Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 1 - Chương 4: Nói một cái giá




Sáu giờ sáng, Kiều Âu ngồi trong xe, khi anh nhìn thấy Lam Thiên Tình mặc bộ áo liền váy trắng tinh, lưng đeo túi sách cũ đi ra quán ăn vặt, ánh mắt lưu luyến nhìn lâu vào người cô.

Mãi cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh đó biến mất sau cây ngô đồng, ánh mới rũ mắt xuống, trong mắt thoáng ánh lên ý cười ôn nhu, nhìn tư liệu trong tay mà anh sưu tầm được về cô.

Hóa ra, cô tên là Lam Thiên Tình, là con gái nuôi của ông chủ quán ăn nhỏ.

Khó trách lại có người cha như vậy, rót rượu cho cô say, đưa lên giường của người khác, nhưng lại không hề đau lòng.

Đôi mắt tán thưởng nhìn về phần tư liệu bên trái, phiếu điểm của cô. Liên tục trong các cuộc thi của trường trung học Đức Nặc đều đứng thứ nhất, từ năm thứ nhất đến giờ, cho đến nay học lớp 11.

“Kiều thiếu, tối hôm qua Lam Phong liên hệ với Chu Tuấn, nói ông ta không định cho Lam tiểu thư đi học nữa, muốn Chu Tuấn tìm ít việc giúp Lam tiểu thư”.

Lái xe cung kính trả lời, nhận được ánh mắt sắc bén của Kiều Âu.

“A? Chu Tuấn đáp ứng rồi sao?”.

“Không, Chu Tuấn nói, Lam Phong cứ ở nhà đợi tin”.

Kiều Âu nghe vậy thì không nói gì, đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp.

Từ sau tối qua nhận được tài liệu về cô, anh luôn khẩn trương muốn nhìn thấy cô. Anh biết nhất định trong nhà cô sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng anh lại không ngờ, cô lại có một người cha nuôi không bằng cầm thú như vậy.

Muốn dùng cô bé để kiếm tiền sao? Dựa vào da thịt của cô?

Ngón tay trắng nõn thon dài gõ gõ vài cái trên tập tư liệu, trong mắt ánh lên một ngọn lửa giận bén nhọn, anh lạnh lùng nói:

“Xuống xe!”.

Vì kế sinh nhai, mỗi ngày quán ăn vặt cũ nát sẽ mở cửa từ sáu giờ để buôn bán.

Bóng dài thon dài của Kiều Âu đứng trước cửa tiệm, híp mắt ngắm của tiệm tiêu điều, cái bàn mục nát, mặt đất dơ bẩn, căn phòng u ám, anh nhíu mày, đồ ăn nơi này làm có thể ăn sao?

Ánh mặt trời tà tà chiếu lên người Kiều Âu, buộc vòng quanh người anh. Hai bàn tay anh cứng ngắc nắm chặt trong túi quần, đôi mắt đen như mực lóe lên, cuối cùng, dường như đấu tranh tâm lý, anh nhấc chân lên, chuẩn bị bước vào.

“Kiều thiếu!”.

Lái xe khẩn trương hô lên.

Kiều Âu không để ý đến, trực tiếp đi vào trong.

Lúc này thời gian còn sớm, trong tiệm chỉ có một hai người khác ngồi trong góc ăn vằn thắn và bánh quẩy. Lam Phong liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Kiều Âu, ông ta há hốc mồm đánh giá bộ quần áo của Kiều Âu, mặc dù chỉ là bộ quần áo nhẹ nhàng không phải Âu phục, nhưng chỗ nào cũng lộ ra hơi thở sang trọng.

“Xin hỏi ngài, ngài đại giá quang lâm đến cửa hàng nhỏ của tôi, là có việc gì?”.

Lam Phong vui vẻ tới gần, bộ dạng khom lưng cúi đầu, khiến Kiều Âu có chút buồn nôn.

Anh không nhìn về phía Lam Phong, mà hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy cửa sau quán ăn vặt, đi thẳng tới đó.

“Lam Thiên Tình, là con gái nuôi của ông? Phòng của cô ấy ở đâu, đưa tôi đi xem”.

Giọng điệu nhẹ nhàng lười nhác, mang theo sự hoa lệ quý khí, lộ vẻ ung dung. Lam Phong vừa nghe, nháy mắt hiểu ra cái gì, hai mắt phát sáng giống như nhìn thấy tiền mặt nhiều không đếm được, ông ta cũng không quản việc làm ăn trong cửa hàng, vọt tới trước mặt Kiều Âu, nịnh nọt:

“Để tôi đưa ngài lên, phòng Tình Tình nhà tôi ở trên gác”.

Kiều Âu nhìn theo hướng Lam Phong chỉ thì thấy mấy khúc gỗ đặt cùng nhau thành bậc thang, phủ đầy bụi đất, có vài tấm ván còn vỡ ra, anh nhẹ nhàng thử đặt một chân lên, lại thấy cầu thang còn rung lên.

