Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 17: Đứa nhỏ, cùng cậu về nhà




Một tiếng, Lam Thiên Tình giận dữ đóng cửa xe lại, vừa mới đi được một bước, đã thấy Bùi Tề Tuyên đứng ở cửa khách vẫy tay với cô, ý bảo cô đi theo hướng này.

Nhìn bóng dáng của cô ngày càng khuất xa, Kiều Âu còn hoảng loạn nhớ lại câu nói vừa rồi của Lam Thiên Tình "Kiều Âu, chúng ta xong rồi".

Mãi cho đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt cùng Bùi Tề Tuyên, Kiều Âu mới phản ứng kịp, sợ tới mức hơi... từ trong xe sờ soạng đi ra ngoài.

Khách sạn này nằm ở thành phố Kyoto, tương đối đặc sắc vì có một quán cơm của gia đình nông dân, chuyên làm một ít món ăn thôn quê, chủ tiệm là người dân tộc thiểu số, nghe nói, vào thời kì phong kiến, ở trong hoàng cung, tổ tiên của họ là người chuyên nấu cơm cho vua ăn. Bởi vì là quán cơm của gia đình nông dân, cho nên trong tiệm cũng không có đèn thủy tinh cao sang, cùng với đá cẩm thạch sáng loáng, ngược lại, ở dưới chân đích thị là cọc gỗ, lướt mắt nhìn quanh, trên vách tường, tất cả đều dán đầy những bức tranh vẽ tươi mát, một mảnh xuân tình dào dạt.

Lam Thiên Tình đi theo Bùi Tề Tuyên đến cửa một gian phòng thuê, Bùi Tề Tuyên nhàn nhạt cười:

"Tình Tình, ở đây toàn là bạn già của chú, cháu chỉ lo ăn cho no là được rồi, không cần phải xen vào chuyện của người khác."

Có thể vì một lát nữa sợ cô thấy không được tự nhiên, nên Bùi Tề Tuyên mới dặn dò, để trong lòng Lam Thiên Tình cảm thấy ấm áp, nhưng cũng nổi lên nghi ngờ: Chú ấy và bạn của Kiều Nhất Phàm liên hoan, gọi cô tới đây để làm cái gì?

Một mảnh màn trúc nhẹ nhàng bị Bùi Tề Tuyên vén lên, ông đi vào trước, đi vào bên trong hai bước, bạn bè thấy ông, ào ào chào hỏi hàn huyên, mà khi ông hơi nhích người sang một bên, lộ ra Lam Thiên Tình đang đứng phía sau, tiếng động lớn vừa rồi như bị người ta dùng ma pháp khống chế, im bặt hẳn đi!

Từ chỗ ngồi, Kiều Nhất Phàm đứng lên, để trống một vị trí ngồi bên cạnh mình, nhìn Lam Thiên Tình vẫy tay:

"Nơi này, Tình Tình!"

Mặt Lam Thiên Tình lộ vẻ mất tự nhiên, chỉ cảm thấy không khí ở nơi này cực kì quái dị, biểu cảm của mọi người sau khi thấy cô, đều giống như đang gặp quỷ, ở một cái bàn khác, có hai dì đang đứng đó, khi thấy cô sắc mặt họ trắng bệch lui về sau hai bước, lại thấy Kiều Nhất Phàm vẫy tay với cô, mới lấy lại chút bình tĩnh.

Bùi Tề Tuyên vỗ nhẹ lên bả vai Lam Thiên Tình:

"Đứa nhỏ, đi, qua bên kia ngồi!"

Lúc này, Kiều Âu đã đuổi theo, anh đứng sau lưng Lam Thiên Tình, ngửi mùi hương trên tóc cô, cảm thấy an tâm. Nhìn bọn họ sắp xếp vị trí ngồi cho Lam Thiên Tình, Kiều Âu không khỏi kinh ngạc nhíu mày.

Trong gian phòng này tổng cộng có hai cái bàn liền, những người ngồi cùng Kiều Nhất Phàm ở bàn kia Kiều Âu biết, là một số người của Tứ Đại Gia Tộc, nhưng mà hôm nay, ngồi ở vị trí chủ trì là người nhà họ Đoàn. Người ngồi ở một bàn khác, là bạn học cũ của Kiều Nhất Phàm.Kiều Âu nhìn ra, đại khái là vai vế và tuổi tác của Lam Thiên Tình là nhỏ nhất, sao lại ngồi cùng một bàn với người chủ trì?

