Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 8




Xa cách ngắn ngủi khích động say mê nhưng xa cách lâu dài giết chết say mê

***

Vừa mới tối hôm trước, sau khi mọi nhân viên về xong, cô còn chút việc phải về sau…thì gặp được Lương Nhi đang lén lút đi vào phòng.

Lương Nhi cũng được công ty nhận vào làm cùng với Hạ Di.

Hạ Di thấy Lương Nhi thì hơi ngạc nhiên, cô đã cất giọng hỏi:

‘’Lương Nhi! Sao tối rồi mà cô còn ở đây làm gì?’’

Lương Nhi chợt giật mình khi nhìn thấy Nhật Hạ Di còn ở lại trong phòng…lại nghe cô hỏi câu ấy nữa…

Trong lòng vừa sợ nhưng cô ta đã nhanh chóng nói:

‘’Tôi còn để quên chiếc chìa khóa nơi bàn làm việc nên quay lại ấy mà!’’

‘’Còn cô, sao lại về muộn thế Nhật Hạ Di!’’

Giọng nói của Lương Nhi rất bình thản, thấy cô ta cũng có vẻ như thế thật nên Hạ Di cũng không suy nghĩ nhiều thêm mà trời đã tối, cô lại đang muốn về nhà gấp nên nhanh chóng rời khỏi công ty.

Giờ thấy dự án có vấn đề nên cô có chút nghi ngờ Lương Nhi.

Tuy không có bằng chứng nhưng cảm tính của cô đã mách bảo Lương Nhi là nôi gián. Mà cảm tính đã nói thì chắc không sai!

Vương Trí Khởi theo lời Nhật Hạ Di triệu tập mọi nhân viên đến một phòng.

Không ai được thiếu!

Ai nấy đều sốt ruột, không hiểu tại sao lại triệu tập gấp thế này!

‘’Hiện nay, đã biết ai là nội gián nên ta triệu tập mọi người đến để chỉ rõ kẻ đó!’’

Lời giám đốc vừa dứt thì mọi người đều xôn xao bàn tán, vẻ mặt ai cũng lộ rõ vui mừng.

Khi nghe Giám đốc nói, Hạ Di đã cố gắng quan sát biểu hiện gương mặt của Lương Nhi nhưng cũng chỉ thấy cô ta im lặng…không vui mừng cũng không hề lo sợ.

‘’Vậy kẻ đó là ai, mong giám đốc nhanh chóng chỉ ra để chúng ta xư lí!’’

Một người trong số các nhân viên lên tiếng. Tiếp đó, mọi người đều đồng loạt:

‘’Đúng đó, thưa giám đốc, không thể để kẻ đó còn nhởn nhơ khi thực hiện cái hành động hèn hạ kia!’’

‘’từ từ…’’

Hạ Di bước lên đứng bên Vương Trí Khởi.

‘’Chính tôi biết ai là nội gián!’’

Giọng nói rất nghiêm túc, nhiều phần đe dọa.

‘’Nhật Hạ Di, vậy thì cô mau nói đi!’’

Lương Nhi chợt lên tiếng chêm vào. Nghe được tiếng cô ta nói, Hạ Di mới cười nhạt.

‘’Không ngờ…một kẻ nội gián lại bình tĩnh đến vậy…còn giục nói nữa chớ!’’

‘’Lương Nhi!’’

Hai từ’’ Lương Nhi’’ được Hạ Di nói ra nghe thật rắn chắc và đanh thép.

Khiến cô ta hơi giật mình nhưng lập tức trở lại dáng vẻ học thức và tỏ vẻ’’ cây ngay không sợ chết đứng’’.

‘’Ha ha…’’

Nụ cười rất ma rãnh của cô ta vang lên.

‘’Tưởng Nhật Hạ Di sáng suốt lắm cơ đó…!’’

‘’Cô hơi đề cao tôi rồi!’’

Nhật Hạ Di kính cẩn, đôi mắt không ngừng nhìn vào mắt Lương Nhi.

Một cái nhếch mép ẩn diện trên đôi môi đỏ của Hạ Di, cô chắc chắn Lương Nhi là nội gián…vì thấy cô ta có sơ hở.

Đôi mắt Lương Nhi nhìn Hạ Di có chút dè dặt! Chính cô ta…

‘’Tôi là một người một khi đã nói ra thì luôn đúng và có chứng cứ hẳn hoi!’’

Mặc dù trong tay không hề có chút chứng cứ nào nhưng phương án bắt nội gián của Hạ Di là đe dọa tinh thần …dồn đến đường cùng …để tự thừa nhận!

Nụ cười trên môi Lương Nhi tắt dần nhưng bộ mặt rất ngoan cố.

‘’Để xem …Hạ Di cô nói ra sao nào…tôi xin lắng nghe! Nếu được, tôi xin nhận luôn!’’

Bản mặt già rãnh và đầy tinh ranh, nhất là lời nói của Lương Nhi không hề kém Nhật Hạ Di…nhưng xem cô ta trụ được bao lâu!

