Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 143




Editor: Tử Sắc Y

Beta: Vệ Tuyết, beyours07, hongheechan

Nửa năm sau —-

Hôm nay nhân viên cửa hàng áo cưới “Hạ Thiên” đang vội trước chạy sau vì đôi vợ chồng sắp cưới đã hẹn trước. Cô dâu có hơi tròn trịa này là một người kén chọn, đầu tiên là tốn một buổi chiều chọn áo cưới và tạo hình, sau đó lại huỷ bỏ hơn một nửa hình đã chụp, mặc dù chú rể hiền lành cười xoà, nói xin lỗi, nhét bánh kẹo cưới nhiều lần, nhưng nhiếp ảnh gia đại nhân vẫn hết sức khó chịu.

Trợ lý của cô dâu Tiểu Bái kéo tay tôi, mặt mày buồn rầu nói: “Anh ấy không chịu chụp, tôi cũng không thể nói cô dâu bình tĩnh hoài. Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây......”

“Anh ấy ở đâu?” Tôi không thể không hỏi.

Tiểu Bái chỉ chỉ về phía sau quầy bar, nói nhỏ: “Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao mỗi lần tức giận lại chạy tới ngồi trong ngăn tủ?”

“Để dễ dàng ăn vụng.” Tôi buồn cười nói.

Ánh mắt Tiểu Bái lấp lánh hỏi: “Trong ngăn kéo có cái gì đó?!”

“Đây là chuyện riêng của ông chủ, tôi không thể tiết lộ được.”

Tiểu Bái bĩu môi, nũng nịu lay tay tôi nói: “Nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi mà......”

“Ngừng!” Tôi rút tay về, sẳng giọng nói: “Cậu học cái này từ ai? Một câu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần?”

Tiểu Bái vểnh môi: “Ông chủ chứ ai.”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt vừa chuyển, lại vừa vặn nhìn thấy sắc mặt cô dâu còn đen hơn bao công, lập tức vội hạ thấp giọng nhắc nhở Tiểu Bái: “Đi giúp cô dâu bình tĩnh đi, tôi đi tìm nhiếp ảnh gia.”

Tiểu Bái như vừa tỉnh từ trong mộng ra, à lên một tiếng, rồi lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến an ủi khách hàng.

Tôi đi tới trước quầy bar, kiễng chân nhìn vào trong, nhưng lại bị độ cao của quầy bar chắn đi, chỉ nhìn thấy một đỉnh đầu màu đen.

“Tức giận sao?” Tôi buồn cười hỏi.

“......”

“Đừng tức giận, lên lầu ăn cơm thôi.”

“......”

“Tôi đã làm thịt nướng hạt dẻ, còn có cá rô phi hấp.”

“......”

“Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng chứ?”

Yên lặng ngắn ngủi qua đi, phía dưới quầy bar truyền ra một từ ngắn gọn duy nhất –”Cổ họng”

Tôi dở khóc dở cười nói: “Tôi đi vào đây.”

“......” Lại im lặng.

Tôi đi vòng qua một phía của quầy bar, nghiêng người nhìn vào phía trong, chỉ thấy nhiếp ảnh gia đại nhân của chúng ta đang ngồi trong ngăn tủ mở rộng mà ăn thạch, dưới chân là năm chén thạch nằm trống không, không phải loại mỗi chén là một miếng nhỏ, mà là loại thạch hoa quả lớn mỗi chén hơn ba trăm gam.

Lông mày tôi nhíu lại, giơ tay giật lấy: “Ăn nhiều thạch hoa quả như vậy, còn có thể ăn cơm nữa hay không?”

“Trả cho tôi!” Anh ấy như chú chó nhỏ bị đoạt xương, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tôi, dường như khuôn mặt đáng yêu khẽ trầm xuống.

“Đừng hòng!” Tôi tiện tay ném đi, ném nửa đống thạch hoa quả vào trong thùng rác rất chuẩn xác.

