Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 40




Đi một mạch đến trưa mới tới Dư Khánh lâu, Bách Lý Giang liên tục ngốn hai bữa cơm, đã muốn đói đến mức trước sau bụng đều xẹp lép . Bất quá làm hắn ngoài ý muốn chính là, đương lúc rượu đủ cơm no, đang lo lắng xem làm thế nào để trở về, vậy mà lại có người tặng cho Viên Dã một con bảo mã Hãn Huyết, thế là con ngựa liền đi theo để Viên Dã cưỡi.

Bách Lý Giang rất sợ bị Viên Dã thừa cơ chọc ghẹo, cho nên kiên quyết không chịu cùng hắn cưỡi chung một con, mà con bảo mã Hãn Huyết kia tựa như quay đầu nhìn Bách Lý Giang một cách khinh thường, lỗ mũi hướng lên trời nhìn hắn, phát tiếng hí dài dữ dội, ý tứ đại khái chính là: nếu như để cho ta chở người này, ta thà rằng lập tức làm ngựa hoang trở lại với thiên nhiên.

Cuối cùng Viên Dã bất đắc dĩ, đành phải mua cho Bách Lý Giang một con lừa, hai người đi đến non nửa đêm, mới trở lại sơn trang hẻo lánh kia, đám người Ly Vân đã chuẩn bị tốt để lên đường, thấy bọn họ trở về, liền chờ chỉ thị của Viên Dã, sẵn sàng ngay ngày hôm sau liền rời khỏi đây trở lại kinh thành. Dù sao những nước lớn sau khi nghe nói Vương gia của Vũ Vân hoàng triều đã đi vào mộ Đông Đế, đều bắt đầu rục rịch, cho nên lúc này, Hoàng Thượng, thái tử cùng với thần dân khẳng định đều đang ngóng trông hắn có thể sớm ngày quay về kinh.

Viên Dã gật đầu tỏ vẻ đồng ý, để Bách Lý Giang an bài trong sương phòng. Hai người liên tục vài ngày không được nằm giường gối thoải mái, sau khi tắm giặt sạch qua đều lên giường luôn. Đầu ướt thấm gối, Bách Lý Giang mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.

“Bách Lý, ngươi mặc kệ, ngươi. . . . . . Ngươi không thể ngủ giống như lợn chết được, tuy rằng ngươi mệt chết đi, bất quá Dã lang kia khẳng định cũng mệt chết, bởi vậy đêm nay, thời điểm tối đen nhất trước khi trời sáng, đấy hẳn là thời cơ tốt nhất cho ngươi trốn đi, nếu ngươi không muốn bị một nam nhân đặt dưới thân làm cái loại chuyện đau chết người đó, thì nhất định phải chạy đi, ân, quyết định như đã nói, đồng hồ sinh học vĩ đại, ta chỉ có thể toàn bộ trông cậy vào ngươi a.” Bách Lý Giang nói xong một chữ cuối cùng, mí mắt đã muốn khép lại vào nhau, nhưng hắn vẫn đang tốn chút khí lực cuối cùng thì thào niệm vài tiếng: “Chuông bốn giờ rời giường, chuông bốn giờ rời giường, chuông bốn giờ rời giường. . . . . .”

Đồng hồ sinh học của Bách Lý Giang không làm cho hắn thất vọng, ở Bắc kinh là bốn giờ, thì ở Vũ Vân hoàng triều khi đấy là canh tư, hắn mong muốn mở mắt, chẳng qua ngược lại với đồng hồ sinh học đáng tin cậy, thân thể cùng đại não hắn rõ ràng thập phần không đáng tin, bởi vì vô luận Bách Lý Giang có cố gắng mấy, hắn vẫn không thể dậy nổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.

“Thức dậy, trợn mắt, thức dậy trợn mắt. . . . . .” Bách Lý Giang thì thào niệm vài câu, cuối cùng hắn đành buông xuôi: “Quên đi, hôm nay trước tiên cứ ngủ đã, để tối ngày mai trốn cũng giống nhau.” Cuối cùng một chữ vừa nói ra, hắn liền tiếp tục rơi vào hương vị ngọt ngào trong giấc mộng đẹp.

