Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Chương 35: Mặt Tiếu Bạch anh là của em




Mắt Cổ Nam mở to, vằn vện tia máu, giống như con quái thú nhìn chòng chọc cô cả nửa ngày, cô đau khổ che mặt, từ giữa kẽ tay liền tuôn ra một câu nói: "Quá đáng sợ."

Mồ hôi. . . .Phía trước có mà phía sau cũng có, thế nào mà lại như vậy? Cô đứng dậy, đi vào phòng bếp để lấy cho cậu ấm đó ly nước uống..., mặc cho tiếng động từ các chướng ngại vật ngáng đường cô có bị anh ta nghe hay không . . .

Ưmh, đoán chừng đây là “tổ ấm” của Cổ Dật Nam ở thành phố Z, một phòng ngủ một phòng khách và phòng làm việc, căn nhà tuy nhỏ nhưng vật dụng đều đầy đủ, cô mới vừa tìm được cái ly ngay cạnh máy đun nước ở phòng bếp, thì bỗng nhiên thấy Cổ Nam từ phòng ngủ chạy ra.

"Này!Anh phát sốt cũng gay gắt thật, anh nên đi lên giường nằm trước đi."Cô đưa nước cho anh ta, rồi kiểm tra toàn bộ mọi nơi để tìm thuốc.

Cổ Dật Nam ngồi trên ghế sa-lon, sờ lên trán của mình: "Sau này, chính là do ba tôi năn nỉ tôi...tôi cũng không muốn quản lý anh. Anh quá đáng sợ mà." Anh ta lắc đầu nhìn cô: "Mạc Tiểu Mỹ, em có khẳng định em đã 27 tuổi không? Ôi, tôi chưa từng gặp qua đứa con nít nào như em, giống như phải ép buộc với em vậy. Uổng công tôi tranh luận phải trái với em nhiều như vậy, không chừng cũng chỉ là “đàn gảy tai trâu”.

" . . . . . . Muốn nói tôi ấu trĩ thì cứ việc nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng giả vờ mắng tôi…

Cô đang cầm mấy viên thuốc trên tay: "Này! Nói thế thì có làm sao đâu ~ vậy anh cẩn thận đừng ăn trước khi uống, tôi đây rất đáng sợ, có thể có độc đấy."

Cô nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 2 giờ chiều, nhìn bộ dạng anh ta như vậy, khả năng ra ngoài ăn cơm cũng không nhiều, lúc đó cô không thể làm gì khác hơn là dùng chút ít tài lẻ của mình để có thể điền đầy bụng. Cũng may mắn là căn phòng của con người này tuy nhỏ nhưng đồ đạc lại rất đầy đủ, cô nấu nhanh mấy món linh tinh, coi hình dạng có vẻ khá ngon miệng.

Xem như tối hôm qua anh ta tốt bụng chăm sóc cho cô. . . .nên được rồi, bây giờ cô không cần hạ độc làm gì. . . .

Cô đang nấu ăn bỗng nhớ lại, rốt cuộc ngày hôm qua cô đã làm điều gì cơ chứ??, khiến người ta phải sợ như vậy rồi. Cô nhớ mang máng. . . Hình như Cổ Nam lấy lại áo lông giúp cô. . . Sau đó tụi cô chơi ném tuyết. . . Tiếp đó cô lại ói ra một trận. . . .lên toàn thân anh ta??

Cô bưng chén cháo đến trước mặt anh ta, giọng điệu đầy ray rứt: "Cái đó. . . Ngày hôm qua. . . . Thật ngại quá. . ."

Mắt Cổ Nam tràn ngập tia máu hận thù nhìn cô chằm chằm: "Em đã nghĩ tới chưa?"

"Thật ra thì. . . Tôi cũng không xác định chắc chắn lắm. . . ."

"Ôi, coi như tôi phục em rồi, tôi sẽ không chơi mấy trò ra mắt trẻ con ấy với em nữa.Quả nhiên làm người tốt không dễ mà."

Cô mang chén cháo để xuống, bộ dạng như người vô tội: "Tại sao tất cả các người đều nói tôi ấu trĩ. . . . Chính tôi. . . . Dù cho có ở phương diện nào cũng rất trưởng thành đấy biết hay không. . . . ."