Con trai độc nhất của nhà họ Kiều, vị trí ngồi của Kiều Âu cũng đã được sắp xếp từ trước, có điều, sau khi Lam Thiên Tình chậm rãi ngồi xuống gần Kiều Nhất Phàm, lại cứng rắn lôi kéo Bùi Tề Tuyên ngồi ở bên cạnh mình, trực tiếp tạo khoảng cách với Kiều Âu, không cho anh có cơ hội ngồi cùng cô.

Hành động này, không thể nghi ngờ nó đã khiến Kiều Âu bị nội thương nghiêm trọng.

Anh tinh tế hiểu ra, khi con thỏ mở miệng câu nói kia, đến bây giờ, anh còn tưởng rằng, câu nói kia chỉ là một câu nói dỗi.

Bởi vì theo Kiều Âu, con thỏ nhỏ chính là con thỏ nhỏ, cô có thể coi trời bằng vung giống như Kiều Lộ, cũng có thể có tính cách lạnh lùng cao ngạo, nghe lời hiểu chuyện, nhưng luôn có một vị trí cho anh. Bởi vì sống ở trong cái xã hội quá mức hiện thực, quá mức phức tạp, trừ bỏ Kiều Âu, cô không có ai khác để dựa vào!

Nên cho con thỏ nhỏ này ăn rồi, lúc trước Kiều Âu có thể lấy việc cung cấp tiền cho cô học đại học làm mồi, thành công kéo cô về nhà bao dưỡng.

Cô lại quá mức nhu nhược, rời xa anh, nhất định cô sẽ không chịu được!

Hệ tư tưởng gia trưởng này đã ăn sâu vào trong máu của Kiều Âu, cũng đúng là như thế, mặc dù anh cực kì yêu Lam Thiên Tình, đồng ý làm mọi chuyện vì cô, tuy nhiên vẫn có trường hợp bất đắc dĩ, giống như so với sự việc của Kiều Lộ ngày hôm nay, anh sẽ ưu tiên cho Kiều Lộ trước.

Bởi vì hắn biết Kiều Lộ cá tính tùy hứng xúc động, không trước hết trấn an lời nói không chừng hội xảy ra chuyện gì.

Mà Lam Thiên Tình thì khác, cô luôn luôn hiểu chuyện luôn luôn nghe lời, giống như lúc Lam Thiên Tình khóc ở trước mộ Đoạn Hề Viện rồi nói những câu kia: Tất cả mọi người cảm thấy cô hẳn là người muốn hiểu rõ.

Sau khi ngồi xuống, Lam Thiên Tình mới cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, theo bản năng cô ngước mắt nhìn, đúng là một đôi mắt thâm thúy!

Đoàn Hề Trạch kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, bộ dáng của cô gái này giống y chang với em gái mình, nhất thời há hốc mồm nói không ra lời. Khiếp sợ một lúc, hay là con nuôi của Đoàn Vũ Hành, lấy lòng hỏi một câu:

"Chú Kiều, vị tiểu thư này là?"

Giống như Kiều Nhất Phàm đang chờ có người hỏi, cười hề hề đáp:

"Đây là đứa em gái Kiều Âu nhận nuôi ở cô nhi viện, tôi nhận nó làm con gái nuôi rồi.Về sau, nó chính là người nhà họ Kiều."

Bùi Tề Tuyên tinh tế nhìn sắc mặt của Đoàn Hề Trạch, vui tươi hớn hở bổ sung thêm:

"Tôi cũng nhận nó làm con gái nuôi, coi nó như là người nhà họ Bùi!"

Nói tới đây, Lam Thiên Tình kinh ngạc liếc mắt nhìn Kiều Nhất Phàm, lại xoay đầu 180 độ nhìn Bùi Tề Tuyên, phát hiện ánh mắt của hai người lúc nhìn nhau mang theo vẻ thú vị.

Bùi Tề Tuyên gắp một miếng bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà) bỏ vào trong bát của Lam Thiên Tình trong:

"Tình Tình, ăn đi."

"Cảm ơn chú!"

"Gọi ba ba!"

"A?"

"Con là con gái nuôi của ba, không gọi là ba thì gọi là gì?"

". . . . . ."

Mình được chú ấy nuôi khi nào vậy?Hơn nữa về chuyện này, mình còn chưa đồng, chú Bùi định ép mua ép bán sao?

