Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 41




Đêm hè thường hay nóng bức, giống giờ vậy. Quý Mạnh Đường và Trác Lí hai người yên tĩnh bước đi, duy trì bước chân và bóng dáng hai người, lâu lâu tóc Trác Lí sẽ bị thổi tung lên, góc áo T-shirt của Quý Mạnh đường cũng sẽ phập phồng.

“Sao anh nhìn ra được, em...... và anh ấy?” Rốt cuộc Trác Lí không chịu được mà mở miệng nói ra, nghiêng đầu hỏi Quý Mạnh Đường.

“Biểu hiện của em đã quá rõ ràng.” Quý Mạnh Đường cười nói. Không chỉ biểu hiện của cô rõ ràng, ngay cả người đàn ông toàn thân băng lạnh kia cũng rất rõ ràng. Từ lúc anh ta nhìn thấy anh lần đầu tiên, dựa vào mắt anh mang theo ý thù địch, mới đầu anh ta còn nghĩ có phải là kẻ địch trên thương trường hay không. Nhưng lúc thấy anh chơi bi-da mini với độ chính xác cao và góc cực chuẩn, nhìn anh chơi những quả bi thép đó một cách khoa học và tỉ mỉ: người đàn ông này nhất định không phải là xã hội đen đem ý thù địch lộ ra cho người ta biết, vì thế, không phải là đối thủ thương trường. Lúc anh nói chuyện cùng Trác Lí trong mắt anh xẹt qua chút cảm xúc tổn thương, anh ta xác định: khi một người xem anh ta là tình địch. Đúng, xem anh là tình địch, anh ta vẫn nhận ra đấy.

Nghe được câu trả lời của Quý Mạnh Đường, trên mặt Trác Lí thoáng hiện vẻ cô đơn. Tại sao người từ đầu đến cuối thô lỗ luôn phạm phải sai lầm toàn là cô? Tại sao cô không nhìn thấy nét thương cảm ưu sầu vì cô của núi băng lớn chứ?

“Anh vẫn nghĩ em sẽ trọn đời trọn kiếp yêu anh đấy.”

Gió thổi qua, làm cho lời nói của Quý Mạnh Đường bay thẳng về phía Trác Lí, cô hoảng sợ nhìn về phía người bên cạnh, chỉ là một câu nói nhưng khiến người khác lien tưởng rất nhiều, nội dung thật là mờ ám, nhưng mà, được vẻ mặt thản nhiên của Quý Mạnh Đường nói ra, lại khiến người ta nghĩ không ra hàm ý trong đó...... Vô cùng lúng túng, Trác Lí nở một nụ cười ‘Anh cứ thích giỡn như vậy’, rồi xem như không có gì. Ngược lại thở dài một hơi, dùng giọng nói nhẹ nhõm nhưng thật ra lại rất kiên quyết: “ Đó đã là chuyện trước kia rồi, khi đó em còn chưa biết yêu là gì.”

“......”

Quý Mạnh Đường im lặng mấy giây, mấy giây sau, đột nhiên anh lại lảng sang chuyện khác, “Em và anh ta biết nhau bao lâu rồi?”

Trác Lí không hiểu đáp: “Hơn ba tháng.”

Sắc mặt Quý Mạnh Đường không đổi, ánh mắt tinh khiết, “Còn chúng ta thì bao lâu?”

“Từ lúc em bảy tuổi đến giờ.”

“Nếu như, hơn ba tháng trước, trước khi em gặp anh ta, anh đã về, hơn nữa, anh còn có ý định kết hôn với em. Thì em đồng ý không?”

Không có gió thổi qua, nhưng Trác Lí vẫn theo bản năng vuốt tóc: Sao lại lạnh thế nhỉ? Nếu như Quý Mạnh Đường là người cô không để ý đến, cô sẽ không nghĩ ngợi và độc ác nói ‘ đáng tiếc, đời người không có nếu như. ’ nhưng mà, vào giờ phút này, cô không biết phải nói thế nào.