Anh đuổi vèo một cái, mặc dù động tác nhanh nhạy, nhưng cuối cùng cũng không nhanh bằng tốc độ thạch hoa quả rơi xuống, cho nên, anh chỉ có thể nhìn ngắm “Thùng rác mà than thở” cũng như đồng thời dùng tiếng nói ma quỷ lặp đi lặp lại vô tận nhỏ giọng tố cáo tôi: “Được lắm, được lắm, được lắm......”

“Câm miệng!” Tôi nhíu mày trừng anh: “Anh có biết, mọi người trong cửa hàng đều bị anh dạy bậy hay không?”

“Hả?!” Anh mờ mịt nhìn tôi.

“Bọn họ học theo anh càng ngày càng biết giày vò người khác.” Tôi lôi cái tên đang đứng trước thùng rác đến quầy bar, tức giận ra lệnh: “Cho anh mười lăm phút ăn cơm, ăn xong thì nhanh đi chụp hình.”

“Tôi không đi.” Anh khó chịu tránh khỏi tay tôi, trề môi khẽ oán giận nói: “Cô dâu đó giống như mẹ tôi, còn muốn ăn đậu hủ của tôi......”

“Suỵt!” Tôi vội vàng che kín cái miệng đang lảm nhảm của anh lại, lén lút nhìn về phía cô dâu chú rể đang ngồi trên khu ghế dành cho khách. May mắn là vợ chồng son đang thảo luận vấn đề với Tiểu Bái, không nghe thấy lời anh nói.

“Anh nói chuyện chú ý một chút, ngộ nhỡ bị chú rể nghe thấy, không đập luôn cửa hàng của anh mới là lạ!” Tôi trợn mắt cảnh cáo.

Anh kéo tay của tôi, không phục nói: “Chuyện tôi nói đều là sự thật, cô ta thật sự ăn đậu hủ của tôi......”

“Nhiễm Nhiễm, tôi rất tức giận!” Tôi nheo mắt nhìn anh, nếu anh dám nói ra một chữ kia, tôi bảo đảm ba ngày sau anh sẽ không có cơm để ăn.

Ông chủ không vui nuốt bực tức xuống nói: “Dù sao tôi cũng không chụp.”

“Anh không chụp thì người nào chụp?” Cửa hàng ảnh chỉ có hai nhiếp ảnh gia, một nhiếp ảnh gia khác đã đến giờ tan ca.

Ánh mắt Nhiễm Nhiễm vừa chuyển, chào hỏi với nhiếp ảnh gia đang rón ra rón rén chạy ra ngoài cửa: “Kiều Phi, khoan đi.”

Bước chân Kiều Phi ngừng lại một hồi, mặt ủ mày ê nói: “Tôi tan ca.”

Nhiễm Nhiễm cười híp mắt ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Kiều Phi không cam lòng không muốn quay lại.

Nhiễm Nhiễm hài lòng gật đầu, giơ tay lên chỉ về phía khách hàng đang ngồi nói: “Nhóm ảnh này cậu đến chụp đi.”

Hai vai Kiều Phi rũ xuống, như cô vợ nhỏ bị ức hiếp nói: “Ông chủ, anh đừng nhặt quả hồng mềm mà bóp. Bách Khả khi dễ anh, anh lại khi dễ tôi......”

Tôi trợn mắt nói: “Kiều Phi, mắt nào của cậu thấy tôi khi dễ anh ta?!”

Cũng bởi vì giúp tôi một chuyện nhỏ, cho nên ngày ngày tôi đều phải bưng trà rót nước cho anh, giặt giũ quần áo cho anh, nấu cơm cho anh. Nếu như những việc này gọi là khi dễ người thì dù người toàn thế giới này đều khi dễ tôi, tôi bảo đảm cũng không một câu oán hận.

Kiều Phi rụt cổ, cười gượng nói: “Nói sai, chỉ là nói sai thôi.”

“Không sao, Bách Khả không tức giận đâu.” Anh em tốt Nhiễm Nhiễm khoác bả vai Kiều Phi, cười khanh khách nói: “Tôi không khi dễ cậu đâu, như vậy đi, cậu đi chụp hình, tôi trả cậu hai ngày nghỉ có lương.”

Hai mắt Kiều Phi sáng lên: “Ông chủ anh minh, ông chủ V5.” Nói xong hấp ta hấp tấp chạy đến hai vợ chồng sắp cưới.