Giữa trán Kiều Âu hiện lên vẻ bỡn cợt, suy nghĩ, cũng coi như vừa lòng với kết quả này, nếu Lam Thiên Tình có thể lấy thân phận là người nhà họ Bùi, về sau nếu được gả vào nhà họ Kiều, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái. Hơn nữa trong mắt người ngoài sẽ thấy họ là một cặp môn đương hộ đối, thật sự sẽ không phải phiền não nữa rồi.

Nhưng mà, hình như Lam Thiên Tình cũng không cảm kích lắm:

"Chú Bùi nói đùa, con gái của chú Bùi là tiểu thư Thanh Đình - cô gái xinh đẹp nhất thành phố, tài hoa hơn người, Tình Tình sao có thể so với tiểu thư Thanh Đình được."

Đối với Bùi Thanh Đình, trong lòng Lam Thiên Tình còn cảm thấy hơi chán ghét.

Bởi vậy câu nói "Tài hoa hơn người" kia, cũng có thể làm tăng tỷ lệ người mắc bệnh chậm nói.

Dĩ nhiên Bùi Tề Tuyên cũng biết Bùi Thanh Đình và Lam Thiên Tình có đôi lần cãi vã, ngượng ngập cười:

"Tình Tình, tính khí của chị con không đựơc tốt, từ nhỏ đã bị làm hư rồi. Nếu trước kia nó có làm gì khiến con phải chịu oan ức, thì con bao dung một chút, trở về ba sẽ bảo chị xin lỗi con, được chứ?"

Xin lỗi?Trở về?Về nơi nào?

Nhìn đôi mắt hồn nhiên vô tội của Lam Thiên Tình, Bùi Tề Tuyên bỗng nhiên nở nụ cười:

"Cuộc sống của bộ đội đặc chủng rất vất vả, hơn nữa bây giờ đang trong thời kỳ huấn luyện quân sự, nếu con đồng ý, ba có thể tìm cho con một chỗ ở thích hợp, chờ đợt tập huấn quân sự qua đi con lại trở về. Kể cả con không muốn quay lại cũng không sao, ba ba sẽ tìm một chỗ để cho con học đại học, dù sao ba cũng đã đi tỉnh ngoài tự do tự tại hai năm. Ba không có gì nhiều, chỉ có một số ngôi nhà với các mối quan hệ.Tuần sau là sinh nhật con tròn 17 tuổi, coi như đây quà sinh nhật dành tặng con, đựơc chứ?"

Một mặt Bùi Tề Tuyên muốn lấy lòng cô, bộ dáng nịnhhót dịu dàng này, thật giống như là một người ba thực thụ, với dáng vẻ như đang làm hài lòng cô con gái nhỉ của mình, hình ảnh này thật ấm áp, nhất thời Lam Thiên Tình hơi thẫn thờ.

Nhưng mà cuộc đối thoại này lại truyền hết vào trong lỗ tai của Đoàn Hề Trạch.

Ông không phải kẻ ngốc, ngày hôm nay có thể ngồi ở vị trí chủ trì của nhà họ Đoàn, cũng phải có chút bản lĩnh. Saukhi Bùi Tề Tuyên mang theo Lam Thiên Tình đi vào đây, ông đã cảm thấy khó hiểu, hôm nay đến đây với mục đích cá nhân, nhưng vẫn phải khiêm nhường vì đây là bữa tụ họp của mọi người, Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm có thể dẫn Lam Thiên Tình đến, chứng tỏ cô bé này không chỉ đơn giản nhìn giống Đoàn Hề Viện!

Huống hồ, Đoàn Hề Trạch còn bắt được một số điểm mấu chốt trong cuộc đối thoại của bọn ho: Cô Nhi Viện, nhận nuôi, tuần sau sinh nhật 17 tuổi.

Khi nói xong những lời này, kẻ ngốc cũng hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra!

Thế nhưng bàn tay to của Đoàn Hề Trạch bắt đầu run run, đôi mắt thâm thúy đầy phức tạp, cũng không chút nào che giấu bắt đầu đánh giá Lam Thiên Tình, hận không thể kéo cô bé đến trước mắt, nâng khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô lên để nhìn ngắm.

Kiều Nhất Phàm vừa thấy phản ứng này của Đoàn Hề Trạch, dĩ nhiên đã đạt mục đích trong lòng, ông và Bùi Tề Tuyên liếc nhau, sau đó Kiều Nhất Phàm đứng dậy trước mặt Đoàn Hề Trạch tự tay rót cho ông ấy một chén rượu, lúc mọi người kinh ngạc, ông nhẹ nhàng thì thầm với Đoàn Hề Trạch:

“Nếu ông lo lắng, có thể đi xét nghiệm ADN!”

