Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 6




“Ngươi đã nói ngươi cũng không coi trọng quy củ trong chốn võ lâm .” Bách Lý Giang lấy lời nói trước đấy của Viên Dã đập lại hắn.

Viên Dã còn thiếu chút không hộc máu: “Ta xin ngươi đại ca, ta tuy rằng không coi trọng quy củ, đối với ngươi thân là Vương gia tôn nghiêm, cũng coi như lời nói vàng ngọc đáng giá nghìn vàng, chuyện của ngươi ta đã đáp ứng rồi tuyệt sẽ không nuốt lời.”

Có thể làm cho hắn ngay cả những từ ngữ chợ búa đại ca các loại cũng đều nói ra, có thể thấy được hắn thật sự là chịu không nổi những kích thích của nữ quỷ .

“Vậy thì ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần được rồi.” Bách Lý Giang gật đầu, kỳ thật hắn căn bản không tin nam nhân trước mắt này, nam nhân càng đẹp trai thông thường đều càng hư hỏng, đương nhiên, bản thân là ngoại lệ.

Bách Lý Giang luôn luôn yêu thích hình dáng đẹp trai của mình, không phải vì hắn tự yêu mình, mà là hắn đã gặp qua nhiều người đều dùng từ miêu tả nữ nhân là nhỏ gầy thanh tú để hình dung hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất không thích.

Như thế mà được sao, rõ ràng là một đại nam nhân, tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng tính ra cũng rất rắn rỏi, ngũ quan không hẳn là tinh xảo, lại nhỏ một chút thì sao? Vì cái gì có thể gộp chung với thanh tú, dù sao đều là miêu tả bề ngoài xuất chúng, không bằng nói chính mình đẹp trai khí chất mạnh mẽ kiên cường là được rồi.

Đương nhiên, đây là Bách Lý Giang tự bằng lòng mà suy tưởng, cũng không được bạn bè các nơi thời hiện đại của hắn chấp nhận.

Hiện tại hắn sở dĩ đáp ứng giúp Viên Dã, cũng bởi vì hắn có đủ tự tin để tự bảo vệ mình, bất luận như thế nào, đem súng lục với uy lực cường đại kia đập chết ý đồ nuốt lời của Viên Dã còn có của để xài, khôn hơn một chút, lần này hắn tuyệt sẽ không lần nữa bị động.

Chính bởi vì sự tự tin này, cho nên Bác Lý Giang mới phúc hậu mà tiến lên cứu người, huống chi hắn cũng nghĩ, đây chính là cổ mộ thời xưa, rốt cuộc sẽ có vài thứ ma quái gì đó bản thân cũng không thể lý giải, có một người đi cùng mình chung quy so với ở trong này tự lần mò vẫn tốt hơn.

Thân là khảo cổ viên, kỳ thật những thủ đoạn của bọn trộm mộ này bọn họ cũng đều biết rõ, chẳng qua bởi vì mục đích bất đồng, thanh danh khảo cổ viên có thể so với những kẻ trộm mộ tốt hơn nhiều lắm.

Nhưng các vị tổ tiên được chôn lâu trong lòng đất sẽ không bởi vì danh tiếng tốt của bọn họ mà mặc cho bọn họ dễ dàng lấy đi thi thể cùng những vật chôn theo của bản thân, cho nên trên thực tế, chính xác các khảo cổ viên đều từng trải qua luyện tập, trong tay cũng có chút công phu.

Bách Lý Giang đương nhiên thuộc dạng người có chút công phu thực sự như thế, hắn đi về phía sau Viên Dã, từ trong ngực lấy ra một cái bọc nhỏ phiếm màu đỏ sẫm , giơ cao tay liền hướng trên người nữ quỷ vung đến.

Một đạo hình cung màu đỏ xẹt qua, nữ quỷ hét lên một tiếng, gương mặt bị tóc rối tung che khuất vì ngẩng đầu mà đã lộ ra, một cái lưỡi đỏ thật dài đột nhiên hướng tới Bách Lý Giang cuốn qua.

“Nguyên lai là quỷ treo cổ a.” Bách Lý Giang nói khẽ, sau một cái rùng mình lại lớn tiếng nói: “Ta nói Vương gia a, nữ quỷ này rất thích ngươi, ta bất quá chỉ muốn đem nàng kéo xuống thôi, đã muốn liều mạng với ta luôn rồi.”