Không khí rất căng thẳng. Ai nấy đều nín thở chờ xem.

Sau một phút im lặng, Nhật Hạ Di mới lên tiếng:

‘’Tôi chỉ cần hỏi cô đúng 3 câu là mọi người thừa biết cô có phải nội gián hay không?’’

‘’Được!’’

Lương Nhi không chút sợ hãi đáp ngay.

Có vẻ cô ả cũng đang chờ xem Hạ Di sẽ làm sao.

Thật sự trong lòng Hạ Di trống rỗng, không hề nghĩ ra một câu hỏi nào.

Thấy thái độ của cô ta vẫn chưa hề biến đổi…Có lẽ Hạ Di cần phải mạnh mồm mới được!

‘’Câu hỏi 1: Cô làm gì ở tối hôm trước, khi tôi bắt gặp cô sau giờ làm!’’

Nói xong câu hỏi…Lương Nhi hình như càng có vẻ vui mừng hơn thì phải…Điều đó khiến Hạ Di cũng hơi lo…

‘’Tối đó à, tôi đã nói với cô là đi lấy chiếc chìa khóa bỏ quên trên bàn việc rồi thì phải!’’

‘’Đúng…cô quên chìa khóa! Mà tôi thấy có một điều sơ suất đấy!’’

‘’Sơ suất gì?’’

‘’Hình như trước đó, tôi có đến bàn làm việc của cô để lấy một tập tài liệu…nhưng không thấy chìa khóa ở đâu cả!’’

Cái này là Hạ Di tự bịa ra nhằm đe dọa tinh thần cô ta chứ thực ra Hạ Di chưa hề đến bàn làm việc của Lương Nhi lúc đó.

‘’Cô đã tìm chưa mà bảo chưa thấy!’’

Lương Nhi vẫn chưa có một vẻ gì gọi là lo lắng và sợ hãi, giọng điệu cô ta rất thản nhiên.

‘’Rồi!’’- Hạ Di vẫn thản nhiên không kém.

‘’Để tìm được tập tài liệu đó…tôi đã phải nhìn khắp trên bàn…mà một chiếc chìa khóa thì có phải cái kim đâu mà không thấy!’’

‘’Sao tôi lại tìm thấy nó được đây mà cô không nhìn thấy…bởi tôi là người biết rõ nó ở đâu mà!’’- cô ta lại còn bắt bẻ Hạ Di.

‘’Vậy chiếc chìa khóa đó ở đâu?’’

Câu hỏi này của Nhật Hạ Di đã làm cô ta biến đổi sắc mặt, dù là rất ít. Bởi vì cô ta thực sự không quên chìa khóa thì nói tìm ở đâu…nếu nói đúng chỗ Hạ Di tìm tài liệu thì càng lộ liễu.

‘’Ở dưới góc bàn!’’

Bí quá, cô ta phải bịa một nơi đại.

‘’Sao nó lại ở dưới góc bàn thật nhỉ? Tôi cứ tưởng đó là nơi cô không thể bỏ chìa khóa mà…’’

‘’Vì nó rơ…i’’

Lương Nhi nhanh nhẩu nói bù vào …nhưng Hạ Di đã nhanh hơn.

‘’Ý tôi là…tôi đã nhặt được một thứ dưới góc bàn nhưng thứ đó không phải là chìa khóa…vả lại tôi đã nhìn khắp rồi …’’

Lần này, Hạ Di càng làm cho Lương Nhi biến đổi sắc mặt thật sự.

Cô ta lắp bắp:

‘’Thứ gì?’’

‘’Là đây!’’

Hạ Di lấy trong túi ra một chiếc khuyên tai của Lương Nhi- cái mà cô nhặt được 2 hôm trước,định trả lại mà quên khuấy mất.

Nhờ vậy nên đúng lúc này, cô lại cần đến nó.

‘’Một cái khuyên tai…?’’

‘’Vâng!’’- cô đáp.

‘’Bỗng dưng tôi nhìn thấy vật này…vật này quá nhỏ tôi còn nhìn được, huống hồ là chiếc chìa khóa!’’

Ngừng một chút để quan sát ánh mắt và gương mặt của Lương Nhi…thấy cô ta có vẻ đã bị rơi vào bẫy nên …sẽ không khó khăn gì để cô dồn cô ta đến đường cùng.

‘’Cô nói đi! Cô hôm đó làm gì!’’

‘’Chính cô đã lẻn vào phòng giám đốc để ăn cắp phần mềm mẫu thiết kế đúng không?!’’

Từng lời mà Nhật Hạ Di nói ra đủ mạnh để cho ai đó ngất xỉu…ánh mắt cô nhìn Lương Nhi không khỏi đe dọa và trách móc.

Thật làm Lương Nhi toát mồ hôi…cô ta không biết nói gì!

Vẻ mặt của Lương Nhi làm Hạ Di buồn cười …cô đã cười thật, nụ cười rất ‘’nguy hiểm’’.

‘’ Cô có biết ăn cắp bản quyền thì phạm tội nghiêm trọng như thế nào không? Nếu cô muốn nhẹ tội thì thừa nhận đi…trước khi tôi đưa bằng chứng ra tòa!’’

