Cô Gái Trong Trang Sách

Chương 39: Chín tháng sau




Nhà văn đã phá ngôi nhà mình đang sống để dùng gạch xây nên một ngôi nhà khác: ngôi nhà trong tiểu thuyết.

Milan KUNDERA

Một làn gió xuân thổi qua Boston già cỗi.

Lilly Austin lướt qua những con phố nhỏ và triền dốc của Beacon Hill. Với những chậu hoa, những cột đèn khí ga và những ngôi nhà gạch có cửa ra vào bằng gỗ nặng nề, khu phố mang một vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

Ở đoạn giao nhau giữa hai con phố River và Byron, cô dừng lại trước tủ kính một tiệm bán đồ cổ rồi bước vào một hiệu sách. Bên trong khá chật nên tiểu thuyết được xếp ngay cạnh sách tiểu luận. Một chồng sách thu hút sự chú ý của cô: Tom đã viết cuốn tiểu thuyết mới...

Một năm rưỡi qua, cô có thói quen cẩn thận tránh kệ sách hư cấu để không chạm mặt anh. Bởi mỗi lần tình cờ bắt gặp anh, trên tàu điện ngầm, trên xe buýt, trên một tờ áp phích quảng cáo hay ở sân hiên một quán cà phê, cô đều thấy buồn muốn khóc. Mỗi khi đám bạn gái ở trường đại học nói về anh (thực ra là nói về sách của anh), cô phải cố nén để không nói với họ rằng: “Tớ đã từng lái chiếc Bugatti cùng anh ấy, tớ đã vượt qua sa mạc Mêhicô cùng anh ấy, tớ đã sống ở Paris với anh ấy, tớ đã làm tình với anh ấy...” Thậm chí, đôi khi nhìn thấy những độc giả đắm chìm trong tập ba của Bộ ba tiểu thuyết, cô lại không thể ngăn nổi mình thể hiện chút tự hào và lần này, chính cô muốn hét lên với họ: “Nhờ có tôi các vị mới được đọc cuốn sách này! Anh ấy viết nó vì tôi!”

Cô đọc nhan đề cuốn sách mới: Cô gái trong trang sách.

Cô tò mò giở những trang đầu tiên. Đó chính là câu chuyện về cô! Là câu chuyện của hai người họ! Tim đập rộn lên, cô bước vội về phía quầy thu ngân, trả tiền rồi tiếp tục đọc cuốn sách trên một băng ghế tại Public Garden, công viên lớn của thành phố.

o O o

Lilly bồn chồn lật giở từng trang sách của cuốn truyện mà cô vẫn chưa biết hồi kết. Cô như được sống lại cuộc phiêu lưu của họ qua cái nhìn của Tom, tò mò khám phá ra những biến chuyển tình cảm trong anh. Câu chuyện mà cô đã trải qua dừng lại ở

Trong cuốn truyện, Tom thừa nhận cô đã cứu cuộc đời anh nhưng trên hết anh thổ lộ rằng đã tha thứ cho việc cô lừa dối anh và rằng tình yêu anh dành cho cô vẫn còn mãi.

Lilly chực òa khóc khi phát hiện ra rằng mùa thu năm ngoái anh đã từng tới trường Brown rồi lại ra đi mà không nói với cô một lời. Một năm trước cô cũng từng trải qua nỗi đắng cay ấy! Một sáng, khi không kìm nén nổi lòng mình, cô đã đáp máy bay tới Los Angeles với quyết tâm nói cho anh rõ sự thật và thầm mong rằng tình yêu của họ vẫn chưa kết thúc.

Cô tới Malibu khi trời chập tối nhưng ngôi nhà trên bờ biển trống trơn. Vậy nên cô đã bắt taxi tới biệt thự của Milo tại Pacific Palisades để thử vận may.

Vì trong nhà sáng đèn nên cô đã lại gần và nhìn thấy qua cửa kính hai cặp đôi đang ăn tối: Milo và Carole có vẻ như đang tràn ngập trong tình yêu bên cạnh Tom cùng một cô gái khác mà cô không biết. Lúc ấy cô thấy lòng thật buồn và gần như hổ thẹn vì đã nghĩ Tom sẽ không quên mình. Giờ thì cô hiểu ra rằng đó chỉ là một trong những “bữa tối casting” vào thứ Sáu hằng tuần mà hai người bạn bày ra để anh tìm được tâm hồn đồng điệu!

