Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 30




Cả 5 người ngồi xuống 1 chiếc bàn sang trọng, thoảng mùi hoa hồng, mỗi người 1 gương mặt, 1 sắc thái riêng nhưng ai cũng vô cùng lộng lẫy, khiến mọi người xung quanh không ngừng trầm trồ, ghen tỵ, quả đúng là 'bữa tiệc dành cho các vị thần'.

-"Mừng sinh nhật Yến tiểu thư, mọi người cùng nâng ly chúc mừng nào." Hoàng Tuấn cất tiếng phá tan bầu không khí u ám của bàn tiệc.

-"Sao gọi mình khách sáo như vậy? gì mà Yến tiểu thư chứ." Hải Yến bĩu môi.

Minh Nhật nghe vậy liền nở nụ cười rồi xoa đầu Hải Yến.

-"Thôi nào, lại trẻ con nữa rồi."

Nó nhìn chằm chằm những hành động của Minh Nhật đối với Hải Yến,trong lòng có phần khó chịu.

-"Chúc mừng cậu, chúc cậu 1 sinh nhật thật ý nghĩa." Nó đưa ly rượu lên trước mặt.

-"Cảm ơn cậu."

-"Yến và Hân quen nhau sao? 2 người có vẻ rất thân thiết thì phải." Hoàng Tuấn thấy họ như vậy không khỏi ngạc nhiên.

Khụ..khụ..nghe Hoàng Tuấn nói vậy, Minh Nhật đang uống rượu cũng phải 'sặc' lên, cậu thừa biết mối quan hệ của 2 người đẹp này đỉnh điểm như thế nào. Nó nhìn qua Minh Nhật rồi nhíu mày.

-"Thật ra chúng tôi đều ở trong 1 cô nhi viện khi còn nhỏ, còn vấn đề thân thiết như cậu nói thì tôi nghĩ chưa đến mức độ." nó trả lời rất thẳng thắn,không hề kiêng nể.

-"Đúng vậy đó Tuấn, mình và Hân cũng không hợp nhau lắm, phải không Hân." Hải Yến nghiêng đầu nhìn sang phía Khả Hân.

-"Có người dù gặp 1 lần cũng đủ để trở thành tri kỉ, nhưng cũng có những người thì hoàn toàn ngược lại, tôi và Hải Yến là trường hợp đó."

-"À..ra vậy, quả là 1 nước thì không thể có 2 nữ hoàng." Hoàng Tuấn hếch môi rồi lại nâng ly rượu lên kề miệng.

-"Mọi người dùng bữa đi, đừng nói chuyện phiến nữa." Nhật Nam thấy bầu không khí đã căng như dây chảo liền góp ý, NN thừa biết nếu tiếp tục thì e rằng với tính cách của Khả Hân thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rắc rối thêm....




Just give me a reason

Just a little bit's enough

Just a second we're not broken just bent................

(Just give me a reason)

Điện thoại của Khả Hân rung lên.

-"Tôi nghe đây...được rồi, tôi đến ngay." nét mặt nó ngay lập tức trở nên vô cùng lạnh băng sau khi nghe điện thoại.

-"Có chuyện gì vậy Hân?" Minh Nhật thấy vậy liền cất giọng.

-"Không có gì đâu ạ, em có chút chuyện riêng thôi, em xin phép mọi người, có lẽ em phải đi rồi, gặp anh sau nhé Nhật."

-"Ừm..."

-"Cậu phải đi ngay à? tiếc thật đấy, bữa tiệc vẫn chưa đến màn vui mà." Hải Yến vừa cười vừa ra vẻ nuối tiếc.

-"Ừ, đúng là tiếc thật nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, đành thất lễ vậy."

Dứt lời nó cùng Nhật Nam bước ra ngoài...

-"Có chuyện gì vậy?" Nhật Nam lo lắng hỏi nó.

-"Xe hàng của chúng ta đang bị chặn, nếu không đến kịp e rằng tổn thất không hề nhỏ."

-"Bị chặn? ai mà to gan vậy?"

-"Tôi cũng không biết nữa nhưng dù là ai tôi cũng quyết không để yên." nó gằn giọng khiến Nhật Nam cũng hơi rợn người, quả thật không hổ là Nữ hoàng chết chóc, rất dứt khoát.

10 phút sau............

-"Là ở đây? sao không có xe hàng nào vậy? chả lẽ chúng ta đến muộn rồi sao?"

-"Đúng là ở đây, khốn kiếp." nó chửi thề.

-"Cậu đúng là không hề thay đổi gì nhỉ Alice, vẫn ngang bướng như vậy." giọng 1 nam nhân cất lên đằng sau nó.

Theo phản xạ nó quay người lại..hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng khẽ nhếch mép.

-"Tôi còn tưởng ai hóa ra là cậu, Daniel. Không phải cậu đang ở sing-ga-po sao?"

-"Tình yêu vẫn còn nhớ tôi sao? haizz cũng vì nhớ cậu quá nên mình phải mò sang tận đây." Daniel cợt nhã đáp lại.

-"Vậy vụ xe hàng..." nó nhăn mày, tay đã nắm chặt lại.

-"Là mình bày ra, đúng là mình định chặn xe hàng đó nhưng khi biết đó là của Lâm gia nên mới nghĩ ra kế này để gặp cậu."

