Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm

Chương 36




Thanh Băng và mọi người nhanh chóng được sắp xếp một căn phòng, nói là phòng thì hơi khoá trương vì đây cũng chỉ là những vách đá cũ kỉ, hay nói đúng hơn là một cái hang đá.

Thanh Băng ngồi cảnh Đài Phong, Văn Vĩ ngồi cạnh Ái Linh, Tử Hạo và Hoài Minh ngồi cạnh Minh Khuê , Tứ Long và thiên Ân ngồi một bên. Tất cả dùng ánh mắt không tin nổi nhìn bữa ăn mà Roy chuẩn bị.

Trước mặt bọn họ, một tô nước nóng có vài cọng cỏ nổi ở trên và một dĩa toàn…lá cây.

“Gì đây, lão đại hôm nay chúng ta ăn chay hả?” Hoài Minh tròn mắt nhìn Thanh Băng.

Dương Tử Hạo chóng cằm thở dài, “Bây giờ mong bọn họ ăn thịt, chúng ta đâu phải trâu bò.”

“Tiểu thư…ăn vậy làm sao có sức” Đến ngay cả Tứ Long thường ngày nghiêm chỉnh cũng không chịu nổi mà than thở, Thanh Băng giới thiệu bọn họ là bạn cô nên bọn họ không thể gọi cô là lão đại, lại càng không dám gọi thẳng tên cô nên đành gọi là Tiểu Thư.

Đối mặt với những lời than còn hơn sinh linh đồ thán kia Thanh Băng cũng không kiềm được mà thở dài, “Bộ tộc Hlka trước giờ không ăn thịt, hỏ chỉ ăn cỏ hoặc lá cây, mọi người chịu khó đi.”

“Tiểu Sua, xem tôi đem gì đến này.” Từ bên ngoài giọng nói của Roy đã vang lên đủ để cả bộ tộc nghe.

Tiểu Sua, Tiểu Sua? Thật khó nghe chết được.

Roy bước vào, chạy lại chỗ Thanh Băng đưa một vật trong tay ra, là một chiếc đồng hồ màu vàng, “Cô làm rơi khi chuẩn bị rời đi, có vẻ như rất quan trọng.”

Thanh Băng nhíu mày, giật cái đồng hồ kia như tìm được bảo vật cô mở ra, bên trong là một bức hình, trong hình là một người phụ nữ có gương mặt hiền hậu ôm một cô bé khoảng 7 tuổi, đây là bức hình đầu tiên cũng là cuối cùng Thanh Băng và mẹ chụp chung.

Cầm vật xưa trên tay, Thanh Băng đắm chìm trong hồi ức cho đến khi tiếng nói của thuộc hạ của Roy gấp gáp chạy vào, “Tộc, tộc trưởng nguy rồi”

“Có chuyện gì?” Roy nhíu mày.

“Người của Hya lại tới nữa.” Tên lính nói.

Sắc mặt Roy thoáng chốc trở nên nặng nề, khi anh ta nhìn thấy sự nghi vấn trên mặt Thanh Băng thì liến giải thích, “Hya là bộ tộc anh em của Hlka chúng tôi, cùng sinh ra trong Amazon này nhưng gần đây Hya cứ xâm chiếm Hlka, chúng tôi đã phải dọn sâu vào sơn động nhưng bọn chúng vẫn không tha.”

Thanh băng tiếp tục dịch lại lời của Roy cho mọi người phía sau nghe, cô cũng thấy hơi ‘tội nghiệp’ bọn họ, từ lúc tới đây hoàn toàn là người ‘mù’ không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Người của bộ tộc Hlka trước giờ tuy rất mạnh nhưng vẫn sống rất hiền, không như Hya luôn ỷ mình bắt nạt người khác.

“Nếu tôi xử lý được chuyện này, nhưng lại đem lại hậu quả lớn cậu có đồng ý không?” Thanh Băng nhìn Roy.

Roy gật đầu, nhưng nhanh chóng hỏi, “Là hậu quả lớn gì?”