Khi đóng sách lại, con tim cô như nảy lên trong lồng ngực. Lần này thì không còn là hy vọng nữa mà là một điều chắc chắn: câu chuyện tình yêu của họ còn lâu mới kết thúc. Có thể họ chỉ mới trải qua chương đầu tiên và cô đã rất muốn viết tiếp chương thứ hai cùng anh!

Màn đêm đã buông xuống Beacon Hill. Trong lúc băng qua phố để tới bến tàu điện ngầm, Lilly gặp một bà cụ người Boston ăn mặc rất trang nhã đi trên lối dành cho người đi bộ với một chai nước xốt kẹp dưới cánh tay.

Cô hạnh phúc tới mức không ngăn nổi mình hét lên niềm hạnh phúc với bà cụ.

- Cô gái trong trang sách, chính là cháu đấy! Cô vừa hét lên vừa chỉ vào bìa sách.

o O o

Hiệu sách Bóng ma và Thiên thần

rất hân hạnh được mời quý vị tới

buổi ký tặng sách của nhà văn Tom Boyd

diễn ra từ 15 đến 18 giờ thứ Ba ngày 12 tháng Sáu

nhân dịp ra mắt cuốn tiểu thuyết mới:

Cô gái trong trang sách

o O o

Los Angeles

Đã gần bảy giờ tối. Độc giả của tôi đang xếp hàng chờ đợi trong không khí vui vẻ và buổi ký tặng sách sắp đến hồi kết.

Milo ở lại với tôi cả buổi chiều, trò chuyện với khách và thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu pha trò. Thái độ cởi mở và khiếu hài hước của cậu ta khiến việc phải chờ đợi bớt buồn chán hơn.

- Tớ quên không xem giờ! cậu ta thốt lên khi nhìn đồng hồ. Thôi tớ để cậu lại một mình nhé, anh bạn. Tớ phải về cho con ăn đây!

Con gái cậu ta đã chào đời được ba tháng và đúng như dự đoán, cậu ta đã trở nên hoàn toàn lú lẫn.

- Tớ đã bảo cậu về từ một tiếng trước rồi còn gì! tôi nói với cậu ta.

Cậu ta khoác áo vest vào, chào nhân viên hiệu sách rồi vội vã về với gia đình.

- À! Tớ đã gọi taxi cho cậu rồi, cậu ta báo với tôi khi ra tới ngưỡng cửa. Họ đợi ở ngã tư, phía bên kia phố.

- Tớ nghe rồi. Hôn Carole thay tớ nhé.

Tôi ở lại thêm mười phút nữa ký tặng cho xong rồi trao đổi vài lời với người quản lý hiệu sách.

Với thứ ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, sàn nhà bóng loáng và những kệ sách được đánh xi, Bóng ma và Thiên thần là kiểu hiệu sách hiếm thấy vào thời này. Nó vừa giống Hiệu sách nhỏ nơi góc phố lại vừa giống hiệu 84 Charing Cross Road. Trước kia, khi báo chí còn chưa tạo tiếng vang gì, hiệu sách này đã ủng hộ cho cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi. Kể từ đó, mỗi khi bắt đầu một đợt ký tặng sách mới, vì trung thành nên tôi đều bắt đầu từ nơi được coi như bùa hộ mệnh này.

- Anh có thể về qua cửa sau, cô quản lý nói với tôi.

Cô ta bắt đầu kéo cửa sắt xuống thì có người gõ vào cửa kính. Một nữ độc giả tới muộn giơ cuốn sách của mình lên, chắp tay lại để mong người ta cho cô vào.

Sau khi đưa mắt nhìn tôi vẻ hỏi ý, cô quản lý hiệu sách mở cửa. Tôi mở nắp bút và ngồi lại xuống bàn.

- Tôi tên là Sarah! cô gái trẻ nói rồi đặt sách của mình xuống.

