Có Một Không Hai

Chương 36




Cố Diễn Chi “ừ” một tiếng, hỏi lại: "Nhất định phải là ba ngày sau?"

Tôi đáp: "Đúng. Ba ngày sau."

Trên đời này luôn có vài chuyện không theo ý mình như vậy. Cụ thể có thể biểu hiện ở rất nhiều phương diện. Ví dụ như, người cô ta thích không thích cô ta. Người cô ta không thích thích cô ta. Người cô ta không thích không thích cô ta. Và, người cô ta thích thích cô ta, nhưng bọn họ lại không thể ở bên nhau.

Mức độ đau khổ của từng người trong bốn trường hợp trên, nói cho cùng cũng như việc mỗi người uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có bản thân mới biết. Mà tôi, bây giờ đang hiểu sâu sắc cảm giác của loại người thứ tư. Hơn nữa tôi so với loại người thứ tư càng đau khổ hơn ở chỗ, người cô thích thích cô, nhưng hai người không những không thể ở bên nhau, anh ta còn có thể vì cách làm của cô mà chán ghét cô.

Ngay cả người rất khiêm tốn như Lý Tương Nam, lúc mới biết tính toán của tôi cũng không nhịn được kín đáo khuyên tôi, Đỗ Oản, em cần gì phải làm vậy.

Thật ra thì suy nghĩ kỹ lại, tôi cũng không cần phải làm vậy.

Dù sao làm một người sắp chết, tính toán cho mình nhiều hơn hay tính toán cho mình ít đi, thật ra cũng đều giống nhau, không thể phân biệt rõ ràng. Vậy nên tất nhiên muốn suy nghĩ nhiều hơn cho người mà mình quan tâm. Người tôi quan tâm bây giờ tất nhiên chính là Cố Diễn Chi. Tôi không muốn anh đi theo tôi cùng an nghỉ, cũng không muốn trong đoạn đời còn lại anh sẽ làm ra chuyện gì đó rất bất bình thường, vậy nên chỉ có thể là tự tôi làm ra chuyện bất bình thường. Tất nhiên khi làm những chuyện này không thể nào không đau lòng, nhưng dù sao đau lòng cũng không phải bệnh ung thư, mặc dù không ai thích phải đau lòng, nhưng chỉ cần chịu đựng một chút sẽ qua đi. Nhất là ở trước mặt căn bệnh ung thư thời kỳ cuối, chút đau đớn này có thể bỏ qua không tính đến.

Tôi tự thuyết phục mình, cũng cố gắng thuyết phục Lý Tương Nam đang ở cùng phòng khách sạn với tôi không chịu đi. Vẻ mặt anh ta không đồng ý, im lặng một lát, cuối cùng có lẽ do không tìm được lời thuyết phục nào cho tốt, không thể làm gì khác hơn là thở dài, sau đó tiếp tục im lặng. Ngoài cửa sổ thành phố T lúc này đã chuyển về chiều, nhìn ra ngoài từ độ cao hai mươi mấy tầng, có thể nhìn thấy rõ ràng hai màu đỏ xám giao nhau nơi cuối chân trời. Mặt trời chỉ còn lại một phần cuối cùng, chậm rãi hạ xuống, cho đến khi không còn nhìn thấy. Tôi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chậm chạp nhích dần đến mười chín giờ. Cách thời gian tôi rời khỏi nhà họ Cố vào buổi sáng mười tiếng đồng hồ.

Theo giải thích của Yên Ngọc, khả năng anh ta có thể thay đổi trí nhớ của Cố Diễn Chi, làm anh ấy tin tưởng tôi chưa bao giờ thích anh ấy là số lẻ. Cho nên chỉ có thể lấy lùi để tiến, miễn cưỡng xé ra một khe hở từ điểm Cố Diễn Chi vô cùng tin tưởng tôi sẽ không thay lòng. Mặc dù cũng là làm theo nguyên lý khống chế tâm lý, nhưng thật ra đã có chỗ khác với khống chế tâm lý. Quá trình cụ thể giải tích rất phức tạp, nhưng kết quả cuối cùng chính là trong thời gian ngắn ngất, nhanh chóng khiến Cố Diễn Chi tin tôi cho dù có thích anh ấy, nhưng có mới nới cũ là bản tính trời sinh của con người, hơn nữa bản thân Lý Tương Nam cũng không thua kém ai, chúng tôi lại là bạn cùng lứa tuổi, có thể là do có nhiều tiếng nói chung hơn, vậy nên so với Cố Diễn Chi, bây giờ tôi thích Lý Tương Nam hơn.