Tôi dở khóc dở cười liếc nhìn Nhiễm Nhiễm: “Giở trò mánh khóe là độc quyền của nhân viên, anh là ông chủ, hiểu không?”

“Ông chủ chính là boss, lời boss nói lớn hơn tất cả.”

“Boss bị đánh, anh có muốn hay không?”

Anh cười hì hì sờ sờ bụng tôi: “Ăn cơm trước, cơm nước xong mới có sức đánh boss, đúng không, sói con?”

Một màn này người ngoài nhìn vào, rất hài hòa ấm áp. Nhưng trên thực tế, sống chung với Nhiễm Nhiễm không phải là điều tôi mong muốn.

Mấy tháng trước, dưới tình huống không người biết, anh đưa tôi rời khỏi thành phố D, giúp tôi thoát khỏi sự tìm kiếm của Âm Hạng Thiên. Gửi cho bà nội VCR cũng không nói đến chuyện tôi sẽ đến nơi nào, tình huống ra sao. Tôi biết rõ hành động này rất vô trách nhiệm, rất bất hiếu, nhưng vì mong đứa bé ra đời an ổn, vì cuộc sống của tôi không có gió nổi mây phun, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy.

Ôm lấy một bụng áy náy rời khỏi, tôi đến một trấn nhỏ ở Giang Nam, nghĩ muốn ở nơi đó chờ sinh. Đồ cưới bà nội cho cũng còn không ít, tôi không cần phải ưu phiền vì tiền. Ngoại trừ có chút nhớ nhà, nhớ bà nội, thì dường như sinh hoạt của tôi không có gì thiếu thốn. Nhưng rảnh rỗi yên ổn chưa đến một tháng, thì Nhiễm Nhiễm xuất hiện, nói rằng muốn giúp tôi theo như điều kiện.

“Xử lý chuyện ở thành phố D xong, em phá thai, đi Côn Minh với anh.” Anh dùng giọng nói hết sức đương nhiên nói ra một câu khiến tôi cả kinh thất sắc.

Vì quá kinh ngạc, tôi liền đuổi anh ra khỏi chỗ ở của tôi. Nhưng, anh lại không hề rời đi, sau đó, anh giống như con ruồi đuổi không đi, dường như mỗi ngày đều tìm đến quấy rầy tôi, mục đích cũng giống như anh đã nói —- phá bỏ đứa bé, đi với anh.

Cả hai giằng co gần hai tuần lễ, rốt cuộc anh mới chịu giơ cờ trắng đầu hàng. Ngày rời đi, mặt Nhiễm Nhiễm xụ xuống rất dài, nhưng lúc đi lại cẩn thận từng bước, vẫn rất trẻ con nói lẩm bẩm một loạt “Anh thật sự đi đó”, “Mặc kệ em” “Em đừng hối hận đó“.

Tôi phất phất tay, cười rất thoải mái bình tĩnh: “Nhiễm Nhiễm, phải hạnh phúc đó!”

“Anh hạnh phúc, thì em sẽ an tâm đúng không? Vậy anh liền không đấy! Bách Khả, em phải nhớ, em nợ anh một phần tình cảm! Coi như kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em đều mắc nợ anh!” Anh trẻ con hừ một tiếng, xách rương hành lý nho nhỏ, bước nhanh rời khỏi.

Tôi đứng ở trên đường nhỏ lót gạch xanh, cười hồi lâu. Vẫn nhớ lúc chia tay với Ninh Vũ tôi vừa áy náy vừa khổ sở, nhưng dù sao, tình cảm của chúng tôi quá nồng nàn. Hơn nữa, lúc đó ngoài mặt Ninh Vũ với tôi là tình cảm bạn bè. Nhưng Nhiễm Nhiễm thì không giống thế, chúng tôi tựa như bạn bè không hợp lời nhưng lại hiểu lòng nhau, hoặc giả có thể nói là tri kỷ. Hơn nữa, tri kỷ này cũng thật đáng yêu, thậm chí có chút khôi hài, cho nên cảm giác YY ly biệt trái lại cũng bị phai nhạt không ít.