‘’Thật không ngờ cô ta là loại người như vậy!’’

Mọi nhân viên cũng rất bàng hoàng, chính họ cũng không thể ngờ được …Một Lương Nhi học thức và làm việc rất tận tình lại có thể làm ra những việc như vậy!

Ánh mắt thương hại, chê đùa …cả tiếng nói trách móc của mọi nhân viên làm Lương Nhi hơi run người.

Nhưng cô ta vẫn chưa một tiếng thừa nhận. Nếu nói ra thì …

‘’Tôi không có làm chuyện đó!’’

Cô ta vẫn ngoan cố chống chế…

‘’Cô còn chối…nếu để tôi đưa ra bằng chứng, tôi chính là người xử cô đầu tiên đó…Cô có biết để thực hiện dự án này, mọi người phải đổ biết bao tiền bạc và sức lực không? ‘’

‘’Nhất là tôi…tôi lại rất thích tiền!’’

Sự tàn nhẫn của Hạ Di như bộc lộ hết ra trong từng lời nói đến dồn dập, đến tức giận mà cô nói với Lương Nhi…Ánh mắt cô khiến mọi nhân viên không khỏi sợ hãi.Có người toát mồ hôi lạnh…

Chưa bao giờ, họ thấy Nhật Hạ Di đáng sợ như vậy!

Vương Trí Khởi nhìn Hạ Di…bất chợt, hắn cũng hơi lạnh người…

Nếu nói, 2 năm trước ánh mắt Ngào Trúc Dư giận dữ và tàn nhẫn nói lời chia tay với hắn thì Nhật Hạ Di bây giờ mới đáng sợ hơn.

Lần đầu tiên, hắn biết … sự hồn nhiên, vô tư, mưu trí, và tàn nhẫn của một cô gái là như thế nào…chỉ qua Nhật Hạ Di…

Và hắn cũng thay đổi thái độ với con gái từ Hạ Di…

Hạ Di đã dạy hắn rất nhiều!

‘’Tôi…tôi…’’

Mọi người đều sợ ánh mắt và lời nói ấy của Hạ Di, há Lương Nhi không sợ…

Mặt cô ta trắng bạch.

Dù sao cô ta cũng là một người có học thức và lương tâm …

‘’Lương Nhi, chúng tôi rất coi trọng cô, vậy mà…’’

Từ đám nhân viên, một anh chàng có vẻ như thường ngày hay quan tâm đến Lương Nhi bất chợt bước lên…

Hắn dùng ánh mắt thương hại và lời nói xót xa…khiến Lương Nhi run sợ thật sự…

‘’Anh…’’

Giọng run run, Lương Nhi nhìn người nhân viên đó với vẻ hối lỗi…

‘’Thật sự…tôi…xin lỗi…mọi người!’’

Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, Lương Nhi đành phải lên tiếng.

‘’Phải…chính tôi…là nội gián, người đã ăn cắp mẫu thiết kế rồi đưa cho công ty HMN…’’

Nước mắt từ khóe mi chực trào, Lương Nhi nói giọng run run…miệng cô mặn chát và khó chịu vô cùng…Trông cô ta thật thảm hại…

‘’Tại sao hả?’’

Tiếng Vương Trí Khởi bấy giờ mới vang lên…Trong giọng nói tràn ngập tức giận.

‘’Tại sao…? Cô nói đi! Chúng tôi đâu có đối xử bạc bẽo với cô đâu?’’

‘’Tôi….’’

‘’Tôi đoán Lương Nhi không phải làm việc đó vì tiền đâu?’’

Thấy Lương Nhi không nói được…Hạ Di lên tiếng nhỏ nhẹ, giọng nói tàn nhẫn đã mất đi nhường cho sự thương hại và cảm thông.

‘’Không vì tiền?’’

Vương Trí Khởi lặp lại như không thể tin nổi- Làm việc này…thì toàn vì tiền cả thôi!

Khuôn mặt Lương Nhi cúi gầm xuống, thân thể cô run run …không có một ý phản đối nhưng cũng không thừa nhận…

‘’Chắc Lương Nhi vì tình!’’

‘’Vì tình? Sao cô biết …Nhật Hạ Di?’’

Người nhân viên lúc nãy nhìn Hạ Di không khỏi kinh ngạc…hắn hỏi dồn… ‘’Không thể nào…lẽ nào cô ta vì Hạc Mỹ mà làm vậy?’’ ‘’Cái đó thì tôi không biết được!’’

Hạ Di lắc đầu, có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi.

‘’Lương Nhi, cô nói đi!’’

Chàng trai đó chạy đến bên Lương Nhi…cầm lấy tay cô mà giục cô nói…nhưng Lương Nhi vẫn cúi mặt …nước mắt không có ý ngừng.

‘’Thế là thật rồi! ‘’

Hắn khóc trong đau khổ.

‘’Cô nói với tôi rằng cô yêu tôi cơ mà…’’

‘’…’’