Có Gấu Thường Xuất Hiện

Chương 3




Cô rất ít khi thức dậy mà tâm trạng tốt như hôm nay.

Trên cơ bản, cô rất muốn tin trên thế giới này ai ai cũng là người tốt, chỉ có suy nghĩ không giống nhau, hoặc là đều có lập trường riêng mà thôi. Nhưng sự thật thường không tốt đẹp như thế.

Cô vừa tốt nghiệp đã tiến vào xã hội, nhìn thấy rất nhiều mặt tối, cũng trải qua nhiều lắm. Cô dần dần hiểu ra rất nhiều người, rất rất nhiều người, bọn họ sẽ vì lý do bé nhỏ không đáng kể mà bừa bãi làm tổn thương người khác.

Sự thực tàn khốc cứ mài mòn dần ngây thơ lúc ban đầu của cô. Nhưng trong bóng tối tuyệt vọng, cô vẫn có hy vọng thực mỏng manh, cho nên cô rất quý trọng những người bên cạnh và một vài người bạn, đồng sự, chỉ cần từng trả giá một ít quan tâm và ấm áp, cô lại cảm thấy có chút chờ mong đối với thế giới này.

Có lẽ cô lại tìm được một người còn có thể duy trì hy vọng — một Gấu tiên sinh bề ngoài đáng sợ.

Chính vì có những hy vọng mỏng manh đó chống đỡ, cho nên cô mới cảm thấy sống ở trên thế giới này cũng không quá tệ.

Vội vàng mặc quần áo, cô biết thời tiết vẫn rất nóng, đường đến trạm xe điện ngầm vẫn rất xa, giày của cô lại sắp hỏng rồi, ngày lĩnh tiền lương thì còn rất lâu, nhưng những thứ này không cản trở tâm trạng tốt đẹp của cô.

Đi thang máy xuống tần, cây cối trong sân thưa thớt đến đáng thương vẫn làm cho cô mỉm cười. Yêu cầu của cô vốn không nhiều.

Nhìn đồng hồ, sáu rưỡi. Đây là thời gian tốt, chứng tỏ khi cô đến công ty sẽ chỉ có mình cô. Cô có thể chậm rãi vừa ăn bữa sáng vừa sửa sang lại công tác ngày hôm qua làm chưa xong, còn có thể tăng tốc làm xong công tác ngày hôm qua mà không bị quấy rầy.

Đúng lúc ấy một chiếc xe Jeep dính đầy bùn bẩn thỉu đột nhiên lấy khí thế kinh người đỗ bên cạnh cô. Gấu tiên sinh hạ cửa kính xe xuống, trừng mắt nhìn cô,“Đi làm sao?” Giọng anh vẫn to kinh người.

Rõ ràng biết anh không đáng sợ, Bạc Hà vẫn run lên một chút.“Vâng, chào, chào buổi sáng……” Cô hốt ha hốt hoảng gật đầu, đỏ mặt dịch về phía trước một chút.

“Lên xe.” Gấu tiên sinh…… Không không, là Tạ Ứng Nguyên, nhăn đôi mày rậm đáng sợ, mở cửa xe ra.

“À, à…… Tôi tôi tôi…… Tôi chỉ muốn đến trạm xe điện ngầm……” Cô hốt hoảng giải thích, giọng nói vẫn là không nhịn được run rẩy.

“Tôi biết. Trạm xe điện ngầm rất xa!” Anh không kiên nhẫn,“Cô không hiểu quốc ngữ à? Lên xe đi.”

“Không, không xa……” Bạc Hà lắp bắp.

“Bảo cô lên xe thì cô cứ lên đi!” Anh vừa gầm lên như vậy, ngay cả trẻ con ven đường cũng khóc, lá gan nhỏ của Bạc Hà hoảng sợ, lập tức lên xe.

Ngồi ở trong xe, mặt cô trắng bệch ngồi thẳng lưng, Ứng Nguyên thấy cô bị dọa thành như vậy, không biết nên cười hay là nên tức, đành phải thô lỗ cầm dây an toàn cài chô cô. Bạc Hà hít một hơi khí lạnh, dính sát vào ghế ngồi không dám động, sợ sẽ đụng tới anh.