Viên Dã ở sát vách đã mạnh mẽ đả thông tinh thần mặc quần áo, mà không ngờ rằng sự tình lại chỉ kết thúc như vậy, người ban đầu muốn chạy trốn đã vứt bỏ kế hoạch, bản thân muốn bắt đào phạm cũng đã chỉnh đốn sẵn sàng, ngay cả mặt đã rửa xong xuôi. Hắn nghiêm mặt đứng ở chỗ đấy sau một lúc lâu, bỗng nhiên lại nhịn không được cười khẽ, một bên lắc đầu nói: “Bách Lý a Bách Lý, ngươi tên gia khỏa này, đầu óc rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Việc chạy trốn trong đại như vậy còn có thể đùn đẩy sang ngày mai.”

Đúng vậy, công lực Viên Dã là gì nào, tuy rằng Bách Lý Giang chỉ nhỏ giọng lầm bầm, nhưng làm sao có thể che giấu được tai của hắn, bởi vậy hắn một đêm cũng chưa được ngủ an ổn, chỉ chờ đến thời điểm canh tư sáng thức dậy ngăn chặn kế hoạch chạy trốn của Vương phi, ai biết Bách Lý Giang thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng vậy mà cũng không thức dậy.

Ngày hôm sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp lên đường, Bách Lý Giang cưỡi lừa, nhìn xung quanh đồng loạt toàn ngựa cao to, trong lòng có chút bất mãn, thầm nghĩ đây không phải là kém một bậc sao? Chỉ là nếu để hắn cưỡi con ngựa chiến thoạt nhìn cao ngạo vô cùng này, hắn vẫn tình nguyện cưỡi con lừa tính cách ngoan ngoãn của mình.

Đi một ngày đường, sẩm tối đã tới một trạm dịch, các dịch quan (quan viên ở trạm dịch) sớm nhận được tín thư Ly Vân đưa trước tới, đều đã chuẩn bị tốt. Màn đêm buông xuống mọi người ở trong trạm dịch nghỉ ngơi một đêm.

Thời điểm đến canh tư sáng, Viên Dã lại thức dậy, nghĩ thầm, rằng lần này Bách Lý hẳn là sẽ chạy trốn thật đi, thế là y phục sẵn sàng, ai ngờ lúc này đây, ngay cả thanh âm Bách Lý Giang tự nói đều không nghe thấy, trong lòng hắn kinh hãi, thầm nghĩ hay là tên gia khỏa này căn bản là đang cố bố trí kế nghi binh dụ ta mắc mưu, thời điểm hắn đào tẩu là sớm hơn sao?

Lập tức lén lút bí mật bên ngoài phòng Bách Lý Giang kiểm tra, vừa nhìn vào, mũi thiếu chút nữa phình khí đến méo xẹo, chỉ thấy Bách Lý Giang giang rộng tay chân trên giường thở lớn, căn bản vẫn là bộ dáng cố định như cũ.

Viên Dã vô cùng tức giận, nhưng trăm mối suy nghĩ chưa được lý giải, thầm nghĩ tối hôm qua đã mệt như vậy, nhưng tới thời điểm canh tư, hắn tuy rằng không thức dậy, nhưng chung quy vẫn còn tỉnh để lẩm bẩm nói mấy câu, sao hôm nay vốn không mệt mỏi nhiều như vậy, mà ngược lại ngay cả tỉnh cũng không tỉnh lại chứ?

Vấn đề này quấy nhiễu Viên Dã mấy ngày liền, thẳng cho tới khi cuối cùng đã vào kinh, một lần đi tới một tiểu trạm dịch cách kinh thành mười lăm dặm, hắn rốt cục tại thời điểm canh tư sáng bắt được Bách Lý Giang muốn đào tẩu, mới đem vấn đề này hỏi ra. Mà đáp án của Bách Lý Giang cũng làm cho hắn tức giận đến tái mắt tái mồm.