Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 35




Edit: caoviyen_73

Beta: quacauphale

Điện thoại di động — tịch thu rồi!

Điện thoại bàn — gọi không thông!

Ăn cơm — có người đưa!

Tự do — không bàn nữa!

Tôi phát hiện, thật đau xót khi mình biến thành cá chậu chim lồng, chỉ có thể xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh nhìn trời nhìn mây.

Mặc dù, nhà của Âm Nhị nhi rộng rãi sáng sủa, nhưng cũng vô cùng thiếu thốn hơi người. Ở nơi này, tôi cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng cả một năm, ở nơi này, tôi còn cảm nhận được cái gì gọi là nỗi buồn thê thê thảm thảm.

Trong 78 giờ nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, tôi đưa ra N kế hoạch để chạy trốn, nhưng thật đáng tiếc, mỗi kế hoạch đều chết từ trong trứng nước. Ánh mắt của Âm Nhị nhi rất đáng sợ, tựa như có thể biết trước được tương lai, có thể nhìn thấu được lòng người, tôi hơi có chút gió thổi cỏ lay, anh ta sẽ cười yếu ớt hoặc là nhẹ nhàng dùng mấy chữ đả kích tôi đây đến góc tường trồng nấm.

Anh ta không đi làm, không ra cửa, cứ làm canh chừng tôi như vậy. Tôi không biết mục đích của anh ta là gì, chỉ biết rằng người đàn ông này làm cho người ta muốn giận, nhưng không giận nổi, muốn hận, cũng không hận nổi, mặc kệ thì lại rất tức giận. Mỗi lần bị ánh mắt như sương mù của anh ta nhìn chăm chú, tôi đều có cảm giác mình giống như một con chuột đồng ngu ngốc.

"Ai. . . . . ." Tiếng thở dài kìm nén không tự chủ được đã tuôn ra khỏi cổ họng.

Âm Nhị nhi đang ngồi, một bên cầm Laptop xem thị trường chứng khoán cũng không ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay lên làm một động tác như con số “bảy”. Không thể không nói, người này không phải nhàm chán bình thường, thế mà còn nhớ số lần thở dài của tôi.

Tôi làm như không thấy, tiếp tục loay hoay với trò chơi xếp hình trên mặt thảm, còn thiếu ba khối nữa là đại công cáo thành, nhưng tôi có chút không muốn làm nữa, bởi vì sau khi ghép hết tôi lại làm cho lộn xộn, khiến những mảnh ghép làm người ta hoa cả mắt bay tán loạn, sau đó lại tiếp tục ghép, được rồi, tôi thừa nhận, tôi còn nhàm chán hơn so với anh ta.

Sau khi tôi ghép xong mảnh ghép cuối cùng, anh ta làm như không chút để ý hỏi một câu: "Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Tôi bỗng ngẩng đầu lên, thấy anh ta cười khanh khách, tôi ra sức gật đầu giống như gà mổ thóc.

Anh ta ung dung khép Computer lại, cầm chìa khóa xe: "Đi thôi."

Tôi nhảy cẫng lên, đeo ba lô của mình lên vai, lấy ngón tay thay thế lược chải tóc, vừa cầm dây buộc tóc, vừa thúc giục: "Đi mau, đi mau!"

Anh ta cười khẽ, sau đó không nhanh không chậm bước ra khỏi nhà, tôi giống như chuột đồng khi vừa sinh xong chín chú chuột con nên rất sung sướng, không khí tự do rất ngọt ngào, giống y như vị kem vani.

"Anh hai, chúng ta đi đâu?" Tôi khôn khéo cười hỏi, nhưng trong lòng lại đang tính kế chạy trốn thế nào.

"Đi mua cho em mấy bộ quần áo cùng một chút nhu yếu phẩm thường ngày."

Trái tim của tôi bật nhảy, nghe anh ta nói như thế chắc định giam cầm lâu dài, không đúng, là "Chứa chấp" tôi. Không được, tôi cũng không phải là chuột đồng thật, sao có thể để cho anh ta bày trò chứ?

"Anh hai, đã ba ngày nay không đến công ty, sẽ không ảnh hưởng tới công việc sao?"

"Tôi đã một năm không có nghỉ phép rồi, tối thiểu còn có thể nghỉ ngơi một tuần, mỗi ngày đều có thể chơi với em, không tệ chứ?"

Không tệ cái rắm! Ai muốn chơi cùng anh chứ?

Trong lòng tôi thầm oán, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười sáng chói. Cứ một đường tán gẫu như vậy thì đã đến trung tâm thương mại.

Tôi đè nén cơn tức giận trong lòng, phải làm như thế để giảm thấp sự đề phòng của anh ta, liền nói khéo tôi muốn đi phòng vệ sinh.

Anh ta cười gật đầu, còn giúp tôi cầm túi xách, tôi đương nhiên từ chối, vì tránh cho anh ta sinh nghi, còn ra vẻ lúng túng nói với anh ta, trong túi xách có đồ tôi muốn dùng. Anh ta phản ứng cực nhanh, liền không cố chấp "giúp một tay" nữa, nhưng anh ta nói, anh ta cũng muốn đi vệ sinh. Chỉ bằng vào độ cong vạn ác bên môi kia tôi đã ý thức được, anh ta biết tôi muốn chạy trốn. Nhưng, tôi vẫn đi phòng vệ sinh, diễn trò thì phải diễn tới nơi tới chốn chứ sao.

Lại đi dạo một lát, tôi nói mình khát, muốn mượn tiền đi mua hai chai nước ở siêu thị Khuất Thần, vốn tính toán rằng siêu thị Khuất Tthần có hai cánh cửa, khách hàng lại nhiều, tôi có thể vào cửa trước, nhưng trốn ra cửa sau, nhưng, khi tôi như như con chuột ngu ngốc chạy ra khỏi siêu thị thì đã thấy anh ta đang đứng đó dùng ánh mắt trêu chọc con chuột nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi giận!