“Nhìn em kìa, lại bị dọa sợ. Anh nói giỡn với em đấy.” Trong giọng nói Quý Mạnh Đường có chút đau khổ không dễ nhận ra. Muốn anh ta giải thích thế nào về suy nghĩ của mình đây? Anh ta yêu Trác Ý, nhưng, lại muốn kết hôn với Trác Lí. Chuyện Trác Ý chia tay mà bỏ nhà đi anh không kịp trở về, nhưng mà, mẹ anh ta ép anh ta kết hôn và chuyện muốn anh kết hôn đã nhắc nhở anh ta, nhanh đến nỗi khiến anh thay đổi đường đi, kế hoạch về nhà ‘nghỉ dưỡng’ nửa năm, anh ta biết ý nghĩa động cơ của mình là gì.

Anh ta hiểu Trác Ý, cô là loại người mạnh mẽ và không chịu khuất phục.. Anh không hy vọng sau khi Trác Ý chia tay sẽ tiếp nhận mình, mười mấy năm qua cô chưa từng cho anh ta một chút phá lệ, anh không trông mông mười mấy năm sau cô sẽ quay lại yêu mình. Mặc dù anh vẫn có một phần yêu thương ấm áp cất giấu vì cô, nhưng, còn chưa tới trình độ khiến anh ta buông tha cho ước mơ của mình. Mà Trác Lí lại khác, khác biệt rất lớn, bởi vì Trác Lí có thể ở cạnh anh ta cùng anh đi thực hiện giấc mơ của mình.

Trên thế giới này, không bao giờ thiếu người yêu, càng không thiếu tri kỷ. Tìm người hợp ý đã khó, tri âm lại càng khó tìm. Gặp cặp người yêu chị em là Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, hay Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, hay Romeo và Juliet không quá khó...... Nhưng mà, tỷ lệ gặp được cặp tri kỉ như giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ. Trăm ngàn năm mới ra một khúc 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》, chuyển kiếp mấy đời mới có một tri kỉ ‘khắc cốt ghi tâm’. Trong nửa đời người ngắn ngủi nhanh chóng của anh ta, anh ta đã may mắn gặp được một người tri kỉ có một không hai. Thế mà, anh ta bỏ qua, bỏ mặc đến anh không cam lòng, anh ta còn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô đã không còn là Sâu nhỏ trước kia, tim cô đã trao cho người khác. Nhưng lúc sau, anh ta phải đi đâu tìm một cô gái có thể cùng anh điên điên khùng khùng bơi vòng quanh để ngắm cảnh thế giới này? Anh ta phải đi đâu tìm một cô gái luôn mỉm cười chờ đợi anh về mà không khóc không nháo? Anh ta phải đi đâu tìm một cô gái tính cách dung nhập vào cuộc sống nụ cười và góc độ ‘phù hợp’ đây? Anh ta phải đi đâu để tìm……một cô gái……tính cách phù hợp, biết trân trọng đây?

Vậy mà từng chút, từng chút anh ta chôn dấu dưới đáy lòng ích kỷ không quang minh chánh đại thậm chí là có chút suy nghĩ vô sỉ, lại chỉ có thể mặc nó thối nát lụn bại sâu trong tâm hồn. Không ai biết, cô càng không biết.

“Bất cứ lúc nào anh cũng có thể giỡn được, anh Mạnh Đường, anh quá nghịch ngợm rồi.” Trác Lí dùng bộ dạng vui đùa để che dấu áy náy của bản thân, cô nhìn ra ngoài, trong câu hỏi của Quý Mạnh Đường có một nửa là thật. Lấy tốc độ nhận ra tình cảm của cô, cô chỉ có thể đoán được: Quý Mạnh Đường thật sự muốn kết hôn cùng cô, có một loại cảm xúc trốn tránh ‘ điều tốt tiếp theo’, còn một loại xuất phát từ tâm tình lười biếng ‘không có thời gian đi làm quen một cô gái khác để kinh doanh một tình yêu mới’ lười biếng trong lòng.