“Sẽ không xa sao?” Ứng Nguyên nhớ kỹ,“Đi mất hai mươi phút đó! Chẳng lẽ phải đi một giờ mới coi là xa sao? Có xe không ngồi, thật kỳ lạ……” Anh giẫm chân ga, xe Jeep đầy bùn phát ra tiếng vang ầm ầm, khí thế kinh người khởi động.

Chiếc này xe chống rung thực sự rất tệ, hơn nữa đường gần đó đang trải nhựa sửa chữa, ngồi chưa đến năm phút, mông Bạc Hà đã hơi hơi đau.

Sao lại tùy tiện ngồi xe người lạ? Bạc Hà âm thầm trách chính mình. Nhỡ xảy ra chuyện, đành tự trách mình không tốt! Không may Gấu tiên sinh thật sự là người xấu thì làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ……

Dọc theo đường đi cô lo lắng không thôi, năm phút ngắn ngủi như năm mươi mấy giờ dày vò. Đến khi xe Jeep đứng ở trước trạm xe điện ngầm, cô vẫn còn chìm đắm trong tưởng tượng rùng rợn của mình, không nhúc nhích.

“Xuống xe.” Ứng Nguyên nói với cô gái vẻ mặt hoảng sợ như bị bắt cóc này, phát hiện cô đang ngơ ngác nhìn phía trước. Anh bất đắc dĩ giúp cô tháo dây an toàn,“Tiểu thư, đến trạm xe điện ngầm rồi! Bảy mươi lăm tệ, cám ơn!”

Bạc Hà thật đúng là sợ tới mức nhảy dựng lên may mà cô thấp, không đụng vào nóc xe. Cô cho tay vào ví tiền lấy ra một trăm tệ, vô cùng có phản xạ nói:“Không cần trả lại, cám ơn, cám ơn……”

“Cô chưa tỉnh ngủ sao?” Ứng Nguyên kêu lên với cô,“Hồi hồn! Qua cầu!”

Cô chật vật, té xuống xe,“Cám, cám ơn, cám ơn, thật sự là làm phiền anh……”

Ứng Nguyên duỗi cánh tay dài đóng cửa xe, phát hiện Bạc Hà vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, anh đột nhiên quật khởi, quát to một tiếng với Bạc Hà:“Gừ ~~”

Quả nhiên, toàn thân Bạc Hà như có điện, nhảy dựng lên như phim hoạt hình, gần như ngay cả tóc cũng dựng lên.

“Ha ha ha ha ~~” Ứng Nguyên cất tiếng cười to,“Lá gan cô thực sự quá nhỏ. Cô gái kỳ lạ……” Anh vừa cười vừa khởi động xe, chiếc xe Jeep bẩn thỉu nghêng ngang chạy băng băng đi, giống như BMV hay xe Benz vậy.

Không, thực ra nó cũng không hề kém.

Một hồi lâu, Bạc Hà mới phát ra một tiếng thở dài không biết là yên tâm hay là nhẹ nhàng thở ra.

Cô thật sự hy vọng có thể tin tưởng một người……

Cô lắc đầu, mỉm cười đi vào trạm xe điện ngầm.

Tâm trạng tốt của cô kéo dài đến buổi chiều, khi nhận được điện thoại của đội trưởng công trình mới bắt đầu chuyển xấu.

Đội trưởng đầu tiên là giả vờ giả vịt làm khó dễ, sau đó ra vẻ hào phóng “Nể mặt cô”, sau đó bắt đầu hỏi số điện thoại và thời gian tan tầm, không ngừng tự biên tự diễn, khen ngợi lời ngon tiếng ngọt với cô.

Tuy rằng không phải là lần đầu tiên gặp phải, tay cô vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô bồi cười, cố gắng không trả lời chính diện, cũng hết sự không làm nhân viên công vụ này tức giận. Chờ anh ta nói tận hứng, cô mới vội vàng bắt lấy thời cơ xen mồm,“Thật sự cám ơn anh, vừa khéo, bà chủ có việc muốn nhờ anh, tôi giúp anh chuyển cuộc gọi đến bà chủ được không? Anh làm ơn chờ một chút……” Không cho anh ta có cơ hội nói, cô lập tức ấn nút chờ.

