Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 20: Xung đột trong tiệc sinh nhật




Thái Tử ra lệnh xong đám công tử ca đi theo người nào người nấy lao về phía Trần Lạc, đang ăn cảm giác có người muôn giết mình bản năng của hắn trỗi dậy, toàn bộ cơ thể vào trạng thái chiến đấu, hai mắt hắn chuyển sang mầu đỏ, toàn thân phát ra sát khí, toàn bộ người xung quanh cảm giác được nhiệt độ môi trường đang giảm, toàn bộ đám người lao về phía hắn tự dưng đứng lại không dám tiến lên, cảm giác tử vong ập đến, Trần Lạc ngửa mặt nhịn về phía đám người hét:” ai dám tới “. cả đám người run run lùi về phía sau, nhìn vào đôi mắt đỏ của Trần Lạc Phúc bá theo bản năng che chắn trước mặt Du Du mặt đầy nghiểm túc:” tiểu thư,cần thận “.

Cô cũng giật mình, cô biết Phúc bá là cao thủ số 1 số 2 sao tự nhiên lại mặt nghiệm trọng vậy:” sao vậy Phúc bá “.

“ Cậu thanh niên kia không đơn giản, cậu ta vừa phát ra sát khỉ mà chỉ có chiến sĩ trở thành Binh Vương mới có thể có, không đơn giản chút nào, mới ít tuổi mà đã có sát khí như vậy “.

Nghe Phúc Bá nói cô càng kiên định rằng Trần Lạc có bí mật dấu mình, cô quyết tâm phải tìm hiểu cho ra nhẽ.

Trần Lạc từ từ tiến về phía đám người, đôi mắt mầu đỏ như nhìn xuyên thấu ý nghĩa người khác, sát khí tỏa ra cầm chân đối thủ, giờ hắn như mãnh thú đang nhìn đàn cừu bé bỏng.

Đám công tử ca trán đã ướt đẫm mồ hôi, lưng áo đã ướt sũng, Trần Lạc tiến một bược, bọn hắn lại lùi một bước, đến Thái Tử cũng hoảng sợ, sát khí này hắn chỉ cảm nhận được ở người bảo vệ bên cạnh ông nội hắn mệnh danh là “ Bóng Đêm “, được coi là sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ.

Trần Lạc chuẩn bị ra tay đột nhiên có giọng nói:” Dừng lại, Trần Lạc buông tha cho bọn hắn đi “. người lên tiếng là ông Du Du, ông cụ đến nhưng thấy Trần Lạc đang định thử thân thủ nhưng ai ngờ Trần Lạc có ý định giết người thật nên đành phải lên tiếng ngăn can, Trần Lạc thu hồi sát khí lặng lẽ quay về chỗ ngồi ăn tiếp như chưa có chuyện gì, đám người công tử ca như được đại xá, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, duy có Thái Tử là không phục, hắn không phục, tai sao đến vũ lực hắn cũng không bằng, giờ đây hắn không còn phong độ của đệ nhất thiếu gia nữa mà trong tâm trí chỉ có sự gen gét, đúng rồi, quà, phải sỉ nhục hắn, hắn bình tĩnh đi đến phía ông cụ nói. “ thưa ông, tất cả chỉ là hiểu lầm, cháu chỉ muốn thử thân thủ của vị tiểu huynh đệ này, nghe nói Du Du đặc biệt quan tâm hắn, hắn còn tặng quà cho Du Du nữa,không biết là quà gì, hôm nay sinh nhật Du Du có thể cho mọi người chiêm ngưỡng được không “.

Nghe ra giọng điệu mỉa mai của Thái Tử muốn làm xấu mặt Trần Lạc, Du Du tức giận nói:” đây là sinh nhật tôi, ai tặng quà gì còn phải báo cáo cho anh sao “.

Thái Tử cười thản nhiên nói:” Dù sao cũng là người được em quan tâm, em không muốn biết cậu ta tặng gì cho em sao “.