Nghe xong câu này, Đoàn Hề Trạch vừa mới bưng chén rượu lên, tay bắt đầu run khiếp sợ nói không nên lời!

Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy không khí ở nơi này rất đè nén, vì thế, Bùi Tề Tuyên khoogn ngừng gắp thức ăn cho cô, cô ăn không ngừng, ăn vào một trái vải được chế thành đồ ăn, Lam Thiên Tình nhíu mày lắc đầu, sắc mặt khó xử mà hiểu chuyện nhìn Bùi Tề Tuyên:

“Chú Bùi, con mẫn cảm với trái vải.”

Bởi vì câu nói của cô, tất cả mọi người đều yên lặng! Có lẽ, trên thế giới này, nếu nghe có người nói mẫn cảm với xoài thì thấy rất bình thường, nhưng nếu nghe có người nói mẫn cảm với trái vải, cả nước ngoại trừ người nhà họ Đoàn, thật sự không thể tìm ra ai khác!

Nói cách khác, mẫn cảm với trái vải, trong cảm nhận của nhân dân Hoa quốc, đây chính là dấu hiệu nhận biết người nhà họ Đoàn!

Kiều Âu nghe vậy cũng sửng sốt, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ mua vải cho con thỏ nhỏ ăn, cho nên anh không biết chuyện này. Kinh ngạc nhìn cô:

“Tình Tình ~ em, em thật sự mẫn cảm với trái vải?”

Lam Thiên Tình nghe thấy giọng nói của Kiều Âu, hơi ngừng lại, lập tức nâng đôi mắt trong veo lên, nghiêng mặt đi, lễ phép nhìn anh:

“Đúng, Kiều thiếu.”

Nói xong, nàng xoay đầu, cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi đầu tiếp tục ăn. Không phải Bùi Tề Tuyên đã dặn dò cô rồi sao, không cần cảm thấy gò bó, chỉ cần ăn thật ngon miệng là được.

Một miếng thỏ hoang thịt đỏ rực nhét vào trong miệng nhỏ, nhai hai ba lần rồi nhả xương ra, một chén cơm tẻ trong tay cô, chỉ chốc lát sau đã vơi đi một nửa, Bùi Tề Tuyên nhìn cô ăn uống ngon miệng, trong lòng cảm thấy thoải mái, mà một bên Kiều Nhất Phàm nghe cô xưng hô với Kiều Âu như vậy, trong lòng biết là do sự việc xảy ra ngày hôm nay, sợ rằng trong lòng cô sẽ nghĩ trước giờ Kiều Âu chỉ thương hại mình.

Kiều Âu cầm chiếc đũa ở trong tay, hơi run lên.

Hai chữ “Kiều thiếu” này, từ trong miệng Lam Thiên Tình nói ra, không thể nghi ngờ, đó chính là mặt trái lớn nhất của mình!

Kỳ thực, Lam Thiên Tình phải ẩn nhẫn cũng thật vất vả, nói chia tay, nhưng chia tay với Kiều Âu, cô làm sao có thể xem như không có chuyện gì ngồi ăn uống thả cửa được chứ? Vừa hay lúc ở công viên tưởng niệm, giống như đã khóc khô hết nước mắt, cho nên lúc này, mới may mắn thoát khỏi cảnh khuôn mặt bị ướt nhẹp vì nước mắt, sẽ rất mất mặt, xấu hổ.

Một bữa cơm cứ qua đi trong bầu không khí bình an vô sự, chính là vào thời điểm cuối cùng, Đoàn Hề Trạch lôi kéo Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên ra bảo có chuyện muốn nói, trong lòng mọi người đều hơi hiểu rõ, ngay cả Kiều Âu cũng hiểu được chút ít.

Cũng vì chút hiểu biết này, mà nỗi bất an trong lòng anh ngày càng lớn.

Kiều Nhất Phàm nói, Kiều Nhất Phàm đưa Lam Thiên Tình r axe chờ, bọn họ chỉ nói chuyện một lát rồi sẽ ra, Kiều Âu bất an kéo ống tay áo Kiều Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi một câu:

“Ba ba, có phải chuyện liên quan đến thân thế của Tình Tình không?”