Run cái gì mà run? Không tiền đồ…… Cũng không phải lần đầu tiên gặp phải! Cô âm thầm mắng chính mình, vội gọi nội tuyến cho bà chủ, nói sơ lược một lần.

“Tôi đã biết.” Bà chủ hiểu ý,“Về sau cuộc gọi của anh ta tìm cô, cứ chuyển hết đến chỗ tôi. Cô cũng không cần tôi giao phó, đừng coi mấy lời nhảm nhí của tên đàn ông chó má đó làm thật.”

Cô cúi đầu nói vài tiếng “Dạ”, vội vàng cúp điện thoại.

Chính là nhát gan, chẳng phải ngốc. Cô tốt xấu gì cũng đã công tác ở đây sáu năm, nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ quặc. Bà chủ coi như là người tốt, luôn suy nghĩ cho những cô gái như cô, cũng sẽ tha thiết dặn đừng tin những lời đám đàn ông đó nói.

Dặn đến dặn đi, vẫn có vài cô gái đi sai bước nhầm, để cho những kẻ đó lừa. Cô rất hiểu đám nhân viên công vụ quèn đó, có tuổi rồi nhưng không thể lên chức, chỉ có thể dựa vào chức vị hiện giờ làm khó dễ nhà xưởng, vênh váo, nhân cơ hội lấy chút lộc, sống phóng túng thôi. Đàn ông thảm hại như vậy, những cô gái phong trần sẽ không mắc mưu, đành ra tay với cô kế toán trẻ tuổi chưa hiểu sự đời.

Kế toán nhỏ cả ngày nhốt trong công ty sao biết những người này hiểm ác? Bị đám đàn ông mặt ngoài uy phong thành thục đùa giỡn, càng thành thật càng dễ dàng bị lừa, làm tình nhân. Cho dù thoát thân cũng bị lột một lớp da, vết thương chồng chất.

Trưởng phòng kế toán công ty cô lúc trước bị kiện ra tòa vì phá hoại gia đình người ta, mất mặt tạm rời cương vị công tác.

Cô không hiểu…… Cô thực sự không hiểu. Những người đàn ông đó vì sao phải làm như vậy? Bọn họ không biết, như vậy sẽ hoàn toàn hủy hoại một người phụ nữ sao? Vì sao bà xã đến văn phòng đánh ghen ầm ỹ lại còn có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói “Đều là người phụ nữ kia dụ dỗ tôi”?

Thực sự, cô thực sợ hãi “những gã đàn ông” này, sợ hãi như những kẻ dị hình ngoài hành tinh.

Lúc tan tầm, cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Đội trưởng chỉ mới gặp mặt một lần kia, quả nhiên ra vẻ tiêu sái tựa vào xe March nhỏ của anh ta đứng chờ.

May mắn cao ốc của các cô có cửa sau, cũng may mắn có các tiền bối xui xẻo lúc trước làm mẫu.

Thực hồi hộp thực hồi hộp, cô đi vòng một vòng rất lớn, đi đến trạm xe điện ngầm kế tiếp xin quá giang.

Cô nhìn rất dễ bắt nạt đúng không? Lùi vào trạm xe điện ngầm, Bạc Hà lặng lẽ thở dài.

Cửa kính xe mờ mờ phản chiếu bộ dáng của cô: Tóc đuôi ngựa buộc gọn đã có chút tán loạn, gương mặt mộc mạc toát ra mỏi mệt và cô đơn; Mặc quần áo giày dép mua ở vỉa hè, tuy rằng kín cổng cao tường nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người xinh đẹp trẻ trung.

Trên người cô làm cho người ta tham lam chắc chỉ có đặc điểm này thôi nhỉ?

Không cần sợ, cũng không cần vội. Cô an ủi chính mình. Không bao lâu nữa…… Năm năm, mười năm, khi đó cô già đi, xấu, không ai thèm liếc nhìn cô một cái, loại uy hiếp này sẽ giảm bớt.

Có lẽ, cô là cô gái duy nhất hy vọng mình nhanh chóng già đi……