Yên Ngọc chuẩn bị thêm những chuyện không có thật này vào những chuyện có thật mà tôi đã kể cho anh ta biết. Nội dung cụ thể sau khi thêm mắm dặm muối là lúc ở thành phố A anh ta nhìn thấy tôi và Lý Tương Nam hẹn hò một lần, nửa năm trước cũng bắt gặp một lần, mấy ngày trước lại bắt gặp một lần, hơn nữa còn thấy tôi và Lý Tương Nam vừa nói vừa cười uống chung một ly nước. Tối hôm qua, lúc anh ta vô cùng biểu cảm nói cho tôi nghe đến đoạn này, rốt cuộc tôi nhịn không được, giơ tay lên cắt đứt lời nói của anh ta: "Được rồi, em biết rồi, anh không cần phải nói chi tiết với em đâu. Anh còn có chuyện gì không? Hết rồi thì anh có thể về nhà nghỉ ngơi?"

Yên Ngọc có vẻ vẫn chưa nói đủ. Thở dài nói với tôi: "Cô xác định không muốn nghe tiếp? Tôi không ngủ không nghỉ mất hai ngày mới sáng tác ra một chuyện tình tay ba xuất sắc như vậy. Chi tiết rõ ràng rành mạch, như vậy Cố Diễn Chi mới có thể tin tưởng. Câu chuyện tôi sáng tác đặc biệt lên xuống phập phồng đau buồn không dứt, quả thật có thể làm cho núi đá cũng phải xúc động, cô tin hay không?"

". . . . . ."Mặt tôi không thay đổi nhìn anh ta, "Thật là khiến anh vất vả rồi. Nhưng em xác định em không muốn nghe."

Ba ngày tôi ở khách sạn, căn bản không yên tâm ăn uống thứ gì, ngoại trừ chuyện đó, còn thiếu chút nữa cắn thủng toàn bộ đầu ngón tay. Tôi cứ đi tới đi lui trong phòng, sau đó Lý Tương Nam không thể không đứng chặn trước mặt tôi, giữ cánh tay tôi dùng sức ấn tôi ngồi xuống: "Đỗ Oản, em đừng như vậy."

"Em cũng đâu có làm gì. Chỉ là em hơi lo lắng thôi." Tôi ngẩng đầu nhìn về anh ta, "Anh cảm thấy, Cố Diễn Chi sẽ chán ghét em đến mức nào?"

Anh ta hỏi lại: "Em hi vọng anh ta chán ghét em đến mức nào?"

"Anh ấy sẽ chủ động nói ly hôn với em sao?"

"Mặc kệ anh ta chán ghét em như thế nào, có thể là ly hôn, tóm lại chính là chán ghét em rồi, đây không phải là mục đích của em à?" Lý Tương Nam nhìn tôi, nhẹ nhàng mở miệng, "Có phải em vẫn cảm thấy không nỡ từ bỏ, bây giờ có thể gọi điện thoại cho Yên Ngọc. Em vẫn còn cơ hội đổi ý, Đỗ Oản."

Giọng nói của anh ta hơi lạnh lùng. Tôi ngẩn người, rốt cuộc bị anh ta nói cho tỉnh táo lại.

Không khí bên ngoài rất nóng bức. Đây đã là buổi chiều ngày thứ ba. Yên Ngọc nói trễ nhất sẽ gọi điện thoại tới báo kết quả vào chiều ngày thứ ba. Tôi và Lý Tương Nam im lặng chờ đợi. Trong lòng tôi càng ngày càng thấp thỏm, nhưng không nói một câu nào nữa. Cho đến khi đồng hồ treo tường chạy đến hai giờ, chuông điện thoại trong tay tôi đột nhiên vang lên.

Tôi cầm lên, trên màn hình biểu thị tên Yên Ngọc. Lập tức bấm nhận, tay hơi run khẽ. Giọng nói của Yên Ngọc truyền đến, không nhanh không chậm, giọng nói đơn giản và tỉnh táo: "Chúc mừng cô, cô Đỗ, cô thành công. Cố Diễn Chi tin hơn một nửa lời nói của tôi. Bây giờ cô có thể về nhà họ Cố rồi."

Tôi nghe thấy âm thanh “ông ông” của máy điều hòa không khí trong phòng. Một lát sau, tôi nghe thấy bản thân “ồ” một tiếng.

Giọng nói Yên Ngọc tỏ vẻ không để ý: "Sau đó muốn ly hôn hay là thế nào, cô tự tính toán. Dĩ nhiên, nếu muốn hiệu quả hơn giống thật hơn, cô cũng có thể để Lý Tương Nam tiễn cô về. Hôn nhau trước mặt Cố Diễn Chi hay gì đó, cũng có thể. Nói chung ba ngày qua rung động anh ta nhận được đã đủ nhiều, chắc cũng sẽ không quan tâm nhiều hơn một chuyện."

Lần này thật lâu tôi vẫn không trả lời.

Rõ ràng đã nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy. Đến lúc chuyện thật sự xảy ra, vẫn thật khó có thể bình tĩnh chấp nhận. Chỉ cảm thấy quanh người hơi lạnh lẽo, đại não hoàn toàn trống không, trái tim siết chặt. Tôi đứng hơi lảo đảo muốn ngã, được Lý Tương Nam giữ chặt lấy cánh tay mới không đến mức ngã xuống. Đầu bên kia Yên Ngọc dừng lại một lát, giọng điệu có điều hòa hoãn: "Hối hận?"