“Ta biết rồi, ta sẽ cảm tạ ngươi.” Viên Dã không kiên nhẫn rống to, bỗng nhiên nghe từ phía sau lại là một tiếng thét chói tai đến thê lương, Ngay sau đó quỷ trảo hãm trên vai tựa hồ ra sức siết chặt giãy dụa sắp chết, cuối cùng cỗ lực đạo này đột nhiên tiêu thất.

Viên Dã nhẹ nhàng thở ra, vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng mơ hồ lơ lửng đang từ bàn chân dần dần biến mất, thoáng ngẩng đầu, liền thấy nữ quỷ đang dùng loại ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm mình cùng Bách Lý Giang, cảnh tượng còn lại chỉ là một đầu lâu màu trắng thập phần kinh khủng.

Bách Lý Giang thở dài: “Vì cứu ngươi, ta xem như đã chọc giận nữ quỷ này, người ta ở trong cổ mộ bao năm mới trở lại một lần, khó khăn lắm mới có một người dễ nhìn để coi trọng, còn bảo ta phải phá hủy.”

Hắn nhìn về phía Viên Dã, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Kỳ thật nữ quỷ kia rất xinh đẹp, thật sự.”

Viên Dã dùng sức xoa xoa bả vai của mình: “Miễn. Muốn nói xinh đẹp, thì ngươi so với nàng ta còn xinh đẹp hơn, không từ mà biệt, ngay cái đầu lưỡi kia, ngươi có buôn nôn, buồn nôn không hử. Đúng rồi. . . . . .” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Bách Lý Giang: ” Ngươi dùng đồ vật gì đó để tiêu diệt nàng vậy?”

Bách Lý Giang giơ một tay: “Máu chó, máu chó đen thuần chủng chính thống. Vậy ngươi vào trong cổ mộ lại không mang theo một chút máu chó nào sao?” Hắn hỏi lại Viên Dã.

“Máu chó? Vậy ra thứ này dùng để đối phó với ma quỷ rất hữu dụng hả?” Viên Dã một bộ dáng tò mò, làm cho Bách Lý Giang giật mình.

“Chẳng lẽ bọn họ thời đại này còn chưa phát hiện máu tươi của chó đen có thể đối phó với ma quỷ sao? Vẫn là nói công dụng gì đó của loại máu chó này từ mấy trăm năm về sau mới được chứng thực trong thực tiễn.” Hắn gãi gãi đầu, quên đi, không để ý tới nó, hiện tại cần phải biết rõ ràng một chuyện đã.

“Ngươi nói ngươi đường đường là một Vương gia, vậy ngươi sao phải đi trộm mộ a? Còn nói là ta hại ngươi gặp phải nữ quỷ, việc này vu cáo hãm hại có chứng cứ không?” Bách Lý Giang vô cùng nghiêm túc hỏi.

Viên Dã hừ hai tiếng, bả vai đau nhức nhìn chung cũng nhẹ đi một ít, hoàn hảo trong mình là quần áo bọc giáp được làm bằng tơ tằm tự nhiên kết cấu đầy dủ, bằng không một khi bị móng vuốt xé toạc đâm vào thịt, với cái loại độc quỷ này cũng không phải dễ dàng mà tiêu trừ được. Hắn nhìn thoáng qua Bách Lý Giang, đem quá trình sự việc đại khái nói một lần.

“Nguyên lai là như vậy a.” Bách Lý Giang cũng bừng tỉnh đại ngộ: ” Như vậy linh hồn của vị Đông Đế kia đã nghĩ lầm chúng ta thành một phe, thật là, chẳng lẽ hắn không phát hiện ngươi thiếu chút nữa đã đem ta một kiếm xuyên qua yết hầu sao?”

“Ta cũng hoài nghi như vậy.” Viên Dã buồn bực nói, rồi mới đứng dậy: “Tốt lắm, chuyện đã tới nước này, nói gì cũng vô dụng , dù sao Đông Đế đã nhận định chúng ta là cùng một nhóm, từ nay về sau còn không biết có bao nhiêu cửa ải nguy hiểm đang chờ chúng ta đâu.”

Bách Lý Giang đồng tình nhìn hắn: “Đúng vậy, ta đối với tương lai đã không còn ôm hy vọng gì rồi, liền khi nhìn thấy ngươi xui xẻo vậy, còn đâu tinh thần chứ, vừa mới tiến vào cổ mộ ta đã xác định rồi.” Hắn thổn thức lắc đầu, mà Viên Dã thì hung dữ quăng cho hắn một cái liếc mắt “Ngươi còn dám nói”.