Ánh mắt Đoàn Hề Trạch nhìn Lam Thiên Tình, rồi Lam Thiên Tình ăn trái vải bị dị ứng, thể chất đặc thù này, còn có bữa cơm quỷ dị ở đây nữa, Kiều Âu mà không nhìn ra manh mối, chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

Kiều Nhất Phàm cười nhẹ:

“Tình Tình là đứa con gái thất lạc ở bên ngoài của nhà họ Đoàn. Trước tiên con đừng nói với Tình Tình, lát nữa chúng ta thương lượng rồi sẽ tìm cách nói với nó sau.”

Kiều Nhất Phàm nói xong, phất nhẹ bàn tay Kiều Âu, đi nhanh tới hướng căn phòng nhỏ mà Bùi Tề tuyên và Đoàn Hề Trạch đang ngồi ở đó.

Kiều Âu thất thần tại chỗ, qua thật lâu vẫn thẫn thờ như vậy!

Hóa ra anh cũng có nghĩ tới, giúp đỡ Lam Thiên Tình tìm về người nhà của cô, cô sẽ thấy rất vui đúng không?Nhưng mà anh thiên tính, vạn tính cũng không nghĩ đến chuyện, làm sao cô có thể là con gái nhà họ Đoàn?

Nếu thật là như vậy, với tính cách của Đoàn Hề Trạch, nhìn là đã thấy sẽ không thể có một cái kết có hậu, một khi xác định thân phận của cô, tất nhiên sẽ muốn dẫn cô đi!

Đó là Tình Tình của hắnmà, đó là miếng thịt trong lòng anh mà, sao có thể để cho người khác mang đi được chứ? Sở dĩ Kiều Âu không muốn Lam Thiên Tình tham gia thi cao đẳng, không thể nghi ngờ là do anh sợ cô đdditinhr ngoài, mở rộng tầm mắt, dần có bản lĩnh, cuối cùng đôi cánh của cô càng ngày càng cứng rắn, cũng có thể dùng thủ đoạn của bản thân để mưu sinh, rời xa anh, cô giống như một con chim có thể giương cánh bay cao.

Lại nói tiếp, ý nghĩ này thật ích kỷ, cho nên anh bá đạo muốn trói cánh của cô, cắt đứt suy nghĩ đi tỉnh ngoài học đại học của cô, cưỡng chế cô giữ ở bên mình, dùng các loại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô, khiến cô quá chén say mê choáng váng, để cô cảm thấy, anh mới là toàn bộ thế giới của cô. Đợi đến khi cô tốt nghiệp, rồi sẽ kết hôn, anh sẽ tuyên bố với toàn bộ thế giới co gái này là của anh, cho nên làm gì cũng phải chắc chắn, không thể để ra xảy ra sự cố, đây là điều anh cảm thấy không cần phải lo lắng nhất.

Tuy vậy, anh thật sự vẫn nên làm thật tốt những chuyện đó.

Nhưng mà đột nhiên có người nói cho anh biết, ngay cả khi không dùng mưu kế, thì người định cũng không bằng trời định, cô là người nhà họ Đoàn, thật sự với loại tình huống này, bất kể Kiều Âu có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ tới.

Nghĩ đến lúc nãy con thỏ nhỏ nói lời chia tay, còn có lúc ăn cơm gọi anh là Kiều thiếu, còn không chịu ngồi cùng một chỗ với anh, Kiều Âu phiền chán vò tóc hai lần, đi nhanh ra ngoài.

Giờ phút này Lam Thiên Tình yên tâm đứng ở cửa sau của khách sạn, đôi dép xăng đan dưới chân như có như không dẫm xuống một cục đá nhỏ, đùa nghịch nó, miệng ngâm nga vài câu hát đơn giản, hai cánh tay dài trắng nõn tự nhiên đang ôm ngực, giống như đang nhớ lại “Sự kiện chia tay” lúc nãy, đối với cô mà nói, đây là một đả kích lớn trong giới hạn chịu đựng của cô.

Kiều Âu đi tới bên cạnh cô, từ sau lung ôm cổ cô, chặt chẽ, nói thế nào cũng không chịu buông tay.

“Tình Tình, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, cho anh một cơ hội đi. Chúng ta về nhà đi.”

Giờ khắc này, Kiều Âu nói không nên lời là trong lòng có cảm giác gì, anh chỉ nghĩ muốn đưa cô rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, trở về thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ. Ở trong lòng anh, Lam Thiên Tình gần như rất hoàn mỹ, anh cũng không dám tưởng tượng, nếu đeo lên đầu cô chiếc vòng của một vị thiên kim, cô sẽ lóa mắt thế nào. Anh chỉ nghĩ muốn giấu cô đi, cất cô vào trong túi, để cô ở trog lòng bàn tay, chỉ có một nhân tài như anh mới có thể nhìn thấy được vẻ đẹp của cô.