". . . . . Ví dụ . . . . .?"

. . . . . . Cô chợt nói không nên lời.

"Ví dụ như đêm hôm khuya khoắc không về nhà, uống rượu say rồi ném tuyết vào cổ người khác, sau đó ói lên toàn thân người ta. . . ."

. . . . Cô nghe mà chỉ muốn chốn mặt vào chén cháo cho rồi. . . .

Không xong rồi! Hơn nữa cô còn quên nói với người trong nhà?!! Cô nhảy dựng lên, chạy xung quanh tìm áo khoác. . . .

"Ôi trời. . . .Áo lông của tôi đâu?"

"Chiếc áo đó chính em quăng ở phòng khách sạn rồi, nếu không sao tôi có thể bị cảm lạnh được chứ."

"Nhưng. . . Điện thoại di động của tôi để trong túi của cái áo lông đó! Tôi. . . .dám chắc ba tôi đang rất sốt ruột đấy."

Cổ Dật Nam lạnh nhạt liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho mẹ em. Mẹ em còn nói. . ." Nét mặt anh ta trông thật buồn cười: "Mẹ em còn nói, bác với ba em đã ngủ rồi, đừng để cho em đi về." Mẹ nó! Có người mẹ đối xử với con như vậy sao?! Mẹ có suy nghĩ nhiều về việc gả cô đi không đấy?!!

"Cho tôi mượn điện thoại di động!" Cô cầm lấy điện thoại của Cổ Dật Nam, vội vàng bấm số điện thoại của mình. . . Không bị tắt máy. . . . Người bắt máy đầu dây bên kiachính là một tên con trai: "Mẹ nó, còn không chịu để tôi yên à, đã nói tôi với cô ấy không ở chung một chỗ!"

. . . . . Giọng nói này nghe rất quen thuộc. . ."Triết Tử?"

"Chị . . . . cuối cùng cậu cũng gọi tới. Tối hôm qua có kẻ điên nào đó liên tục gọi điện thoại cho cậu hỏi cậu đi đâu, phiền quá nên mình thẳng tay tắt máy, mới vừa mở máy lại, mình còn tưởng rằng lại là tên thần kinh đó!"

Á. . . . Cô cảm thấy hình như có chút linh cảm xấu . . . . "Cậu đang ở đâu vậy?Mình đến tìm cậu đây!" - Cô lưu lại địa chỉ vào điện thoại, rồi quay đầu nhìn thấy mặt Cổ Dật Nam đang tái nhợt, lại cảm thấy không đành lòng. Cô quay đầu lại gọi điện thoại cho ba mẹ báo rằng mình vẫn ổn, sau đó cầm chắc điện thoại trên tay suy nghĩ không biết có nên lập tức đi tìm Triết Tử hay không. . .

Cổ Dật Nam dựa vào ghế sa-lon, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Được rồi, em đi đi. Tôi biết em cũng không muốn nán lại.Một người đàn ông to lớn như tôi thì chút cảm vặt này có là cái quái gì.Hồi trước lúc còn sống ở nước ngoài, bệnh nặng hơn thế này cũng không chết được mà cũng không ai biết.Không có gì to tát cả đâu."

Cô nghe giọng điệu anh ta thật đáng thương, thật sự là đã nếm qua nhiều khổ đau từ khi còn nhỏ mà.

Cô đứng lên lật chiếc chìa khóa trên xe: "Tôi cầm điện thoại theo, tiện thể mua cho anh chút thuốc luôn, tôi đang tìm xem có chỗ nào gần đây bán gừng hay không, lúc về sẽ chuẩn bị nồi canh gừng cho anh, anh đang bị cảm lạnh, ăn canh gừng sẽ khá hơn rất nhiều. Giờ anh cứ antâm ngủ đi, tôi sẽ quay lại nấu cơm tối cho anh."

“Xe của em vẫn còn ở khách sạn từ ngày hôm qua, lái xe của tôi đi.Em biết đường sao?”

Tay cô đang tìm chìa khóa chợt dừng lại… Á… Cô là dân mù đường… chút nữa thì cô quên mất…

Cổ Dật Nam nhìn cô bằng ánh mắt sững sờ, bất đắc dĩ ngồi dậy mặc quần áo. – “Đi thôi, em lái xe, tôi chỉ đường.”

