Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 14




Hừ, muốn ta thay ngươi mắng chửi người, đều không có cửa đâu, hắc hắc hắc. Bách Lý Giang ở trong lòng cuồng tiếu, vừa mới rồi Viên Dã sinh hờn dỗi hảo đáng yêu a, so với lúc trước kia giả vờ làm tên gia khỏa lãnh khốc còn dễ dàng thân cận hơn.

“Dạo chơi trong những ô vuông, dạo chơi trong những ô vuông. . . . . . Dạo chơi trong những ô vuông. . . . . .” Bách Lý Giang ngâm nga một điệu hát dân gian mà hắn thích nhất, trên đường đi theo sau Viên Dã đang ở phía trước, thoạt nhìn tâm tình của hắn quả thật không tồi. Chợt nghe phía trước Viên Dã hừ một tiếng nói: “Đừng hát nữa, hảo khó nghe”. “Cái gì? Khó nghe? Không có khả năng?” Bách Lý Giang kêu to: “Này này, ngươi có biết là ta đã đi hát karaoke bao nhiêu lần không, đặc biệt phải luyện tập như những giọng ca hàng đầu, mới có thể đạt đến trình độ này a? Sao vậy. . . . . . Sao có thể khó nghe chứ?”

Hắn nói xong, Viên Dã liền xoay người lại, cười lạnh nói: “Karaoke? Là cái nơi ngươi thường tới để luyện tập ca hát sao? Nhưng đấy hẳn là nơi chỉ có đào kép mới có thể đi, ngươi một đại nam nhân sao lại chạy đến đấy làm gì? Hơn nữa nghe ý tứ trong lời ngươi, ngươi luyện đi luyện lại vô số lần, luyện như một giọng ca hàng đầu, vậy mà còn luyện thành cái dạng này, ngươi còn hứng thú nói nữa không?”

Bách Lý Giang suy sụp cúi mặt xuống, người như hắn đây thập phần thích ca hát, nhưng trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, rõ ràng ngày thường thảo luận nói chuyện, thanh âm không bị coi là khó nghe, nhưng một khi đã xướng lên, không thể dùng hai chữ “Khó nghe” để hình dung, cũng không biết tại sao dây thanh của hắn lại lớn đến vậy.

“Thật sự. . . . . . Thật sự rất khó nghe sao?” Hắn dè dặt hướng về phía Viên Dã hỏi, đã thấy y trịnh trọng gật gật đầu.

Tâm tình hai người đảo lộn, đổi thành Viên Dã trên mặt mang theo tươi cười, mà Bách Lý Giang biến thành một bộ dáng như người ta thiếu nợ hắn mấy vạn lượng bạc.

Cũng may lại đi nửa canh giờ sau, khi mà trên tường cuối cùng những cây nến soi sáng cũng không còn, bích họa trong thông đạo rốt cuộc cũng tới điểm cuối. Ở phía trước, là một tòa phó mộ thất có ánh nến sáng rực. Hai người trải qua từng đợt từng đợt những việc kỳ quái, trên cả hai phương diện thân thể cùng tinh thần đều phải chịu đựng thử thách, lúc này vừa thấy mộ thất sáng rực, không khỏi giống như những vị khách tha phương lưu lạc gặp được ngọn đèn trong một gia đình bình thường, liền “gào khóc” hò reo ra sức đi vào.

Chỉ thấy trong mộ thất có bàn ghế, còn có chiếc giường lớn, mà ánh mắt Bách Lý Giang xem xét, hẳn là phải đạt đến cỡ “1. 8×2. o” tương đương với tiêu chuẩn một chiếc giường đôi, hắn thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Má ơi, Đông Đế đại nhân cuối cùng cũng không phá hư đến cả nhà, nhìn xem nhìn xem, hắn là chu đáo hiểu được tâm lý chúng ta sau khi trải qua cuộc đại chiến, cho nên mới chuẩn bị cho chúng ta một nơi tương đối thoải mái như vậy.” Hắn vừa nói vừa đi đến bên chiếc giường bằng đá lớn, liền ngả đầu nằm xuống.