-"Cậu đúng là trẻ con, không thấy nhàm chán sao?" giọng nó lạnh như băng.

Khổ thân Nhật Nam nãy giờ cứ đứng đơ người như phỗng, mãi giờ mới có thể hiểu ra 1 chút nhưng nét mặt cậu lại hơi khó chịu khi nghe Daniel kia gọi Hân là 'tình yêu', chả nhẽ Hân và Daniel gì đó là...

-"Đây là ai vậy tình yêu? có phải vì người này mà cậu cự tuyệt mình không?" Daniel khẽ nguýt Nhật Nam.

-"Bạn tôi." Có trời mới biết ngọn lửa trong người nó đang bùng cháy mạnh mẽ như thế nào, nó thầm nhủ nếu biết trước như vậy thì có chết nó cũng không rời khỏi đó, không rời người nó trông chờ từng ấy năm để đến đây gặp con người vô bổ này.

-"Vậy là mình còn cơ hội, Alice à cậu đừng giận mình nhé, thật tình thì..."

-"Shut up!" nó gằn lên:"tốt nhất biến về bên sing-ga-po đi, đừng ở đây quấy rầy tôi nữa, cậu không thấy phiền sao?" Cơn giận của nó đã bùng lên tận đầu.

Dứt lời nó quay người định bỏ đi.

-"Sao cậu phũ phàng với mình vậy?" Daniel nói với giọng hơi thất vọng:"Vì cậu mà mình lặn lội tìm gần 100 ngôi trường mới thấy tin tức của cậu."

-"Lặn lội? với khả năng của Lương gia nhà cậu thì tìm 1 người khó vậy sao." nó nhếch môi .

-"Haizz, mình cạn lời với cậu luôn đấy, nhưng Alice à dù sao mình vẫn thích cậu, thật đấy, mình sẽ không bỏ cuộc đâu."

-"Chẳng lẽ những hành động trước kia của tôi không đủ để chứng minh tôi không thích cậu sao?"

-"Đủ, đương nhiên là vậy." Daniel nói với giọng ai oán:"Cậu nhẫn tâm lắm, chà đạp tình cảm của mình không biết bao nhiêu lần, mình vẫn nhớ những lần đó như in, cậu muốn mình nhắc lại để thấy bản thân vô tình đến nhường nào không?"

-"Đừng trẻ con nữa, tôi ép cậu phải làm vậy sao?"

Daniel phớt lờ những lời nói của nó rồi cất giọng.

-"Lần đầu tiên tỏ tình với cậu là năm chúng ta 14 tuổi. Daniel tôi chưa bao giờ có tình cảm khác giới nào, cũng chưa từng gần gũi thân thiết với người con gái nào ngoài cậu. Cậu biết tôi đã phải trằn trọc thế nào mới quyết định tỏ tình với cậu không? Bỏ mất 1 buổi học, chạy gần 200 km mới tìm được loại hoa lưu ly cậu thích, lấy hết dũng khí để tặng cậu...Thế nhưng cậu đã làm gì? đứng giữa sân trường cậu bóp nát bó hoa đó, rồi giang tay tát thẳng vào mặt tôi khi tôi ôm cậu. Tôi biết mình tự ý là sai nhưng cậu quá phũ phàng. Sĩ diện của Daniel này cũng mất từ ngày hôm đó. Lần thứ 2 là sinh nhật cậu năm cậu tròn 15 tuổi, gạt hết ngăn cản của mọi người, tôi vẫn mặt dày quì giữa đường để tỏ tình với cậu, thậm chí còn mất rất nhiều công sức để trang trí đoạn đường đó. Vậy mà cậu ngay cả nhìn cũng không thèm chỉ lạnh lùng nói mỗi câu:'Tránh ra' rồi bỏ đi. Lần thứ 3 là ngày valentine cách đây 3 tháng, mặc kệ sự tức giận của bố mẹ, họ hàng, họ nói mình bôi nhọ danh dự Lương gia, bỏ qua sự cười chê của mọi người mình vẫn nuôi hy vọng cậu sẽ đổi ý, tự thiết kế 1 màn tỏ tình hoành tráng, khắp nơi đều trải dài màu tím lãng mạn của lưu ly...Cậu bước lại nhận bó hoa cất giọng cảm ơn, lúc đó cậu biết mình vui đến mức nào không? Nhưng sau đó cậu lại nói rằng:"Tôi chỉ xem cậu là bạn, mãi mãi như vậy, nếu cậu còn làm mấy trò vớ vẩn này nữa thì Lâm Khả Hân tôi sẽ chính thức trở thành kẻ thù với Daniel cậu." Ngay hôm sau cậu hoàn toàn biến mất ở sing-ga-po, cậu về nước mà không hề nói 1 câu nào..Cậu quá nhẫn tâm....

Nó thở dài hừ lạnh 1 tiếng rồi bỏ đi tai còn văng vẳng tiếng hét của Daniel.

-"Cậu có trốn đến đâu mình cũng sẽ tìm đến đó, không bao giờ bỏ cuộc."

............................................

Mối tình đầu là mối tình khó quên nhất, huống chi đây lại là mối tình học trò, quả thật trái đất này vô cùng nhỏ bé...Dù có muốn trốn tránh thì cuối cùng định mệnh cũng an bài cho họ gặp nhau, có lẽ đối mặt là sự lựa chọn tốt hơn so với trốn tránh....