Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 15: Đã lâu không gặp




EDITOR: BỈ NGẠN HOA

Nói chính xác, mới cười đùa vui vẻ như vậy mà đã đến lễ Giáng Sinh

Hai mươi bốn buổi sáng nay, cô đã quên tháng ngày trước đây rồi, nhưng vẫn trước sau đi chạy bộ ở một nơi. Thành phố phía nam đang vào mùa đông, trừ cái ẩm ướt do không khí lạnh tạo nên, thì nhiệt độ ở đây so với mấy nơi phía bắc có vẻ dễ chịu hơn nhiều.

Mang đôi giày chạy bộ mới mua, cô co co rúm rúm chạy xuống lầu, liền thấy một tên con trai đứng trên đường trường kéo căng cơ tay chân.

Nhìn cô đến thì toét miệng cười: "Này, hôm nay tôi không đi làm, đi chơi không?"

Cô không chút hứng thú: "Bệnh thần kinh, không đi dậy sớm làm chi. Tôi cứ nghĩ cậu, nhất định cũng ngủ đến khi mặt trời chiếu thẳng xuống mông rồi chứ."

Hình như tâm trạng của cậu ta vô cùng tốt: "Không phải tôi đây sợ cô chạy một mình hay sao? ~~ huống chi hiện tại đang là mùa đông, vẫn còn tối đen như mực, cô không sợ à?"

Cho cậu ta ánh mắt xem thường, cô tiếp tục bước chân của mình,"Ở trong trường học thì có gì phải sơ. Hù ai vậy?" Sau đó không để ý tới cậu ta, chạy lên đầu.

Cậu ta đuổi theo sau: "Là tôi nói thật! Hôm nay tôi không đi làm, chúng ta đi chơi đi!"

"Tôi có tiết anh trai à. . ."

Cậu ta vọt tới trước mặt, đối mặt với cô, chạy lui, miệng thì cực kỳ vui vẻ: "Trốn đi trốn đi! Đừng đi học đi!"

Cô choáng. . . Giáo viên cúp tiết, sẽ trực tiếp đuổi việc. . . . .

Giọng nói cô nghiêm túc: "Không được. Chuyên ngày của bọn tôi là một chọi với một, cậu bảo tôi trốn sao đây ?"

"Vậy đến cuối cùng là cô không thể bỏ một ngày?"

"Hết giờ còn phải đi tập diễn tiết mục cho đêm Nguyên Đán. Trễ hơn thì còn có thể."

Tiếu Bạch ủy khuất bĩu môi: "Rồi rồi ~~ sớm biết cũng không cần thay ca để hôm nay nghỉ làm chi. Làm cho lắm vào, rốt cuộc cũng không rãnh." Chạy đi. . .

Cái gì đó. . . Cô lại đâu có bảo cậu nghỉ đâu chứ.

Buổi sáng cô dẫn học sinh đi tập diễn văn nghệ cho đêm Nguyên Đán. Ở Đại học J, trên căn bản vừa đến đã cả đống chuyện từ quốc gia đến nhỏ nhặt nữa, hoạt động lễ mừng cũng do hệ âm nhạc phụ trách. Cho nên tết Nguyên Đán lần này cũng không ngoại lệ.

Trở thành một giáo viên mới, cô muốn cùng mấy giáo viên khác hợp tác trình diễn một khúc đoạn nhạc thính phòng Mendelssohn ngắn, còn phải cho mấy nhóm học sinh nhỏ tập hát, cuối cùng đệm nhạc cho buổi đại hợp xướng, tập diễn này khiến cô thật sự rất bận. Thời gian gần đây cô đều cống hiến cho mấy buổi tập luyện này rồi.

Đang trong quá trình tập duyệt thì được một học sinh kêu cô đi ra nhận hoa.

Khi cái học sinh kia bày qua khuôn mặt lạ kỳ đến tìm cô, sau đó thần bí nói: "Cô ơi, dười lầu có người tặng hoa cho cô kìa. " Lúc đó, nhìn xuống dưới khán đài có hơn cả chục khuôn mặt quỷ dị, lòng của cô trong tích tắc lo lắng đến tột đỉnh.

Hoảng hốt khiến đôi chân mềm nhũn. . . Sợ là cái tên đang ở trong lòng mình. . . Sợ sau khi xuống dưới lầu, sẽ là chuyện vui cho một đám học sinh, sau đó đến đơn vị công tác của cô, chuyện ấy bị vạch trần toàn bộ, sợ rằng mọi người sẽ cười nhạo cô, sợ rằng . . . .

Không dám đi xuống, trực tiếp bảo học sinh xuống cầm lên giùm cô.

Học sinh trực tiếp đem bó hoa màu xanh lam đến nhà lớn. Lúc nó đang đi, cô quan sát từng nét mặt trên mặt cậu ta.

