Cô Gái Yêu Tiền

Chương 9-1




Tự do của cô cùng sự vui vẻ của anh, cái nào quan trọng hơn?

"Anh Ôn, anh nói xem, tình yêu là cái gì?"

Yêu có nghĩa là sở hữu sao? Vì vậy anh mới chiếm lấy cô, có chết cũng không buông. Yêu có nghĩa là ích kỷ sao? Cho nên anh muốn cô ở lại bên cạnh anh, bởi vì anh yêu cô.

"Tình yêu sao. . . . . . Giống như hoa mùa xuân, gió mùa hạ, trái cây mùa thu, ánh mặt trời mùa đông. . . . . ." Ôn Hải Đông cười khúc khích, "Thật ra thì nó là cái gì, tôi cũng không biết."

"Không thể nào, anh Ôn, không phải anh có rất nhiều kinh nghiệm sao?" Tề Vĩ rõ ràng đã ra lệnh cho cô không được gặp mặt Ôn Hải Đông, nhưng mà hiện tại có việc lớn như vậy, bí mặt gặp cũng không sao. Tiêu Đồng cùng Ôn Hải Đông gặp mặt nói chuyện phiếm, chỉ là địa điểm bí mật một chút mà thôi.

"Nói đến kinh nghiệm dày dặn, tôi không thể bì kịp vị gian phu kia của cô." Ôn Hải Đông càng nói trong giọng càng mang theo oán hận, "Đại thiếu gia họ Tề, vừa đẹp trai lại nhiều tiền!"

Tiêu Đồng buột miệng cười, khuôn mặt sáng lên.

"Tiêu Đồng, cô cười rất đẹp. Lúc nãy cau mày nhìn rất giống một bà lão." Ôn Hải Đông nói một câu làm cho Tiêu Đồng vội vàng lấy gương ra soi.

"Thật sự xấu như vậy sao?" Cô kéo kéo da mặt.

"Cô luôn tùy ý mà thẳng thắn, đó chính là điểm đặc biệt của cô. Chính vì vậy, bây giờ cô sẽ rất khổ." Ôn

"Như vậy, Anh nghĩ tôi nên rời đi?" Bẻ gãy đôi cánh biến thành một người khác, cô không muốn tự mưu sát chính mình.

"Tiêu Đồng, thật ra thì tôi vẫn rất thích cô." Ôn Hải Đông nhìn cô, mỉm cười, "Lúc mới bắt đầu, tôi cũng có kế hoạch theo đuổi cô, chỉ là bị tên tiểu tử Tề Vĩ kia vượt mặt mà thôi."

"Bạn bè, tri kỷ, mối quan hệ như vậy mới tồn tại bền lâu, bởi vì không quá gần gũi, sẽ không có ràng buộc, cũng không cần oán trách." Tiêu Đồng nói.

"Đúng, tôi và cô có thể như vậy, nhưng anh ta thì không. Tiêu Đồng, trẻ con đáng sợ nhất chính là tính dai dẳng và bướng bỉnh. Nếu không chiếm được, tôi không biết anh ta sẽ như thế nào." Ôn Hải Đông hời hợt hỏi một câu, "Mà cô...cô từ bỏ được sao? Nếu như anh ta chỉ vì cô rời đi, mà làm ra bất cứ điều gì."

Nếu như quyết tâm được, thì cô cần gì phải chạy tới hỏi anh?

Cô chỉ yêu chính mình, nếu bắt cô phải sống cùng một người, chỉ nhìn thấy một người, cô sẽ không chịu nổi. Nhưng rời đi, lại sợ làm tổn thương anh ta, cô rất đau lòng.

"Tiêu Đồng, cô luôn sống theo nguyên tắc của mình, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, cô luôn sống tự tại, vui vẻ. Từ trước đến nay cô đều biết thứ mình muốn, cũng biết nơi mình muốn đi." Ôn Hải Đông nói, "Chuyện này đối với cô mà nói, có thể là khó lựa chọn! Nhưng tôi tin rằng, trong lòng cô đã có đáp án."