“Giết hết bộ tộc Hlka.” Thanh Băng thản nhiên nhìn Roy.

Roy hoảng hồn, “Cái gì? Tiểu Sua cái này…”

“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn ác với bản thân, cậu không giết họ bọn họ sẽ giết cậu, đây là quy luật sinh tồn.” Thanh băng cắt ngang lời Roy, ngữ khí lãnh khốc, lạnh như băng.

Cô là như thế, sống như mộ con quỷ hoặc chết như một người tốt, đây là câu nói cô luôn tôn thờ.

Roy chần chừ một lúc nhưng vẫn khẽ gật đầu, bọn họ cũng hiểu những gì Thanh Băng nói, bị chèn ép như thế quả thật không thể để người khác muốn làm gì thì làm.

Thanh Băng nhìn sang Tứ Long, Tứ Long hiểu cô muốn gì nên lập tức đi làm, Thanh băng nhìn Roy, “Tôi giúp cậu một việc cậu cứu tôi một mạng, tôi không thể ở đây nữa, chút nữa sẽ đi.”

“Tiểu Sua, cô lại phải đi sao?” Roy tiếc nuối, giọng nói buồn rười rượi.

Thanh băng gật đầu, quay qua đám người Đài Phong, “Đi thôi.”

Bọn họ cần phải ra khỏi khu rừng này, xem 35 người kia có những ai qua được cuộc khảo nghiệm.

~ Đoàng~ Tiếng nổ rần trời vang lên, khiến tất cả đều hoảng hồn, mặt đất rung liên tục tựa như đảo lộn trời đất.

Thanh Băng cũng lảo đảo vài bước, cô nhíu mày, thật không ngờ Tứ Long đem theo cả thuốc nổ, cô vốn chỉ định bảo họ dùng súng thôi, làm kiểu này định cho rada theo dõi Amazon thu lại à? Không được, bọn cảnh sát kia đến thì lại thêm phiền phức không đáng có.

Thanh băng quay qua mọi người, “Đi thôi.” Con đường từ đây ra khỏi rừng rất gần, cô vẫn còn nhớ.

“Tiểu Sua, tôi đi theo cô có được không?” Roy níu áo Thanh Băng, trông anh ta như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy.

Thanh băng nhíu mày, định từ chối thì Minh Khuê bên cạnh lên tiếng, “Thanh Thanh, xem ra anh ta không muốn chúng ta đi thì phải.”

Thanh Băng trả lời, “Anh ta muốn đi theo.”

“Cái gì?” tất cả đồng thanh kinh ngạc.

“Tộc trưởng, sao người lại…” Những thuộc hạ của bộ tộc cũng hoảng hốt.

Roy lớn tiếng cắt ngang, “Bộ tộc Hya cũng giải quyết xong rồi, chuyện trong tộc giao cho Loni quản.”

“Nhưng mà…”

“Thôi, ta quyết định rồi, đi theo thần linh, làm nhiệm vụ cao cả, cũng là giúp đỡ Hlka rồi.” Roy tỏ ra rất chắc chắn.

Hoài Minh tuy rằng không hiểu Roy nói gì nhưng cũng nhìn thấy sự chắc chắn của Roy, anh ta đi lên nói nhỏ với Thanh Băng, “Lão đại, hay cho anh ta đi cùng đi, dù sao anh ta cũng lớn lên trong rừng nên chắc chắn sẽ rất mạnh.”

Thanh Băng đương nhiên biết, nhưng mà…một người không biết gì về xã hội khó mà hoà nhập với xã hội, nhưng mà Hoài Minh nói cũng đúng, thôi kệ, từ từ rồi tính sao, cô bây giờ cần có những người mạnh mà Roy thì phù hợp, tội gì bỏ qua.

Thanh Băng gật đầu, Roy nhìn thấy liền hết sức vui mừng lập tức đi chuẩn bị, Thanh Băng và mọi người ngồi nghĩ ngơi, ai cũng đói rả rời nhưng….không ăn được.