Không có, rất bình tĩnh.

Cũng chỉ mỉm cười bảo chuyển phát nhanh đưa tới trường, cậu ta thay cô ký nhận. Sau đó một đám học sinh bu quanh cô, bảo cô nhanh chóng đọc tấm thiệp kèm theo kia lên.

Khi mở nó mà tay cô run lẩy bẩy. Nhìn chữ ký đầu tiên thay cho việc đọc.

Tô Nham.

Trái tim ổn định lại. Nhưng cả người cô lại ngây ngẩn trong lúc này.

Trên trang giấy trắng là dòng chữ:

“Lại một cái Noen nữa đến rồi, em có còn nhớ đến anh không?

Anh nhớ em.

Nhớ cái buổi hẹn hò ngày Noen của chúng mình.

Tô Nham.”

Trong nháy mắt cô nhớ đến cái buổi Nôen năm ngoái. Trận tuyết cực lớn giữa làm thành phố B phía Bắc, một chàng trai quàng chiếc khăn len màu xám tro trên cổ, trong tay cầm bó hoa hồng đứng trước cửa phòng dạy học, kéo hành lý, long đong mệt mỏi.

Sau đó, điên cuồng mà gặp lại, nhưng lại không một câu nói khiến hai người chia lìa lần nữa. . . .

Em đã từng. . . . Nhớ đến anh.

Đáng tiếc, anh lại không ở bên em lúc đo.

Hôm nay. . . . Lễ Nô-en. . . Cũng không có có buổi hẹn như năm ngoái.

Sau buổi tập duyệt, cô hơi hoảng hốt. Trong lòng vẫn bồi hồi nhớ lại cái hồi ức lẫn hiện thực trước đó.

Anh đến đây? Bó hoa này là chính anh đưa tới? Và. . . . ?

Cơm trưa cô cũng ăn trong tráng thái hoảng hốt, lo lắng lúc nào anh cũng có thể xuất hiện. Trở về tahy một bộ quần áo tương đối thục nữ, màu trắng thanh khiết, khắn quàng cổ màu xám tro họa tiết ô vuông, trang điểm nhẹ nhàng trên mặt. Lúc mang giày, nghĩ đến chuyện nửa năm nay mình cũng chưa dòm ngó cái hình chim cánh cụt trên màn hình kia, cứ viết rồi xóa, cứ lặp lại nó đến n lần, không biết làm sao cho phải.

Cô, rốt cuộc đang làm gì? Hướng về cái người Ex.boyfriend chưa bao giờ liên lạc với cô sau chừng ấy thời gian, trét vàng lên mặt sao?

. . . . Không thể làm gì khác hơn là an ủi chính bản thân mình, lễ Giáng sinh đối với một cô gái còn độc thân thì, dù là Ex. Boyfriend, ít nhất vẫn dính cái mác đi chơi với “bạn trai” là được, coi như. . . tìm bạn nói chuyện mà thôi. . .

—————————————

Thời điểm tan lớp, đi ra khỏi phòng. Quả nhiên thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa phòng học. Trên tay là một bó hao hồng đỏ kết hợp với bộ tây trang màu đổ, nổi bật, dễ nhận thấy.

Lúc sinh viên đi qua, rối rít ghé mắt. CÔ thì bất lực che mặt, trời ạ, người này, sao mỗi lần ra sân đều giống như đang diễn phim truyền hình ướt át vậy, cô thật sự không chịu nổi.

Không mập. Tóc dài hơn. Mắt thâm thúy hơn.

Cô đứng ở cửa nhưng không nói gì, nhìn anh sững sờ. Trải qua mọi cảnh như phim truyền hình dài tập trên màn ảnh. Một người hay vật cũng không còn thổn thức.

Trong mắt của anh, bão táp vẫn còn đó.

Chậm rãi đi về phía cô, đặt bó hoa trước mặt cô: "Đã lâu không gặp, Tiểu Mỹ."

Cô bỗng nhiên buồn cười."Tại sao mỗi lần bọn mình gặp nhau, đều giống như phim thần tượng vậy ta?" Và cô bật cười. . . .

Anh bất đắc dĩ đỡ đỡ lông mày: "Có lẽ là bởi vì, anh quá đẹp trai nhỉ?"

Cô cho là anh sẽ lối cô ra ngoài chơi, không ngờ, anh lại kéo cô vào phòng luyện đàn.

Sau đó làm một tư thế “Xin mời” nói: "Đánh đàn cho anh nghe đi, Tiểu Mỹ. Đã nhiều năm anh chưa nghe em chơi đàn lại. Ở nước Pháp, mồi lần anh không vui, đều nhớ cái cảnh em chơi đàn ở phòng vẽ tranh."

