay quan trọng như vậy." Cổ Hựu Hiền cúi đầu áy náy không thôi.

"Nào, cùng tiến lên đây đi!" Hoàng Mỹ Hoa từ ái cười nói.

Lâm Thanh Vũ kiên trì muốn tự mình tắm rửa, quả quyết cự tuyệt sự giúp đỡ của mẹ, Hoàng Mỹ Hoa cắt hoa quả cho Cổ Hựu Hiền ngồi ở phòng khách vẻ mặt bất an ăn.

"Bác gái, không cần phải phiền toái như vậy đâu ạ!" Cổ Hựu Hiền quả thực có thể nói là nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.

"Đừng lo lắng, mời ngồi, ăn trái cây đi!" Hoàng Mỹ Hoa nhìn nhìn cậu thanh niên từ lúc đi vào đến giờ vẫn luôn khẩn trương này, trong nội tâm cảm thấy thật thú vị, cậu học trưởng này hẳn là rất để ý đến con gái bà, nếu không thì vì sao vừa nhìn thấy con bé lại khẩn trương thành như vậy.

Tục ngữ nói mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thấy thú vị, đó là cảm nhận của Hoàng Mỹ Hoa, về phương diện khác, ổn định lại tinh thần nhìn Cổ Hựu Hiền, lại ngoài ý muốn phát hiện. Cậu thanh niên này thân hình cao ngất, lớn lên cũng thật tuấn tú đúng là nghe lời bà, máy móc cầm táo lên ăn, bà cười cười, "Cháu họ Cổ sao?"

"Đúng vậy, bác gái, cháu tên là Cổ Hựu Hiền, ở nhà đứng hàng thứ thứ hai, có một anh trai và một em trai, hiện tại thành đang là quản lí bộ phận tiêu thụ của công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." Anh nhanh chóng đứng lên, một năm một mười báo cáo gia thế của mình.

"A, công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." Hoàng Mỹ Hoa cuối cùng cũng biết tái ao bà cảm thấy khuôn mặt của anh chàng này quen như vậy rồi, "Hại hiền, mau ngồi xuống, cha mẹ cháu đều khỏe chứ?"

"Dạ?" Cổ Hựu Hiền nghi hoặc nhìn Hoàng Mỹ Hoa, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái tại sao bây giờ lại nhắc đến cha mẹ anh, "Bác gái, bác quen cha mẹ cháu sao?"

"Ta và mẹ cháu Hàn Thục Cầm là bạn học ở Đài Nam! Cha mẹ cháu kết hôn thì ta còn làm phù dâu nữa đấy!" Hoàng Mỹ Hoa cười.

"Dạ ——" Cổ Hựu Hiền kinh ngạc lại đứng lên, khó hiểu nhìn Hoàng Mỹ Hoa thong dong đi lên lầu, rồi sau đó ôm một vài bộ ảnh xuống.

"Đến đây, mẹ cháu trong này." Cổ Hựu Hiền ngồi gần Hoàng Mỹ Hoa, nhìn người trong tấm ảnh theo hướng tay bà chỉ.

"Mẹ thật trẻ tuổi!" Anh thấp giọng hô, một tấm lại thêm một tấm anh chưa từng xem qua, ảnh chụp đã hơi ố vàng, mỗi một tấm đều có thể thấy rõ giao tình giữa mẹ anh và mẹ Thanh Vũ.

"Mẹ cháu từ nhỏ chính là nữ cướp, cháu xem vào thời đại của bọn ta, danh hiệu của trường chuyên Đài Nam được mọi người gọi là trường học tân nương, mỗi một nữ sinh đều giữ lại mái tóc dài, chỉ có một mình bà ấy là để tóc ngắn giống hệt nam sinh, chúng ta cũng gọi bà ấy là nam nhân bà !"

"Ha ha! Bác gái, hiện tại mẹ cháu vẫn rất đàn ông đấy!" Cổ Hựu Hiền cuối cùng cũng tìm về bản tính của mình, bắt đầu cười nói không ngừng với Hoàng Mỹ Hoa, "Hồi cháu học cấp ba còn bị mẹ treo ngược lên đánh, để cháu đói bụng ba ngày mới buông tha, nếu là hiện nay thì đã bị khép vào án bạo lực gia đình, cảnh sát đã sớm bắt mẹ đi."

"Ha ha. . . . . . A Cầm còn làm loại chuyện đó với cháu sao! Ha ha! Bà ấy. . . . . ." Động tác miêu tả bằng tứ chi của Cổ Hựu Hiền rất khoa trương chọc cho Hoàng Mỹ Hoa cười không ngừng.

Lâm Thanh Vũ đang tắm rửa nghe thấy tiếng cười của mẹ và Cổ Hựu Hiền, muốn tắm rửa nhanh hơn cũng rất khó khăn, đành phải một mực nghe giọng nói không biết tiết chế và tiếng cười của Cổ Hựu Hiền, "Anh thật đúng là có thể nhanh chóng thân quen với bất kỳ ai. . . . . ." Nàng nói thầm .

Tắm rửa hết hơn nửa giờ, cuối cùng cô cũng đi ra khỏi phòng tắm, gỡ băng gạc trên cánh tay ra, sấy khô tóc xong lập tức đi xuống lầu, kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền cùvà mẹ mình vai sóng vai cùng một chỗ xem ảnh chụp, còn cười không ngừng.

"Tiểu Vũ, mẹ anh và mẹ em lại là bạn học cùng khoa, thật khéo đó!" Cổ Hựu Hiền vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đi xuống lầu, vội vàng tiến lên nói.

