Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 24: Tình duyên kiếp trước, kiếp này đến (3)




Edit: thienbao95

Lúc này, ánh mắt Tô Vũ vô cùng lạnh lẽo, cô động thủ .

“Rầm” một tiếng, tay phải của cô biến ra một tỏa hồn liên đỏ như máu, lập tức Tô Vũ xoay người, bỗng nhiên tỏa hồn liên bay ra ngoài, vừa lúc cuốn lấy bóng dáng màu trắng ở phía sau.

“Tháp trấn Hồn!” Tay trái Tô Vũ đưa ra, tháp trấn hồn đỏ như máu bay lên, mượn gió nâng lên, biến cao hơn nửa người, phát ra ánh sáng đỏ ngầu, hoàn toàn bao phủ bóng dáng màu trắng!

Một loạt động tác được thực hiện vô cùng trôi chảy, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, cho dù bóng dáng màu trắng kia có là Đại La thần tiên, cũng không thể trốn thoát khỏi tháp trấn hồn.

“Thu!” Tâm Tô Vũ hơi động, hét lớn một tiếng.

Lối vào của tháp trấn hồn hóa thành một vòng xoáy đỏ như máu, sinh ra một luồng sức mạnh không ngừng hút vào, liều mạng kéo bóng dáng màu trắng vào bên trong tháp trấn hồn, chỉ cần như thế, Tô Vũ đã có thể triệt để thu phục con yêu quái này rồi!

“Vũ, đúng là em?” Đột nhiện giọng nói của bóng dáng màu trắng vô cùng mừng rỡ, hắn mặc kệ tỏa hồn liên và tháp trấn hồn, đi ra từ bên trong hào quang màu đỏ như máu, bóng người lóe lên, ôm chặt lấy Tô Vũ!

Nhất thời, chóp mũi Tô Vũ ngửi được một luồng hương thanh nhã, thế nhưng, cô chưa từng cùng người khác phái tiếp xúc thân mật như vậy.

“Buông ra!” Tô Vũ nhất thời không thích ứng kịp, dùng sức đẩy một cái, nhưng hai cái tay của người con trai mặc áo trắng lại như gộng kềm ôm chặt Tô Vũ, làm thế nào cũng đẩy không ra.

Người con trai mặc áo trắng lẩm bẩm nói: “Vũ, em biết không, một ngàn năm, anh ở chỗ này chờ em một ngàn năm, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, mong đợi em đến, vừa nãy, anh cảm giác được em xuất hiện, không lại không ngờ người đó đúng là em, thực sự quá tốt rồi!”

“Một ngàn năm?” Tâm Tô Vũ hơi động, đây cũng là lúc nên hóa giải tình kiếp, nhân tiện nói: “Tôi không muốn biết anh là ai, một ngàn năm qua, anh nên cũng nhìn thấu, tình yêu vốn chỉ là mây khói mà thôi, cần gì phải u mê không tỉnh?”

“Em nói cái gì?” Cả người con trai mặc áo trắng run lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tô Vũ, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ thống khổ, nói: “Vũ, quả nhiên em đã quên Hiên Viên Tuyết Triệt anh, quên đến không còn một mống, chẳng qua cũng không sao cả, hai người chúng ta có duyên phận ngàn năm, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể chia rẽ chúng ta!”

“Hiên Viên Tuyết Triệt?” Tô Vũ lập lại mấy lần cái tên này, bỗng một trận đau đầu ập đến, giống như muốn xé toạch đầu cô vậy, cô nhanh chóng không suy nghĩ nhiều nữa, thản nhiên nói: “Chỉ vì một chữ tình, mà anh bị nhốt ở đây một ngàn năm, có đáng giá không?”

Hiên Viên Tuyết Triệt lắc đầu một cái, kiên định nói: “Đáng giá, đừng nói một ngàn năm, cho dù mười ngàn năm cũng đáng giá!”

Tô Vũ im lặng, cô hi vọng có thể chấm dứt đoạn tình duyên này, nhưng rõ ràng Hiên Viên Tuyết Triệt không muốn từ bỏ, tạm thời cô cũng không có cách nào, không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.

Cô ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyết Triệt, dáng người hắn thon dài đều đặn, trên người mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh, tóc đen như thổ cẩm, da dẻ trắng nõn, tóc mai tung bay trong gió, mày kiếm sắc bén, đôi mắt thâm thúy, cổ cao thẳng, môi đỏ khiêu gợi, ngũ quan vô cùng tinh tế, không có một chút tỳ vết nào, hoàn mỹ không một tì vết, chỉ có dùng từ “ hoàn mỹ” mới có thể miêu tả hết vẻ đẹp của người con trai trước mắt.

Lục Hoàn Vũ không bằng một phần của Hiên Viên Tuyết Triệt, nếu như hắn được coi là hot boy, được vô số nữ sinh yêu thích, thì Hiên Viên Tuyết Triệt đẳng cấp nam thần, chỉ sợ không đến một giây, tất cả các nữ sinh khi nhìn thấy hắn sẽ thích hắn đến phát điên đi!