Ngồi lên ghế đàn. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phả lên đàn dương cầm. Trong óc đột nhiên xuất hiện một bản nhạc, cũng là của Trần Dịch Tấn -《 Đã lâu không gặp 》.

Đó lúc cô mới trở về thị trấn G, mọi cảm xúc dành cho anh đều chân thực. Cũng như lúc chúng ta bây giờ, nhìn tình hình thực tế để khắc họa hết ký ức vụn ngày xưa lẫn bây giờ, cho anh và cho cô.

Sờ soạng vài phím đàn trên cây dương cầm, nhẹ giọng cất giọng hát. . . . .

“Em tới thành phố nơi anh

Tưởng tượng khoảnh khắc đi qua anh trên con đường

Ngày không anh, em cô độc thế nào

Cầm bức ảnh của anh trên tay

Nơi góc phố quen thuộc ấy

Nhưng không có anh thì không thể quay về ngày hôm đó

Anh có hay không chợt xuất hiện

Ở quán cà phê nơi con phố

Em vẫn dùng nụ cười vẫy tay chào anh

Tâm sự bên anh

Em cỡ nào cũng muốn anh nhìn thấu một mặt

Xem xem anh của bây giờ đã thay đổi

Không giống như trước anh của trước đây

Và em chỉ nói với anh một câu mà thôi

Đã lâu không gặp



Cầm bức ảnh của anh

Nơi góc phố quen thuộc ấy

Nhưng không có anh thì không thể quay về ngày đó

Anh có hay không xuất hiện

Ở quán cà phê nơi con phố

Em vẫn tươi cười vẫy tay chào anh

Tâm sự bên anh

Em cỡ nào cũng muốn anh nhìn thấu một mặt

Xem xem anh của bây giờ đã thay đổi

Không giống như trước anh của trước đây

Và em chỉ nói với anh một câu mà thôi

Đã lâu không gặp”

Giữa những lời ca cô không nhớ rõ, cô sẽ hừ nhẹ cho qua. . . Tô Nham cũng theo nhịp cô hát, rồi có lúc cũng hừ hừ như cô. . . .

Hát đến đoạn điệp khúc, cô đã. . . . Nước mắt đọng trên mi. . . . . Giọng trở nên khàn khàn. . chốc lát lại bình thường. . . . . .

. . . . . . .

Lúc tiếng đàn hoàn toàn chấm dứt. Bên trong căn phòng đã trở nên yên tĩnh.

Cô không thể dùng tên chùi hết nước mắt trên mặt. Cũng không dám nhìn nét mặt hiện giờ của Tô Nham, chỉ lẳng lặng nhìn phím đàn trên cây giường cầm.

Cảnh anh đi Pháp, cảnh cô lo từng chút một cho cuộc sống sinh hoạt ở trường, từ từ ào ạt về.

Ngón tay giống như có ý thức, chạm lên phím đàn, một khúc Chopin 《 Ảo tưởng ngẫu hứng khúc 》 chảy xuổi theo ký ức mà vang lên

Giữa đoạn có vài nốt cô không nhớ. . . Sẽ dùng tùy tiền thay thế nó…

Chỉ có cảm xúc là không ngừng trôi dạt, khiến ngón tay lướt cực nhanh. . . . Không chịu sự không chế mà lướt như bay trên từng phím đàn dương cầm . . .

Tiếng đàn chợt im bặt.

Chưa đàn xong.

Cô chạy thẳng đến cửa sổ, bình phục tâm trạng của mình.

Ở trước mặt của Tô Nham, cô chưa bao giờ điên cuồng đàn theo kiểu này. Hôm nay cũng không biết lý do vì sao, vẫn tưởng rằng lúc bọn họ gặp lại “Không có gì”, vẫn tưởng rằng tâm trang sẽ “nhưng mặt nước phẳng lặng, nhưng trong nháy mắt lại dương cung ngắm bắn.

Đứng ở cửa sổ, mở miệng hít thở thật sâu.

Mình sao vậy?

Sau lưng vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tô Nham không nói gì, vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Không biết nét mặt bây giờ của anh là gì, vừa rơi vào cái cảm xúc như thế nào, có giống với thứ mà cô từng trải hay không.

Sau lưng vang lên âm thanh đang đến gần.

Và một giọng nói khàn khàn cũng vang lên. Cô nghe câu ấy, cái câu cô cứ tưởng đợi một vạn năm sau:

"Tiểu Mỹ, xin lỗi em."

Nước mắt đã nuốt xuống chợt trào dâng lên lần nữa.

CÔ quay đầu cố gắng nhìn anh cho rõ, lại bị cái dáng dấp cao lớn đang đứng ở cửa làm cho hoảng hốt.

Nước mắt còn chưa kịp lau khô….. Thì tiếp tục chảy . . . . . .