Bọn họ tưởng rằng rừng Amazon cũng không nguy hiểm gì nhiều nhưng nào ngờ, chuyến đi này quá nguy hiểm, suýt chết bao nhiêu đó lần, lại có thể gặp được bộ tộc mà ít người biết đến quả thật là học hỏi rất nhiều điều.

Nửa tiếng sau, mọi người đi theo Thanh Băng ven theo con đường mòn ra khỏi rừng, vừa nhìn thấy thành phố Brasil sắc mặt người nào cũng như vừa được thoát tù, tràn đầy sự rạng rỡ.

“Ra khỏi rồi, cuối cùng cũng ra khỏi, lạy trời.” Tử Hạo và Tuấn Khải mừng rỡ, Văn Vĩ mỉm cười, bây giờ anh ta mới hiểu sự nguy hiểm và cực khổ của Thanh Băng khi ở trong rừng năm đó, càng thêm khâm phục cô.

“Hoài Minh, Tử Hạo, hai người đưa Minh Khuê về khách sạn chữa vết thương, những người còn lại đi theo tôi.”

Thanh băng liếc qua Roy, anh ta đứng nhìn thành phố Brasil như nhìn một hành tinh lạ, không hiểu và cũng không biết gì, bộ dạng cứ như một đứa trẻ mới lớn vậy.. Thanh băng cũng không biết phải cười hay khóc.

“Văn Vĩ, Ái Linh, giao anh ta cho hai người.” Thanh Băng nhìn Đài Phong, “Đài Phong, Thiên Ân, hai người cũng về nghĩ đi.”

Thanh Băng và Tứ long đi kiểm tra những người qua ải, 35 người, có 16 người qua ải, những người còn lại điều bị thú dữ ăn, hoặc trúng độc nằm chờ chết trong rừng, Thanh Băng đứng giữa những người giỏi nhất trong số những người giỏi kia, cô cố tình di tản đám người Đài Phong đi hết chỉ vì phải nói ra bí mật này.

“Các cậu biết Thiên Long chứ?” Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, không mang chút cảm xúc.

Đám thuộc hạ nhìn nhau rồi gật đầu, thấy thế Thanh băng tiếp tục hỏi, “Các cậu biết gì về nó?”

1 người đàn ông bước lên nói, “Là một bang phái lớn và mạnh của thế giới ngầm, Bang phái do Trịnh Gia làm chủ, lão đại là…..là…” Lúc này anh ta như phát hiện ra một đại bí mật, những người khác cũng được khai thông, trừng lớn mắt nhìn Thanh Băng.

Thanh Băng hài lòng gật đầu, “Tôi chính là Trịnh Thanh Băng.”

Gương mặt của 16 người đàn ông như bị xịt keo, cứng đến nổi không nhúc nhích, một lúc sao bọn họ mới dần bình tĩnh lại lắp bắp trong miệng, “Trịnh, Trịnh lão đại…”

Đứng trước bọn họ đây sao? Cô gái nhỏ bé 17 tuổi này, là Băng Long mà mọi người xưng tụng, là huyền thoại của thế giới ngầm? Thật không ngờ, quá sức tưởng tượng rồi…

“Các cậu đã qua ải, từ giờ chính thức là thuộc hạ của tôi, anh em của Thiên Long.” Thanh Băng lớn tiếng tuyên bố.

16 người thoáng chốc như không còn mệt mỏi, anh em của Thiên Long Bang? Bọn họ có tu mười kiếp cũng chưa chắc được vinh dự này, chỉ qua một cuộc khảo nghiệm đã có thể trở thành người của một thế lực mạnh nhất, thuộc hạ của một lão đại tài giỏi, đây là thật hay là mơ?.

16 thuộc hạ đồng thanh nói lớn, “Chúng tôi quyết trung thành với Thiên Long, trung thành với Lão Đại.”

Thanh Băng gật đầu, cô mỉm cười nhạt, trò chơi… bắt đầu rồi, Trần Lâm, Trịnh Thanh băng trở lại rồi.