Trong lúc tôi ký tặng thì một khách hàng khác lợi dụng cửa vẫn mở để bước vào hiệu sách.

Tôi đưa sách lại cho “Sarah” rồi cầm lấy quyển sách tiếp theo mà không ngẩng đầu nhìn lên.

- Dành tặng ai đây? tôi hỏi.

- Cho Lilly, một giọng nói êm dịu và từ tốn đáp lời tôi.

Theo thói quen, tôi đang định viết tên cô gái lên trang đầu thì cô đã nói thêm:

- Nhưng có thể anh thích tên Billie hơn.

Tôi ngẩng đầu lên và hiểu ra rằng cuộc sống vừa tặng cho tôi một cơ may thứ hai.

o O o

Mười lăm phút sau, cả hai chúng tôi cùng đứng trên vỉa hè và lần này, tôi quyết tâm không để em ra đi nữa.

- Anh đưa em về nhé? tôi đề nghị. Có một chiếc taxi đang đợi anh.

- Không, xe em đỗ ngay gần đây, cô nói rồi chỉ một chiếc ôtô đỗ ngay phía sau tôi.

Tôi quay lại và không tin nổi vào mắt mình nữa. Đó chính là chiếc Fiat 500 cổ lỗ sĩ màu hồng kẹo đã đưa chúng tôi vượt sa mạc Mêhicô!

- Em rất quyến luyến chiếc xe này, cô thanh minh.

- Làm sao em tìm lại được nó?

- Giá mà anh biết được! Cả một câu chuyện đấy...

- Vậy thì kể đi nào!

- Chuyện dài lắm.

- Anh có thời gian mà.

- Vậy chúng ta có thể đi ăn tối ở đâu đó.

- Sẵn sàng!

- Nhưng em lái xe nhé, cô nói rồi ngồi vào trước vô lăng chiếc “xe” của mình.

Tôi trả tiền cho tài xế taxi rồi để anh ta đi, sau đó tới ngồi vào ghế bên cạnh Lilly.

- Chúng ta đi đâu đây? em hỏi khi cắm chìa khóa vào xe.

- Tới chỗ nào em muốn.

Em nhấn vào cần ga và “hũ sữa chua” bắt đầu rung lên, nó vẫn sơ sài và không mấy thoải mái như trước. Nhưng tôi lại thấy mê đi, ngây ngất trước cảm giác không bao giờ rời xa em nữa.

- Em sẽ đưa anh đi ăn tôm hùm và hải sản! em đề nghị. Em biết một nhà hàng rất tuyệt ở đại lộ Melrose. Nhưng thực ra thì anh phải mời em vì lúc này không thể nói là em đang rủng rỉnh được. Và lần này anh không cần phải giả vờ ý tứ: “tôi không ăn thứ này, tôi không ăn thứ kia và đám hàu kia cứ có vẻ nhớt nhớt...” Anh thích tôm hùm không? Em thì mê lắm, nhất là nướng lên, ướp rượu rồi hơ qua lửa. Ngon tuyệt! Còn cua thì sao? Cách đây vài năm, khi em còn làm bồi bàn cho một nhà hàng ở Long Beach, ở đó người ta có món “cua ăn trộm”... Nó có thể nặng tới 15 cân, anh tin được không? Nó có thể trèo lên cây để chọc dừa rồi khi dừa rơi xuống đất, nó sẽ dùng càng tách ra lấy cùi ăn! Thật phi thường, đúng không? Người ta bắt được chúng ở Maldives và Seychelles. Anh biết Seychelles không? Em thì lúc nào cũng mơ được tới đó. Những hồ nước mặn ven biển, làn nước trong xanh, những bãi biển cát trắng... Và cả những con rùa khổng lồ trên đảo Silhouette nữa. Em thích đám rùa khổng lồ lắm. Anh có biết là chúng có thể nặng tới 200 cân và sống được hơn 120 tuổi không? Thật cừ, nhỉ! Thế còn Ấn Độ? Anh đã tới đó chưa? Một cô bạn thân của em đã kể với em về một nhà nghỉ tuyệt vời ở Pondichéry nơi...