Cái này có thể đi sao?

Lam Phong thấy anh nghiêm mặt cau mày lại, vội vàng đến trước bậc thang giải thích:

“Nhà chúng tôi điều kiện không tốt, ha ha, ngài tạm chấp nhận một chút, mặc dù nhìn hơi hỏng nhưng vẫn rất an toàn, tôi đi cho ngài xem”.

Nói xong, Lam Phong nhanh như chớp xông lên, mở phòng nhỏ của Lam Thiên Tình, sau đó đứng ở trên ra thế mời với Kiều Âu.

“Kiều thiếu, hay để tôi đi lên giúp cậu”.

Lái xe nhìn không ổn, Kiều thiếu là người sin ra đã ngậm chìa khóa vàng, là hào môn quân thiếu, có lẽ là lần đầu cậu ấy đến những chỗ như thế?

Kiều Âu lắc đầu, đi từng bước lên, mỗi lần bước một bước, anh đều cảm thấy đau lòng, đến khi bước hết cầu thang, anh khom người đi vào trong phòng nhỏ của Lam Thiên Tình, trong lòng như bị cái gì véo mạnh.

Anh nhìn chăm chú căn phòng nhỏ một vòng, đến trước cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay, ngắm nhìn bầu trời phía xa.

Một lúc sau, anh nói một câu:

“Nói một cái giá đi!”.

——

Vào lúc tan học buổi trưa, Lam Thiên Tình vừa đi ra khỏi phòng học thì thấy Lam Phong đang đứng ngoài cửa lớp.

Cô sợ tới mức chạy nhanh tới kéo tay ông ta:

“Ba, có phải ba đến nói chuyện với thầy giáo con, không cho con đi học nữa hả?”.

Lam Phong cười ngập ngừng, dựa theo những lời kịch mà Kiều Âu đã dặn, vẻ mặt khó xử nói:

“Tình Tình, là như thế này, con cũng biết, con là con gái mà ba nhận nuôi, bây giờ ở nhà cực kỳ khó khăn, thật sự là không đủ để cho con đi học, hơn nữa nuôi thêm một người, chi tiêu cũng rất lớn. Tình Tình, ba muốn nói với con, hay là con trở về viện phúc lợi đi?”.

Câu nói bất thình lình, Lam Thiên Tình mở to hai mắt không hiểu nhìn ông:

“Ba, ba muốn đưa con về viện phúc lợi? Con đi rồi, ai giúp ba rửa bát quét rác?”.

Cho dù không thích nhà họ Lam, nhưng so với viện phúc lợi thì nhà họ Lam dù hỏng vẫn là nhà, còn ở trong viện phúc lợi dù sao vẫn là đứa trẻ mồ côi.

“Tình Tình, ba đã quyết định, con xem, người của viện phúc lợi cũng đã đến rồi. Học kỳ này con có thể học hết, nhưng từ sau ba cũng sẽ không xen vào nữa, ba đem chuyển hộ khẩu của con về viện phúc lợi, về sau tình cảm chúng ta coi như hết!”.

Lam Phong nói xong, ánh mắt Lam Thiên Tình nhìn về phía ngoài hành lang, quả thật xe của viện phúc lợi đang đỗ ở đó.

Cô cau mày, còn muốn tranh thủ cái gì, hai người phụ nữ dịu dang đi tới.

“Tình Tình, cha nuôi của con đã không có kinh tế và năng lực chăm sóc cho con, con đi theo chúng ta về viện phúc lợi đi. Con mới 16 tuổi, còn chưa thể tự chăm sóc bản thân. Vừa hay trong viện phúc lợi của chúng ta có người nhận nuôi bé gái mười lăm mười sáu tuổi, điều kiện của bọn họ cũng tốt, có khả năng cho con đến trường đọc sách. Người ta nói, chỉ cần thành tích tốt, cho con đi học đại học cũng được”.

Lam Thiên Tình nhìn bóng dáng Lam Phong kiên quyết rời đi, trong lòng rất buồn!

Vì sao cha mẹ ruột của cô lại muốn vứt bỏ cô? Cô rất khỏe, lại học tập tốt, có khả năng chịu khổ, vừa nghe lời lại ngoan ngoãn, nhưng bây giờ cả cha nuôi cô cũng không cần cô nữa.

Cô cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cô biết, nỗ lực học tập là con đường ra duy nhất của cô.

Chỉ có kiến thức mới thay đổi vận mệnh, cô không cần cả đời làm người đáng thương bị người khác vứt bỏ!

Cô ngẩng đầu, giọng nói run run, nhưng hai bàn tay nắm chặt, không chịu buông ra.

“Trong viện phúc lợi, thật sự sẽ có người nhận nuôi đứa nhỏ lớn như con sao, bọn họ thật sự sẽ cho con đọc sách sao?”.