Đưa tay phải đang đút trong túi ra, Quý Mạnh Đường nhẹ nhàng nắm tay cô. Sau đó, thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói, “Anh ta yêu em không?” Nếu như anh ta không thương em, hoặc không đủ thương em, vậy tốt xấu gì anh cũng có lí do để dành em về.

Vấn đề này, Trác Lí không thể trả lời ngay được. Theo bản năng cô muốn suy nghĩ thật kỉ.

“Vấn đề này mà em còn phải nghĩ...... Xem ra, anh ta đối với em không tốt.” Trong mắt Quý Mạnh Đường có ý dò xét.

“Không...... Anh ấy đối với em rất tốt.” Nhưng mà, không đến mức ‘yêu’ thôi. Lúc cô phát điên mất hết lý trí anh là người mạnh mẽ ôm cô thật chặc, dù ngày đó cả người cô mệt lả, nhưng cô vẫn còn nhớ cảm giác, mặc dù đó là nhiệm vụ của cậu mợ giao, nhưng, cũng không cần anh làm đến trình độ tỉ mỉ như thế không phải sao? Còn nữa, anh dẫn cô đến sân thượng Minh Châu, anh dùng phương thức ngây thơ nhất nói đạo lí với cô, anh không dạy, anh không giải thích, anh chỉ để cô tự mình đứng trong màn đêm cảm nhận sự quan tâm chăm sóc của anh. Mặc dù cô không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng anh đã cảm ơn, anh cảm ơn và lắng nghe những vụn vặt của cô, bụng dạ hẹp hòi, lải nhải không thú vị. Nếu như, đây không tính là đối tốt với cô...... Như vậy, thật sự mắt cô đã mù rồi. Cô biết, đơn giản là Viên Khởi Lương có thể làm được, trong khoảng thời gian cô và anh quen biết nhau, anh luôn cách xa cô ngàn dặm, giống như nói cùng cô một câu là gánh nặng, nhưng, có thể đến trình độ anh quan tâm côm cô, có thể nói là anh không đối tốt với mình sao?

“Từ nhỏ đến lớn em là một người nói nhiều, em vẫn mong chờ, có thể có mộ một người, cho dù là nam hay nữ, anh ấy có thể kiên nhẫn nghe em nói, nghe em nói chuyện ‘nhẩm nhí thường ngày’. Khi đó em nghĩ, nếu như có một người như thế, em sẽ xem anh ta là người thân nhất đời. Nửa đời trước của em, giống như đang đảm nhiệm một vai diễn...... Nhưng, anh có vùng trời của anh, rồi anh sẽ có người mình muốn bảo vệ...... Mặc dù anh là anh trai em, nhưng em không thể bám víu anh cả đời được.” Giọng nói Trác Lí như nghẹn lại, đây là lời thật lòng phát ra từ nội tâm cô, có chút ê ẩm, không nói thành lời.

Nhưng, câu nói ‘ Mặc dù anh là anh trai em ’, đã xóa tan ngọn lửa trong lòng Quý Mạnh Đường. Người khác không biết, nhưng anh ta lại rất rõ ràng. Anh ta không dám tự cho mình là thông minh, nhưng anh ta nghĩ, cô gái có thể cùng anh tụ tập ăn chơi, tất nhiên không phải là một cô gái ngu ngốc không hiểu chuyện. Trác Lí chính là như thế, cô có tính tình vui vẻ,, cô cũng có ‘thiên mệnh’, có lẽ chính cô cũng không nhận ra...... Trí tuệ của mình. Cô luôn muốn chinh phục giới hạn, một khi cô cho rằng có kẻ nguy hiểm xâm nhập giới hạn của mình, cô sẽ không chút do dự trực tiếp quất tới. Dĩ nhiên, là dùng phương thức dành cho người khác phái. Quý Mạnh Đường anh có thể đứng trong vòng của cô đến nay, đó là bởi vì trong lòng anh ta có Trác Ý, người khiến cho tâm hồn sâu thẳm của Trác Lí luôn có cảm giác an toàn, vì thế cô rất tin tưởng anh ta, chỉ vì, cô và anh có thể vĩnh viễn duy trì quan hệ bạn bè thân thiết.