Tô Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Anh có thể nói cho tôi biết, một ngàn năm trước, rốt cuộc chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”

Hiên Viên Tuyết Triệt lắc đầu, nói: “Vũ, tất cả đã là quá khứ, anh không hy vọng em nhớ tới những chuyện không hay kia, nhưng anh xin thề, từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu một chút tổn thương nào!”

Tô Vũ thở dài, nếu Hiên Viên Tuyết Triệt không chịu nói, vậy thì thôi, cô lại nói: “Vậy tôi hỏi anh, làm thế nào mới có thể mang anh ra khỏi nơi này?”

Hiên Viên Tuyết Triệt ôn nhu nở nụ cười, nói: “Vũ, hơn một ngàn năm trước, anh và bốn người hầu đều bị phong ấn ở trong bức tranh này, bức tranh này gọi Càn Khôn phong ma đồ, đây là một pháp khí cực kì lợi hại, bình thường anh không thể rời khỏi nó, thế nhưng, một ít phần hồn của anh vẫn có thể tạm thời rời đi, nếu như em gặp nguy hiểm, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em đầu tiên, chẳng qua, phải phiền em mang theo anh ở bên người!”

“Có thể, nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận anh, anh tuyệt đối phải giữ một khoảng cách nhất định với tôi!” Tô Vũ nghiêm nghị nói.

Bỗng, cô giật mình nhớ đến cái gì, lại nói: “Có mấy người đồng thời cùng với tôi đi đến nơi này, anh không có giết bọn họ không, nếu bọn họ chết rồi, chỉ có một mình tôi hoàn hảo không chút tổn hại gì, tôi sẽ bị nghi ngờ.”

“Không có!” Hiên Viên Tuyết Triệt ôn nhu sờ tóc Tô Vũ, nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ mang em và mấy người kia rời khỏi nơi này!”

Tiếng nói vừa dứt, trên người Tô Vũ tỏa ra một tia sáng trắng, cô lập tức mở mắt, liền nhìn thấy Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ và những người khác đều đồng loạt mở mắt ra.

Triệu Viện lập tức nói: “Chao ôi chao ôi, vừa nãy các cậu có nhìn thấy gì không? Tớ nhìn thấy một vị thần tiên mặc áo trắng đó, tớ đang chuẩn bị đi tới xem cho rõ ràng, thế mà, vị thần tiên kia đã biến thành quái vật xấu xí rồi!”

Trương Đình Đình và những người khác nhao nhao hùa theo, chỉ có Lục Hoàn Vũ vẫn còn ngồi ở trên giường nhỏ, ảo giác gì cũng không thấy.

Chỉ có Lâm Mạn chú ý tới vị trụ trì đại sư kia, hắn ngồi ở trên giường, đầu nghiêng qua một bên, mặt xám như tro tàn, hiển nhiên đã chết.

Lâm Mạn sợ hết hồn, nói lắp bắp: “Các em xem, trụ trì đại sư có phải là. . . . . . đã chết rồi không?”

Lâm Mạn vừa nói xong, Triệu Viện và những người khác lập tức sợ hết hồn, Lục Hoàn Vũ đánh bạo đi tới chỗ trụ trì đại sư, đưa tay sờ lên mũi, ngay lập tức đã rụt trở về, quả nhiên đã chết.

“Người chết rồi, người chết rồi!” Hai người Trương Đình Đình, Triệu Viện sợ đến hồn vía lên mây, ngay cả giầy cũng không thèm mang, la to chạy ra ngoài, bọn họ không muốn ở lại nơi quỷ quái này một khắc nào, vừa nãy, những gì bọn họ trải qua không phải là ảo giác, là chuyện chân thật một trăm phần trăm, Lâm Mạn và Hà Tâm Kì cũng bị dọa cho phát sợ, không tự chủ chạy theo mọi người ra ngoài cửa.

“Tiểu Vũ, đi nhanh lên, nơi này quá tà ma rồi!” Lục Hoàn Vũ đưa tay kéo Tô Vũ, chuẩn bị kéo cô chạy trốn.

Đúng lúc này, Càn Khôn phong ma đồ trên tường chớp động một cái, hai đạo hào quang đỏ ngòm bay ra ngoài, thẳng tắp đánh vào cánh tay đang lôi kéo Tô Vũ của Lục Hoàn Vũ.

Lục Hoàn Vũ không kịp chuẩn bị, cánh tay bị cái gì đó đánh trúng, kêu thảm thiết vài tiếng, đau đến nỗi muốn hôn mê bất tỉnh.

“Em làm sao vậy?” Lâm Mạn vội vàng quay đầu hỏi.

Không cần phải nói, Tô Vũ cũng biết là là ai làm, nhưng cô lại không nói gì, quay qua nói với Lâm Mạn: “Cô Lâm Mạn, cô nên nhanh chóng mang theo cậu ấy đi thôi!”

Sau khi Lâm Mạn và những người khác vội vàng rời đi, Tô Vũ tiến lên một bước, lấy xuống Càn Khôn phong Ma đồ, cuốn thành một cuộn giấy, giấu ở trong tay áo, sau đó đuổi theo mọi người ra khỏi nơi này.