Giọng nói của tôi nhẹ nhàng: "Không biết."

"Vậy là cảm thấy đau lòng?"

Điện thoại bị người khác rút ra khỏi tay, Lý Tương Nam nói vào loa: "Có phải nói hơi quá rồi không?"

"Tôi cũng chỉ là giúp cô ấy chuẩn bị tinh thần thôi." Yên Ngọc lạnh lùng trả lời, "Lời của tôi thì đã là gì, lát nữa nhìn thấy Cố Diễn Chi, người tên Đỗ Oản cũng đừng diễn đến hỏng hết mọi chuyện."

————

Lúc tôi về đến nhà họ Cố thì đã là buổi tối.

Thật ra thì tôi cũng không có chú ý tới ban đêm đã phủ xuống. Kể cả làm sao rời khách sạn, làm sao ngồi vào xe, làm sao được Lý Tương Nam đưa về cũng không chú ý. Mãi cho đến khi xe chậm rãi dừng lại, cách đó không xa là ánh đèn ngoài cửa nhà họ Cố, đến khi Lý Tương Nam vươn người giúp tôi cởi dây an toàn ra. Một tiếng “két cạch” nhỏ vang lên, tôi mới bỗng nhiên bị chấn động, phản ứng trở lại.

Lý Tương Nam nhẹ giọng mở miệng: "Cần anh vào với em không?"

Tôi ổn định tinh thần. Vừa mở cửa xe, vừa nói: "Không cần."

Tôi dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ của Cố Diễn Chi. Có lẽ sắc mặt anh sẽ lạnh lẽo, có lẽ sẽ tức giận tra hỏi, cũng rất có khả năng xem tôi là không khí mà không nói một câu. Nhưng khách quan mà nói, thì cho dù là loại nào trong mấy loại phản ứng này, đối với tôi, cũng không có gì khác nhau.

Tuy nhiên sự thật là anh không mang bất kỳ một dáng vẻ nào trong suy đoán của tôi. Lúc tôi đi vào, phòng khách yên tĩnh, Cố Diễn Chi đang mặc một bộ quần áo ở nhà sáng màu ngồi trên ghế salon lật tạp chí. Ngón tay dừng lại trên trang giấy có vẻ rất tùy ý. Nghe thấy tiếng vang anh khẽ ngẩng đầu, khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt bình tĩnh. Dường như mang theo hai phần mệt mỏi. Sau đó một bên đuôi lông mày nhếch nhẹ.

Giọng nói của anh cũng giống như vẻ mặt của anh đều không chút để ý: "Từ chỗ Diệp Tầm Tầm về? Ăn cơm tối chưa?"

Tôi mở miệng. Lời nói đã chuẩn bị nhiều ngày một câu cũng không dùng được, im lặng một lát, chỉ có thể bị động dựa theo vấn đề của anh mà trả lời: "Còn chưa ăn."

Năm phút sau, tôi và Cố Diễn Chi ngồi đối diện nhau ở trong phòng ăn. Trơ mắt nhìn anh bưng bánh ga-tô ở chỗ xa đến trước mặt tôi, rồi dời dĩa súp lơ trước mặt tôi đi. Đây là động tác quen thuộc của anh từ trước đến giờ. Hành động hôm nay, so với thường ngày cũng không có khác biệt gì. Từ đầu đến cuối vẻ mặt anh đều bình tĩnh, bình tĩnh như không có chuyện gì. Khi tôi đang đờ đẫn, anh gắp một miếng thịt bò vào trong chén của tôi: "Nếm thử xem mùi vị hôm nay so với bình thường có khác nhau không."

Tôi cầm đôi đũa đâm vào trong bát một lúc lâu. Nhỏ giọng nói: "Em có lời muốn nói."

Anh nói: "Sau khi ăn cơm tối xong rồi nói tiếp."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn từng phần trên khuôn mặt anh. Mỗi một milimet đều tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp mắt đến vậy. Cách một lát, tôi nhẹ nhàng nói: "Cố Diễn Chi, chúng ta ly hôn đi."

Cuối cùng anh cũng đã dừng động tác. Ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Một lát sau, anh bình tĩnh mở miệng: "Oản Oản, đừng vô lý."

"Em không có vô lý." Tôi nói, "Em không muốn tiếp tục ở bên anh. Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không cảm thấy chán ghét chút nào sao? Em cảm thấy bây giờ tình cảm giữa chúng ta đã không còn giống trước kia. Em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Em đã thích người khác."

Tôi nói tựa như chém đinh chặt sắt, không có chút ngập ngừng hay do dự nào. Lần này anh cẩn thận nhìn tôi một lúc lâu. Ánh mắt ôn hòa bình tĩnh. Cuối cùng nặng nề hỏi "Lý Tương Nam?"

Tôi trả lời: "Đúng. Lý Tương Nam."

Anh nhàn nhạt nói: "Anh không tin."