“Á. Á. Á…… Anh hai Cổ, anh thật đúng là người dân tốt, là người đầy tớ của nhân dân, xã hội ~~~” Trong long cô cảm thấy rất biết ơn tình cảm của anh ta mà không lời nào có thể miêu tả nổi!

Khóe miệng Cổ Nam hơi rụt rụt: “Em chính là người do ông trời phái tới để khống chế tôi đấy.” – Anh ta lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác cho cộ mặc vào, mở cửa dẫn đường.

Được rồi, người không được hoan nghênh như cô tỏ vẻ rất thất vọng….

Trên đường bọn cô không nói lời nào, sau đó Cổ Nam là người cầm tay lái, anh lại lái xe chở cô đi, đi đến tiệm thuốc, chợ rau, khi trở về nhà anh ta thì trời cũng gần tối.

Có thể anh ta cảm thấy áy náy khi được cô phục vụ bữa cơm, uống thuốc, sau đó cô ngồi trên xe ô tô, về nhà. Lúc về, mẹ cô nói năng điên cuồng về phía cô, thành ra cô phải nói Cổ Dật Nam bị bệnh, chính cô ở nhà anh ta để chăm sóc, mẹ cô còn nói muốn ngày mai cô phải mang cơm sang nhà để đưa cơm cho anh ta?!

Ôi… Còn có công lý nữa hay không!

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cô cũng được nằm trên giường của mình. Rốt cuộc… Mượn điện thoại di động người khác mà cũng hăng hái gọi như điện thoại mình… Điện thoại cô vẫn không vang lên cuộc gọi mới.

Cô do dự một chút, hay là gọi tới…

Tiếng “tút tít” đã ngừng, có dấu hiệu bắt máy ở đầu dây bên kia nhưng không ai trả lời.

“Này, Tiếu Bạch à?” – Bầu không khí thật kỳ quái…

“Còn gọi cho anh làm gì?Chẳng phải em không thể chờ đợi được nên đã lựa chọn người khác rồi sao?”

Hả?Anh ấy đang nói cái gì?

“… Tối hôm qua em uống nhiều quá… Điện thoại di động để quên ở chỗ của người bạn đó…”

“Đúng, sau đó còn về nhà của chồng chưa cưới đúng không?”Giọng nói anh trở nên lạnh lùng.

“Cái gì?Chồng chưa cưới?”

“Mẹ em cũng đã hào hứng nói với anh, muốn mời anh tới ăn tiệc cưới rồi, không phải chồng chưa cưới thì là gì?”

Mẹ nó!!!......

“Quả thật không có… Do ngày hôm qua em uống nhiều quá, còn nôn lên toàn thân anh ta… Thật sự không có cách nào để về nhà… Cho nên… Bọn em không xảy ra bất kì cái gì cả… Chỉ ngủ như chết thôi…”

“Ngủ cho đến tận bây giờ?”

“Không có, do em làm khổ anh ta nên anh ta bị cảm lạnh, lên cơn sốt nặng lắm, em… phải ở lại chăm sóc cho anh ấy…”

“Được rồi, anh cũng không hứng thú muốn biết chi tiết việc em ở cùng anh ta.Dù sao anh cũng không có tư cách gì không phải sao. Giống như em nói, nhiều nhất anh cũng chỉ là món hang hết hạn. Em có quyện lựa chọn của riêng em.” – Cái tên Tiếu Bạch lạnh lùng này, làm người ta cảm thấy thật xa lạ. Mặc dù là lỗi của cô, nhưng vẫn khiên cho cô cảm giác… cay nghiệt.

“Tiếu Bạch, em gọi điện thoại cho anh, chính là không muốn anh hiểu lầm. Em và Cổ Dật Nam không có gì, anh phải tin tưởng em chứ.”