Rất tức giận cái chủng loại kia...!

Cho nên, tôi chống lại!

"Bách Khả, mua nước sao?" Anh ta cười hỏi, nói trắng ra là đang trêu chọc tôi.

Tôi cúi đầu, nổi giận, ngẩng đầu, hầm hầm nhìn anh ta, nói: "Anh thật quá đáng!"

Thanh âm của tôi rất bén nhọn, hơn nữa, decibent cũng không thấp, anh ta bị rống nên hơi sửng sốt một chút, với tiến rống này, chắc chắn sẽ có người nhiều chuyện ném tầm mắt qua, nếu đã có người đến nơi xem, tôi liền bắt đầu diễn thôi.

Tay tôi vuốt ngực, làm ra vẻ cực kỳ bi thương: "Anh đã có bạn trai, sao lại còn tới dây dưa với tôi? Chẳng lẽ tình cảm của tôi không phải là tình yêu sao? Có phải anh cảm thấy chơi đùa với tôi rất vui vẻ không? Rất thú vị phải không?"

Vừa đọc lời kịch, tôi vừa dùng khóe mắt liếc những người đi đường đang xem kịch kia, thì thấy, có người kinh ngạc, có người tiếc hận, còn có hai nữ sinh nhỏ giọng thảo luận, Âm Nhị nhi là công hay là thụ, rõ ràng cho thấy đó là những hủ nữ. Nói thật, tôi vô cùng hả giận! Ai kêu anh "Chứa chấp" tôi, ai kêu anh giam cầm tôi như chuột, lần này thì trắng mắt chứ?

Âm Nhị nhi không hổ là Âm Nhị nhi, anh ta không giận không buồn, càng không như bức tượng hóa đá, mà dùng vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, hạ giọng để người khác không nghe được: " Kỹ thuật diễn xuất không tệ, nếu như em muốn phát triển kỹ năng trong ngành giải trí, tôi có thể giới thiệu giúp em một người đại diện rất tốt."

"Cám ơn anh đã “chiếu cố”!" Tôi cúi đầu thật thấp, căm hận lầu bầu một câu, sau đó dùng lời nói chia tay “cẩu huyết” nhất để làm lời kết thúc: "Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Nói xong, quay đầu bỏ chạy!

Chạy được một đoạn, cảm thấy anh ta không đuổi theo, tò mò quay đầu lại tìm hiểu xem, thì thấy Âm Nhị nhi bị một số cô gái trẻ bao vây thành một vòng bởi vì thân hình cao lớn, thật là có chút cảm giác giống như con hạc đứng giữa bầy gà.

Đang buồn bực tại sao anh ta không nổi giận, còn cười híp mắt nhìn những nữ sinh kia nói chuyện, thì có hai cô gái trẻ tuổi đi tới bên cạnh tôi nói lải nhải.

Nữ A nói: "Tôi còn tưởng rằng cái người trai đẹp thật sự là gay, thì ra là diễn trò. Đúng thật là, công ty điện ảnh bây giờ càng ngày càng độc đáo, ngay cả chuyện sát hạch diễn viên mà cũng dời đến trung tâm mua sắm."

Nữ B nói: "Như vậy mới có thể tìm ra thí sinh có đầy đủ tư chất chuyên nghiệp chứ."

Nữ A còn nói: "Nói thật, người đàn ông kia thật là đẹp trai."

Nữ B phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy á, nếu chưa có chồng thật muốn theo đuổi anh ta."

Tôi thiếu chút nữa hộc máu ngã xuống đất, từ đó có thể cho ra một kết luận — âm Nhị nhi quả nhiên là một nhân vật không tầm thường.

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi gọi một chiếc xe, chạy thẳng tới nhà Ninh Vũ. Bởi vì đi vội vàng, cho nên, tôi không thấy, lúc tôi rời khỏi thì Âm Nhị nhi ở phía sau lộ ra một nụ cười quỷ dị khiến người ta không rét mà run.

Cho đến khi tôi thở hổn hển chạy tới nhà Ninh Vũ thì tôi mới ý thức được, tôi bị gài bẫy!

"Cô thà tới nhà cậu ta chứ không chịu về nhà, được, rất tốt!" Vẻ mặt Âm Tam nhi buồn bực, hơi thở lạnh như băng khiến tôi trực tiếp hóa đá thành tượng, sau đó hóa thánh cát, làn gió vừa thổi tới, khiến cát mịn bay đầy đất.

"Nói chuyện! Câm sao?" Hắn tức giận.

Tôi đang ôm trái tim nhỏ lạnh lẽo, khóc không ra nước mắt nói: "Âm Nhị nhi kêu anh đến sao?"

"Anh ta chỉ nói dẫn cô ra ngoài đi dạo, cô nhân cơ hội chạy trốn." Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi: "Tôi cũng không nghĩ đến mức này, càng không ngờ ở nơi này gặp lại cô."

"Tôi cũng không muốn gặp anh ở đây." Tôi lẩm bẩm, trong lòng hận Âm Nhị nhi thấu xương, tên đàn ông phúc hắc đáng chết, vì muốn xem náo nhiệt mà gài bẫy tôi, anh chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ trả thù, nhất định!

"Cô lặp lại lần nữa?" Con ngươi Âm Tam Nhi hơi co lại, giọng nói lạnh như băng, tôi cảm giác hắn rất tức giận, nhưng sắc mặt của hắn lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm tôi muốn nhanh chóng chạy trối chết, bình tĩnh đến mức làm người ta không rét mà run.