Nhưng mà hôm nay, trong lời nói vô ý hay cố tình kia của cô, anh ta đã cảm nhận được rằng: cô đã đẩy anh ra khỏi vòng rồi.

Trong tròng mắt ánh sáng dần dần biến mất, Quý Mạnh Đường im lặng. Im lặng đến lầu dưới tểu khu nhà họ Đường, im lặng đến khi Trác Lí nói: “...... Hẹn gặp lại.”

Đến cuối cùng, anh ta vẫn kịp mở miệng. Thừa dịp gió đêm nổi lên, anh ta dùng giọng nói nhàn nhạt ấm áp nói, “Anh...... Vẫn tiếp tục là anh trai em nhé”

Trác Lí trợn to mắt, tỏ vẻ không hiểu dụng ý câu nói kia của Quý Mạnh Đường.

Quý Mạnh Đường cảm thấy bản thân quá đường đột, treo một nụ cười xin lỗi nói, “Là..... Thỉnh thoảng, chúng ta có thể đi ra ngoài uống chút rượu, tâm sự, lúc em rảnh, có thể cùng anh đi leo núi, nghịch nước một lát...... Đứa bé sau này em sinh ra, còn có thể gọi anh một tiếng cậu......”

Trác để ý sững sờ tại chỗ, trong mắt có nước mắt chớp động, dùng sức gật đầu một cái.

Vậy là, anh ta đã hiểu rồi.

“Được rồi, em lên đi.” Quý Mạnh Đường để hai tay vào túi, nhẹ nhàng nhún vai một cái, gật đầu, ý bảo Trác Lí lên lầu.

Trác Lí quay đầu, cái chớp mắt kia, khống chế không nổi nữa, nước mắt trong hốc mắt cứ như vậy chảy xuống. Không phải khóc vì uất ức, không phải khóc vì vui sướng,,mà khóc vì hạnh phúc, khóc vì cảm động. Anh Mạnh Đưởng của cô, luôn hiểu cô như vậy, luôn ủng hộ cô, sẽ mãi không tổn thương cô, luôn hi vọng cô hạnh phúc. Cho dù là anh trai ruột thịt, cũng không được như thế. Trác Lí cô có tài đức gì chứ? Lau nước mắt, Trác Lí đứng ở góc từng tối om, lộ ra nụ cười thật lòng: Cô thật sự rất vui.

Lên lầu, mở cửa chính nhà họ Đường ra, cứ tưởng rằng vợ chồng họ Đường đã ngủ rồi. Không nghĩ đến, hai người đang mặc đồ ngủ, vô cùng nghiêm túc ngồi trên sa lông phòng khách, mở ti vi lên, nhưng hai người lại không hề xem.

Cảnh tưởng nghiêm túc thế này khiến Trác Lí có một loại dự cảm chẳng lành. Đứng trước cửa đổi dép, Trác Lí đến tủ lạnh lấy cho mình một chai nước suối, chợt uống một hớp, “Cậu mợ, muộn vậy mà hai người không ngủ, có chuyện gì à?”

Đường Chi Thiện híp mắt nhìn Trác Lí, lộ ra vẻ tiếc hận không thành lời.

Lúc Đường Chi Thiện nhìn Trác Lí, cũng mang theo mặt khuôn mặt tràn đầy thương tiếc.

Trác Lí không biết, bọn họ đã sau lưng cô quyết định một vấn đề lớn, vì muốn cứu cô, hay là anh.

“Ngồi.” Đường Chi Thiện đơn giản mở miệng.