"Anh đang chơi ném bóng sao? Đem vấn đề ném trở lại cho tôi, vậy tôi còn tới tìm anh làm gì?"

"Cô vốn không tính dựa vào tôi để tìm đáp án. Cô kiên cường như vậy, mấy câu nói của tôi có thể tác động đến cô sao?"

Tiêu Đồng nhìn anh, không biết nên nói gì.

Đúng vậy, cô đã lú lẫn rồi. Cô là ai? Cô là Tân Tiêu Đồng! Từ trước đến nay cô đều sống rất tự do, lời nói của người khác cô chỉ dùng để tham khảo, không bao giờ có thể chi phối quyết định của cô.

Cô chưa bao giờ buộc mình vào tình huống khó xử, một khi đã muốn làm gì, cô sẽ quyết tâm đạt được nó.

"Ít nhất trong thời điểm hiện tại, tôi không có ý định rời bỏ anh ta." Đôi mắt của cô trong veo, "Nhưng đủ thời hạn bốn tháng, tôi sẽ theo kế hoạch đi Phương Nam chơi, sau đó sẽ cố gắng đi du lịch nước ngoài. Nếu như anh ta không đồng ý —— đến lúc đó hãy nói!"

"Yêu phải cô nhất định rất xui xẻo, thật may là tôi sớm buông tay." Ôn Hải Đông cưng chiều vuốt tóc cô, "Chẳng qua tôi không đồng tình với tên kia, ai bảo anh ta luôn đối đầu với tôi!"

"Có thù tất báo, như vậy không được quân tử lắm." Tiêu Đồng cười.

"Quân tử giá bao nhiêu tiền? Hôm nào tôi thử ra chợ mua hai cân." Ôn Hải Đông nói, nhìn Tiêu Đồng cười.

Tiêu Đồng quen biết rất rộng, cô đối với mọi người đều rất tôn trọng, vì vậy, trên thế giới này mặc kệ là ai, đều nhận được sự tôn trọng của cô. Nhưng cũng chỉ là mối quan hệ xã giao, cô cũng không phải là quân tử.

Hiểu biết lẫn nhau như vậy, cũng xem như một loại quan hệ sâu sắc, không cần phải là quan hệ sống cùng. Cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau cười đùa, sau này chia tay, thỉnh thoảng gặp nhau có thể chào hỏi.

Cô cho đây chính là cách duy nhất để cô giao thiệp cùng người khác, không ngờ tới, lại có một đứa trẻ nhảy ra, buộc cô phải thay đổi.

Nếu là người bình thường, cô sẽ chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục con đường của mình. Nhưng mà anh ta. . . . . . vô cùng đáng yêu lại rất chân thực, cô không nhẫn tâm tổn thương chính anh.

Nhưng, cô không biết mình có thể cho đi bao nhiêu, ở lại đến lúc nào.

Điều cô có thể làm chỉ là ở lại một thời gian, sau đó trốn đi, sống cuộc sống của chính mình.

"Tiêu Đồng, cô luôn nói mình không tin tưởng vào tình yêu, nhưng bây giờ nhìn cô phiền não như vậy, đây không phải là tình yêu sao?" Ôn Hải Đông buột miệng nói ra, ngược lại làm Tiêu Đồng cảm thấy hoảng hốt.

Bởi vì không thể hình dung ra hình dáng của tình yêu nên cho dù là tình cảm như thế nào, cũng đều có thể coi là một dạng của tình yêu. Kịch liệt như gió chính là tình yêu, lạnh nhạt như nước cũng chưa chắc đã là không phải.

Tình yêu, như một thói quen, lớn dần lên, sẽ không còn từ nào có thể hình dung được nữa. Cô chế nhạo nó, bởi nó quá chói loá, làm cô không thể nào tin nổi.

Không giải thích được, cũng không ngừng lưu luyến, có lẽ, thật sự nó chính là yêu.

"Tôi không biết." Nét mặt Tiêu Đồng từ bất ổn chuyển về ổn định, "Nhưng mà tôi lại nghĩ, tôi có thể thử một chút."

—— Thử một chút hình thái tình yêu thuộc về chính cô.