"Em biết. . . . . ." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt đáp lại.

"cái gì? Em biết, vậy tại sao cho tới bây giờ em cũng không đề cập đến chuyện này?" Cổ Hựu Hiền càng kinh ngạc.

"Sao phải kể chuyện này với anh? Gia đình em và nhà họ Cổ anh lúc đó vẫn còn rất thân." Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, mang theo vẻ mặt cười trộm, kiễng mũi chân bám vào bên tai Cổ Hựu Hiền nói: "Đúng là rất quen thuộc, nếu không anh nghĩ vì sao em lại biết được những chuyện cười kia của anh? Trong đó cũng có một số chuyện xấu trong gia đình không thể truyền ra ngoài đấy! Hi. . . . . ."

"A ——" Cổ Hựu Hiền đỏ mặt thấp giọng chậc chậc ca ngợi, "Tiểu Vũ, em thật sự quá nguy hiểm!" Anh bắt được tay cô, "Em cũng đừng đi khắp nơi nói lung tung."

"Anh hại em bị thương, còn làm hư di vật của cha em, anh thảm rồi, em muốn thông báo lan truyền chuyện của anh. . . . . ."

"Đại tiểu thư à! Anh sẽ bồi thường cho em cái vòng tay khác mà! Đừng như vậy được không?" Cổ Hựu Hiền gấp đến độ giơ chân.

Hoàng Mỹ Hoa đứng bên cạnh cười mỉm nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ĩ , không khỏi cười nghĩ thầm: không thể tưởng được Hựu Hiền chính là vị học trưởng mà Tiểu Vũ không thích kia! Thật sự là thế sự khó lường, lại giống như tia sáng trong bóng tối.

Bà đứng lên từ ghế sô pha, "Hựu Hiền, giữa trưa ở lại đây cùng nhau ăn cơm nhé!"

"Vâng ạ! Cám ơn bác gái." Cổ Hựu Hiền mừng rỡ nhìn Hoàng Mỹ Hoa đi về hướng phòng bếp.

"Mẹ, tại sao lại đối tốt với anh ta như thế!" Cô đẩy Cổ Hựu Hiền, "Anh đi mau! Tại sao lại một mực chơi xấu nhà tôi vậy." Không biết tiết chế dùng sức làm cho miệng vết thương của cô thấy đau.

Thấy cô đau đến co rúm lại, Cổ Hựu Hiền đau lòng dìu cô ngồi xuống, kéo hai tay của cô sang, "Đã nói em đừng dùng sức, bác sĩ vừa mới nói ngày mai sẽ còn đau hơn, có thể sẽ bầm tím khá lâu, ngày mai anh lại dẫn em đi đổi thuốc, phải đợi vết thương bên ngoài khá hơn mới có thể bắt đầu đánh tan máu bầm."

Nhìn thấy Cổ Hựu Hiền có vẻ lo lắng, trong lòng Lâm Thanh Vũ cũng cảm thấy ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi: "Anh giữ chặt xe đạp của em như vậy làm gì? Anh nên biết như vậy rất nguy hiểm!"

Cổ Hựu Hiền nói quanh co nửa ngày thật vất vả mới thốt ra lời nói, "Anh thấy em cười không ngừng với Gia Văn, mà tay cậu ta lại sờ đầu em. . . . . . Anh cũng chưa từng được sờ vào người em mà! Nhìn thấy em và cậu ấy thân mật như thế. . . . . ." Anh quay đầu sang một bên, "Thì. . . . . . Rất ghen, mới không thể nhịn được mà giữ chặt xe của em, thực xin lỗi, anh thật sự không cố ý . . . . . ."

Một hồi lâu, anh quay đầu, kéo Lâm Thanh Vũ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Tiểu Vũ, anh thật sự rất thích em, em có thể chỉ cười với anh, trong lòng em chỉ có thể nghĩ tới anh thôi không?. . . . . ."

Ôm cô thật chặt, trên người cô truyền đến hương thơm, làm cho cơ thể anh xao động , hô hấp và nhịp tim đập trong ngực càng ngày càng nhanh hơn, kìm lòng không được hôn nhẹ lên đôi tai hiện đang đỏ hồng của cô. . . . . .

Bị Cổ Hựu Hiền nhẹ nhàng hôn, Lâm Thanh Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đẩy anh ra, mắc cỡ đỏ mặt di động sang phía bên kia của sô pha.

Vừa rồi bị Cổ Hựu Hiền kéo, còn nói bên tai cô những lời nói mị hoặc nhân tâm (mê hoặc lòng người), hô hấp nóng bỏng của anh không ngừng lẻn vào cần cổ khiến cô say, mãnh liệt ham muốn đánh úp lại cô, chỉ có thể nương tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng tim đập mãnh mẽ hữu lực của anh, thiếu chút nữa ngây thơ mở miệng nhận lời yêu cầu của anh, cho đến tận khi anh hôn vành tai mẫn cảm của cô, càng giống như có bom đang nổ trong đầu cô. . . . . .

Trong nháy mắt, hai người tình ý tương thông, mãnh liệt muốn biết tâm tình của đối phương chiếm hết tâm tư của hai người bọn họ.

"Hai đứa có muốn uống gì không?" Hoàng Mỹ Hoa ló ra sau tú đứng to kê TV, lại thấy hai người ngồi ở hai bên ghế sô pha đều đang đỏ mặt. A! Quấy rầy bọn chúng thân thiết rồi.