Trác Lí đặt mông ngồi xuống, uống ‘mãnh liệt’ một ngụm nước, “Xảy ra...... Đã xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Chi Uyển và Đường Chi Thiện liếc nhau cực nhanh một cái, sau đó, trước tiên Đường Chi Thiện nói về, “Con xem...... Trong trường học được nghỉ hè rồi.”

Trác Lí gật đầu một cái, không hiểu tin tức quan trọng nằm ở đâu.

Đường Chi Thiện tỏ dáng vẻ kiên nhẫn và một mực hướng dẫn, “Cậu mợ kết hôn gần ba mươi năm rồi.”

“Một không, trong trường học có hoạt động bầu chọn cặp giáo viên ưu tú được đi du lịch trong kỳ nghỉ này. Sau đó, cậu và mợ được chọn trúng, mai bay rồi, đầu tiên là Hongkong Macao, sau đó là Mã Lai Singapo và Thái Lan......”

“Cái gì, ngày mai?”

Đương nhiên là ngày mai, không thể kéo dài được nữa. Đường Chi Thiện gấp gáp trong lòng: “Nếu như chơi vui, chúng ta còn dự định nửa tháng sau sang Châu Âu chơi một chuyến, dù sao, bên kia cũng có người tiếp ứng.” Không phải chơi vui hay không, là cháu và Viên Khởi Lương gạo sống có nấu chín thành cơm hay không —— Trong lòng Đường Chi Thiện lo lắng.

Trác Lí tỏ ý đã hiểu: họ thân mật khắng khít, cậu mợ tình cảm luôn khắng khít như keo sơn muốn có thế giới riền của hai người. Trong lòng cô vô cùng hâm mộ, nếu như cô và núi băng cũng có thể tu thành chánh quả thì tốt biết bao nhiêu. Chợt cắt ngang suy nghĩ của bản thân, trong lòng hung hăng mắng: sao mình có thể không có tiền đồ như vậy, quả thật quá ti tiện rồi.

“Tiểu Lý à...... Cháu xem, một mình cháu ở lại, có vấn đề gì không?” Thiệu Chi Uyển rất lo lắng hỏi, mới đầu bà không đồng ý với đề nghị của Đường Chi Thiện, nếu như chuyện ngoài dự liệu của bọn họ, Trác Lí phải ở nhà một mình. Bà không thể yên tâm cho cuộc sống thường ngày của một cô bé.

Đường Chi Thiện hung hăng ‘ ám hiệu ’ lần nữa chi Thiệu Chi Uyển, ngụ ý trong ánh mắt là, em không cần mềm lòng, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. ’

Ánh mắt Thiệu Chi Uyển trở về nghiêm nghị, ‘ nếu như hổ con cũng mất, em mong anh hãy nhìn cho tốt.’

Sau đó, Trác Lí nhìn ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, không ngừng cọ sát ra tia lửa ‘ bùm bùm đùng đùng ’. Trong lòng thầm than: hai vợ chồng già thật có thể gây đấy, trước mặt cô lại liếc mắt đưa tình như vậy’. Giây tiếp theo, cô vô tình cắt đứt nó, hết sức nghiêm túc nói, “Mợ không cần lo lắng, một mình cháu vẫn ổn. Nếu như không được, cháu liền chuyển sang......”

Một cái, Đường Chi Thiện luống cuống, trực tiếp dừng lại lời kế tiếp của Trác Lí, “Không cho chuyển!” Dừng một chút, Đường Chi thiện chuyển thành tình ý sâu xa, “Nếu như cháu chuyển đi, tất nhiên Trác Ý sẽ đồng ý. Nhưng, đồng ý là một chuyện, hai ngươi có thể tiếp tục chung đụng không? Mới qua chưa lâu, nên cho chị cháu chút thời gian đi.”

Thiệu Chi Uyển chen vào nói, “Là một đứa bé thích lý sự mà.”