Con gái thường có lòng hiếu kì và tò mò mạnh với người mình thích, Du Du cũng vậy, nghe hắn nói thế cô cũng động tậm. Trần Lạc biết ý liền lên tiếng:” Quà đã tặng, ai muốn xem thì tùy “. hắn lãnh đạm một câu rồi lại thưởng thức đồ ăn như không quan tâm đến sự đời còn thằng bạn Phong Dương thì mặt cười khổ, tính cách Trần Lạc đã vậy hắn đành theo ý thằng bạn chí cốt, tuy không biết Trần Lạc tặng gì cho Du Du nhưng chắc không quá tệ, hắn nói:” Trần Lạc đã nói thế cậu cứ mở ra xem đi “.

Du Dụ do dự rồi mỏ hộp quà Trần Lạc tặng, mở ra thì thấy có một viên đá mầu xanh hình thù kì quái hết sức bình thường, cũng không có gì hiếm lạ, nhưng cầm viên đá cô cảm giác tinh thần như được gột rửa, cảm giác thoải mái khoan khoái, cô cứ cầm hòn đá yêu thích không buông,khuân mặt có cảm giác thật hạnh phúc.

Thái Tử thấy thế liền nói ;” tưởng gì hóa ra là hòn đá cuội bình thường, đến sinh nhật mà không mua được món quà tử tế, còn ăn uống thô lô, ông có thể nhờ Phúc bá mời cậu thanh niên kia ra ngoài được không ạ “.

Trần Lạc mặt không biêu tình vẫn ngồi ăn chỉ ông Du Du nhìn chằm chằm viên đá, cả Phúc bá cũng vậy. Hai người hiểu ý gật đầu, ông Du Du nói:” Trần Lạc không ngờ cậu tặng cháu gái ta món quà quý thế, chỉ cần lão già này không chết cầu có thể yêu cầu ta làm một việc bất kì trong giới hạn cho phép “.

Câu nói như sấm đánh ngang trời, cả bữa tiệc lạnh ngắt như tờ, Phong Dương ngồi cạnh Trần Lạc ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì dậy sóng ;” trời ạ, thằng bạn của nợ trúng mánh rồi “, Trần Lạc liếc nhìn ông cục nói:” rốt cục có người biết hàng, tôi thì không đòi hỏi gì, có công ty bạn tôi cũng sản xuất cơ giáp chiến đấu, có dịp quân đội có thể đến xem thử, còn đặt hàng hay không là tùy “. Phong Dương nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, hắn hiểu Trần Lạc hơn ai hết:” nếu có thể tặng món quà như thế Trần Lạc cũng không cần cái gì cả, chẳng qua nghĩ cho mình Trần Lạc mới lên tiếng “.

Ông cụ cười:” ha ha, tốt, tốt, giờ hiếm ai được như cậu, không tham làm, có tình có nghĩa “.

Thái Tử đứng một bên mặt như mướp đắng, cố vớt vát ít thể diện hắn nói:” thưa ông, chỉ là một hòn đá cuội cần thiết phải thế không ạ “.

Ông cụ hừ lạnh nói:” Cậu thì biết gì, đó là đá tinh thần, là vật báu đối với người Địa Cậu, nó giúp cho tinh thần lực cơ sĩ tăng cường cũng như cho ai có dị năng đặc biệt về tinh thần được tăng cường, học thức nông cạn, nếu không phải nể mặt ông cậu ta đã đuổi cậu ra khỏi đây rồi, giờ cậu tự liệu mà làm “nói đoạn ông quay về phía Trần Lạc nói:” Ta có thể mời cậu về thư phòng ta nói chuyện một chút không “.

Đang ăn cái tay gấu, Trần Lạc nge vậy nói:” thôi chỗ này cũng hết việc rồi, đi thôi Phong Dương, à cầm cái chân vịt hầm kia đi, món đó tao chưa thử “. Đám người ngã ngửa, được người đứng đầu quân bộ mời mà còn ra vẻ, xung quanh đám người ánh mắt chỉ hận muốn ăn tươi nuốt sống Trần Lạc để minhg có thể thế chỗ.