Cả hai im lặng hồi lâu. Rồi đầu dây điện thoại kia mới cất lời: “Anh tin em. Nhưng mà anh vẫn rất tức. Anh ghét bản thân vì không thể ở bên cạnh chăm sóc cho em, ghét chính mình vì ngay cả một tư cách bất kì để có thể ở chung với em cũng không có, ghét những người xung quanh luôn nói em đã tìm được một đối tượng tốt, nhưng người đó ------- cũng không phải là anh!!” Sauk hi gầm hét lên rồi, bây giờ đã bình thường một chút… ôi ôi… quả nhiên là cô bị coi thường mà….

“Anh rất sợ, sợ lần này rời đi, sẽ không còn cơ hội, không có cơ hội cho em chờ anh tốt nghiệp, không có cơ hội cho chuyện còn đang dang dở của chúng ta, sợ sẽ giống như lời em nói, đến khi anh tốt nghiệp xong, thì em và Cổ Dật Nam cũng đã uống rượu cưới mất rồi…”

“Tiếu Bạch anh không nên nghĩ như vậy.Đây là lúc chúng ta cần phải thật trưởng thành.” – Thật ra thì…. Cô…. Cũng rất sợ…..

Bên đầu dây điện thoại kia lại bật cười: “Chờ một chút, là ai đã nói ra những lời này? Em là người ấu trĩ nhất thế giới, sao giờ tự nhiên lại nói anh cần phải trưởng thành?”Ôi, cuối cùng anh ấy cũng bình thường lại một chút rồi.

“Này! Không cho anh nói em ấu trĩ nữa! Tại sao tất cả mọi người đều nói em ấu trĩ! Em cũng rất trưởng thành đấy anh biết không… !!”

Giọng anh chợt nghiêm túc trở lại: “Ai còn nói em ấu trĩ?”

“À… Việc đó….”

Tiếu Bạch ngắt lời cô – “Được rồi, anh cũng không muốn biết. Xem ra có rất nhiều người cạnh tranh với anh! Em… Bao giờ thì trở lại? Anh… Ừ, có vài việc… rất nhớ em” – Câu cuối cùng anh càng nói càng nhỏ dần, đến múc tiếng con muỗi bay vo ve xung quanh, cô cũng nghe được.

Cô sờ mũi một cái: “Ôi, em sẽ lập tức trở về, ngày mai. Còn nữa, việc này… Cổ Dật Nam sẽ đưa em về… Cho nên… Anh…”

“Được rồi anh biết rồi… không xuất hiện là được. Quả thật anh chính là người chăm sóc âm thầm cho em, vậy mà mói người không nhận ra…”

“Anh không phải gọi là Tiểu Bạch… là vẻ mặt nhỏ thôi…”

“Không thể ngờ là anh con tâm trạng đùa giỡn với em ở đây, sao anh lại phục em sát đất vậy nhỉ. Nếu là trước đây, đoán chừng anh đã đến ngay thành phố Z và lôi tên Cổ Dật Nam kia ra đánh một trận rồi…”

“Xem ra trước đây anh rất bạo lực nhỉ…”

“Tất nhiên, từ trướng đến nay tất cả các cô gái đều phải chạy theo anh đấy em biết không… Ai ngờ anh lại thua bởi em gái cây xoài không đứng đắn này…”

“Được rồi, em gái cây xoài cổ muốn nghỉ ngơi. Ngày hôm qua say rượu quá tưởng như hôm nay chết thật rồi…”

“Sau này, trừ anh ra, tuyệt, đối, không, cho phép, em, và, bất, kì, người, nào, khác, được uống… rượu! Có nghe hay không?”

“Á… Để em suy nghĩ một chút… Nói anh nghe, anh chắc chắn sẽ không muốn uống rượu với em đâu.. Bởi vì… Ngày hôm qua… em đã chiếm lấy áo long của Cổ Dật Nam, còn ném bóng tuyết vào cổ anh ta, sau đó nữa, lại nôn hết vào cả người anh ấy…… Khiến cho hôm nay anh ấy nóng sốt khắp người…”

“Ừ, đột nhiên anh cẩm thấy trong lòng tốt hơn rồi đấy…. Anh rất vừa ý với em, quả đúng là bản lĩnh không tầm thường, cư xử quả không tệ!”

“Anh đúng là không có trái tim thông cảm chút nào…”

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay canh hai… Hoa hoa…. Tuy rằng không biết có bị nhìn đến hay không… Nhưng sẽ vẫn khuyến khích cho chính mình