Trác Lí im lặng. Cô có thể cảm nhận được hôm nay Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển có nồng nặc chỗ gì đó không đúng, giống như muốn thiết kế. Nhưng, một ý nghĩ vừa tới, cô đã phản bác: Tuy cậu rất nghiêm khắc, nhưng từ bé đã quan tâm cô, từ ‘ thiết kế ’ này dùng trên người ông quả thật có chút ác độc; mà mợ Thiệu Chi Uyển lại không cần nói, từ lúc cô biết mợ đến giờ, cô đã đem bà cùng Phật Quan Âm đặt ngang hàng nhau. Cho nên, từ ‘ thiết kế ’ này dùng trên người bà quả thật làm nhục tiên nữ...... Không, tiên mẫu......

“Cho nên, qua tối nay là cháu ở một mình rồi. Sáng sớm mai chúng ta phải lên máy bay, cháu phải đi làm, không cần ra sân bay tiễn đâu.” Đường Chi Thiện nói xong thì đứng dậy, vỗ đùi rồi đi về phòng mình.

Còn lại, là việc của Thiệu Chi Uyển.

Cho nên, thật ra thì, Thiệu Chi Uyển Và Đường Chi Thiện là một cặp diễn ăn ý.

Một bên, Thiệu Chi Uyển thân thiết nắm tay Trác Lí, đặt trên đùi mình, không ngừng vuốt, vỗ, dùng ánh mắt từ ái của mình nhìn Trác Lí, hồi lâu, bà mới dịu dàng mở miệng nói, “Đứa bé Khởi Lương này, từ nhỏ đã rất độc lập quật cường. Hình như chưa từng khiến cha mẹ lo lắng. Nhưng, vì tính tình giống nhau, bạn bè của nó cũng không nhiều lắm, mợ nhìn nó từ lúc một tuổi đến giờ, đúng là một đứa bé khiến người ta đau lòng. Có đôi khi, quá xuất sắc càng cô đơn.”

Trác Lí vô cùng hiểu gật gật đầu.

“Nó có kiêu ngạo và lòng tự ái của mình, là chuyện bình thường. Nhưng, người nó gặp trước đây, nó sẽ trưng ra tính tình thối kia. Đối với một đứa bé lương thiện từ nhỏ. Cậu cháu cũng rất hiểu nó. Chuyện liên quan đến con ông cháu cha trước kia...... Cháu và nó cùng nhau trải qua sinh tử, ắt hẳn biết thêm về nó một chút.” Thiệu Chi Uyển cố gắng đắp nên một vị thần Viên Khởi Lương trong lòng Trác Lí, nhưng không biết, trác để ý lại đột nhiên thu được thêm tin tức về Viên Khởi Lương: Một người đàn ông ương bướng ítình thối, đắc tội người khác...không ít.

“Người trẻ tuổi bây giờ, quá táo bạo quá hiệu quả và lợi ích. Khởi Lương có thể giữ được vị trí đó là vô cùng vất vả. Cháuphải...... Thông cảm cho nó nhiều hơn.” Tay Thiệu Chi Uyển vẫn một mực nắm tay thiên đại. Trác Lí, “Người trẻ tuổi, có gì không vượt qua được chứ? Cũng không phải chuyện lớn gì, Nghe mợ nói một câu, phụ nữ cần tìm cho mình một người đàn ông tốt để phó thác cả đời. Nếu tìm được rồi, thì đừng bỏ qua.”

Trác Lí bị đả động thật sâu, có cảm giác thông suốt.

Thiệu Chi Uyển hoàn thành công việc ‘tuyên truyền’, sau đó, bà cười một nụ cười dịu dàng lúm đồng tiền xinh đẹp cùng nếp nhăn nói khóe mắt, nhẹ nhàng buông tay Trác Lí ra, nói ra câu cuối có ý nghĩa thấm thía đúng chuẩn triết lí: “Khai thông, phải bắt đầu từ tim.”

Mặt Trác Lí đen như than, 囧囧 đưa mắt nhìn bóng lung Trác Lí đi khỏi.

Sau đó, thở dài một hơi.