Cánh tay đột nhiên bị một cỗ lực đạo rất lớn giữ chặt, nhìn lại, dĩ nhiên là Viên Dã, hắn xanh mặt, lạnh lùng nói: “Không được nằm đó, đừng quên nơi này vẫn là mộ Đông Đế.”

“Ta. . . . . . Ta liền nằm trong chốc lát không được sao? Ta. . . . . . Ta cũng sẽ không cởi quần áo, mộ Đông Đế thì xảy ra chuyện gì? mộ Đông Đế chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Bách Lý Giang hiểu lầm ý định của Viên Dã, chợt mông liền bị đá trúng một cước nhẹ.

Sắc mặt Viên Dã có thể so với đít nhọ nồi, hắn oán hận nói: “Phi, ngươi chính là cởi hết nằm ở đó, ta cũng có thể xem ngươi như người chết, ngươi cũng quá coi khinh ta đường đường lễ Vương gia, nếu cái loại mặt hàng không được lưu thông như ngươi thế này cũng có thể câu dẫn được ta, tro cốt của ta hiện tại đại khái đều có thể biến thành khói bay luôn rồi.”

“Cái gì loại mặt hàng không được lưu thông?” Bách Lý Giang giận dữ, nhảy dựng lên chỉ vào mũi Viên Dã nói: “Ngươi nhìn ta cho rõ đi, chỉ bằng bộ dáng cùng vóc người này của ta, sao lại không thể lưu thông? Phi, khả năng quan sát của ngươi so với đám bạn bè của ta còn kém hơn, tối thiểu bọn họ còn biết, ta thuộc vào ba cấp hàng hóa, ngươi lại trực tiếp hạ mất của ta một cấp, hừ hừ, con mắt của các ngươi đều không được, bình thường ta soi gương, đã sớm tự đánh giá chính mình một cách khách quan, ta. . . . . . Bách Lý Giang, cho dù không tự xưng là tuyệt đại giai nhân, nhưng là. . . . . . Không hề nghi ngờ. . . . . . Không thể nghi ngờ. . . . . . Trăm phần trăm có thể xếp vào loại mặt hàng thứ hai.”

Viên Dã giở giọng xem thường, gật gật đầu nói: “Được rồi được rồi, ngươi ở chỗ này tự biên tự diễn đi.” Hắn chỉ trên mặt đất: “Đánh bóng cái bảng hiệu mặt hàng thứ hai của ngươi mà nhìn cho rõ đi, nhìn xem trên bề mặt kia là cái thứ gì. Hừ, còn nói chính mình có kinh nghiệm, thật không biết kinh nghiệm của ngươi ở đâu nữa?”

Bách Lý Giang cúi đầu, theo hướng Viên Dã chỉ nhìn qua, thấy trên mặt đất ánh sáng âm u, chỉ cần nhìn kỹ một chút, liền có thể phát hiện vết đỏ loang lổ, hoặc lớn hoặc nhỏ, tựa như dùng bút máy văng một chuỗi mực màu đỏ, đương nhiên , cái gọi là màu đỏ, kỳ thật đã muốn nhuốm một màu tím, nhưng nhìn vào đó, vẫn rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến màu sắc thực sự của nó trước đấy.

“Thời đại này không có mực nước màu đỏ đi? Chẳng lẽ là sơn nước màu đỏ?” Bách Lý Giang nghi hoặc hỏi, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt hung dữ của Viên Dã , hắn thành thật giơ hai tay lên: “OK OK, kỳ thật ta biết đây là vết máu , ta cũng không phải ngốc tử, cái kia. . . . . . Ta bất quá chỉ muốn cho ngươi thả lỏng một chút mà thôi.”

Hắn quả thật có ý tốt còn bị đổi lấy nụ cười nhạt của Viên Dã, y hừ lạnh một tiếng: “Không cần, ta không cần hảo tâm của ngươi, ngươi đã biết cái đó là thứ gì, vậy ngươi còn không quay lại nhìn xem ngươi đang nằm ở chỗ nào trên chiếc giường lớn kia chứ?” Hắn buông lỏng tay Bách Lý Giang ra, đã thấy đối phương tựa như mèo bị nhẫm phải đuôi nhảy lên, rồi nắm chặt lấy cánh tay mình.