Lam thiên Tình không giãy dụa, để tùy anh ôm, nhưng mà cô cũng không quay đầu, tự nhiên hai tay rủ xuống, không muốn va chạm vào cánh tay anh.

Cuối cùng cô cũng nói chuyện, nhưng mà giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng:

“Kiều thiếu, anh biết không, khi anh xuất hiện ở trong sinh mệnh của em một khắc, anh đối với em mà nói, không chỉ là một người anh, một người đàn ông, mà anh còn là một vị thần trong lòng em. Em sùng bái anh, thích anh, để ý anh. Anh đã nói, không cần em ngẩng đầu, em cũng có thể nhìn thấy anh, bởi vì anh sẽ đứng ở một nơi nào đó gần em nhất. Anh đã nói, nếu có ai dám bắt nạt em, anh sẽ gặp mặt tên đó rồi ân cần giúp em thăm hỏi cả nhà tên đó. Anh đã nói rất nhiều câu tốt đẹp như vây, tốt đẹp đến mức em còn chưa từng thấy nó xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào hết, từng chữ từng chữ đều khắc trong lòng, biến thành tin tưởng và ngưỡng mộ. Nhưng mà, hôm nay, em mới phát hiện, nếu lời hứa hẹn càng dễ dàng nói ra ngoài miệng, lại càng chứng minh rằng anh hoàn toàn không thể thực hiện được. Anh dùng trăm phương ngàn kế đưa em lên thiên đường, nhưng lại vào thời điểm em cảm thấy tủi thân và bất lực đảy em vào hố băng sâu thăm thẳm. Trong lòng anh có bao giờ tự hỏi, hiện tại trong thế giới của em, chỉ có anh, mà trong thế giới của anh, em có thể chiếm mấy phần?Anh biết rõ rành rành, ngoài anh ra em không có ai để dựa vào, còn đối xử với em như vậy, đây mới là điểm đáng ghét nhất của anh!”

Thời điểm nói xong một câu cuối cùng, không biết Lam thiên Tình lấy sức lực từ đâu dùng sức lôi kéo hai cánh tay của Kiều Âu, chịu đựng đau lòng, cô bắt buộc bản thân không được liếc nhìn anh một cái, đi nhanh vào trong khách sạn.

Cùng với Kiều Âu đang tan nát cõi lòng đứng ở nơi này, không bằng trực tiếp canh giữ ở cửa phòng, chờ Kiều Nhất Phàm ra.Cô thật sự không có biện pháp ở cùng Kiều Âu trong một không gian, nhất là bây giờ.

Kiều Âu lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại, xiết chặt nắm tay.

Rốt cuộc anh cũng đã hiểu mình luôn tự cho là mình đúng nhiều cỡ nào rồi. Hóa ra trong lòng anh chưa từng nghĩ đến những điều đó, Lam Thiên Tình là rõ nhất, cô biết bản thân không có ai để dựa vào, cho nên hôm nay mới có thể ưu tiên đến trấn an Kiều Lộ. Hóa ra trong lòng cô đều hiểu hết.

Đáng chết!

Sao anh có thể quên, cô là người có đầu óc thông minh, cô từng đã giả heo xơi tái cọp già chèn ép quá Bùi Thanh Đình và Yo Yo, thậm chí, vào thời điểm bất đắc dĩ, cô còn cực kỳ tàn nhẫn và tuyệt tình.

Như vây lần này chia tay là thật? Cô thật sẽ tuyệt tình như vậy sao?

Kiều Âu không dám nghĩ, anh hiểu rõ, là anh sai lầm rồi.Anh tinh tế nhớ lại lời nói cuối cùng của Lam Thiên Tình, cô vì anh mà buông tha toàn bộ, coi anh như toàn bộ thế giới của mình, mà anh thì sao? Lúc nào cũng luôn miệng nói ngon nói ngọt, thời điểm mấu chốt, lại không thông suốt hành động lung tung. Nghĩ mà xem, thế giới của cô chỉ có anh, mà thế giới của anh rất phức tạp, đến cùng là ai yêu thương ai nhiều hơn?

Nhớ lại lúc trước Cung Bách Hợp làm giả báo cáo ADN để lừa Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình thà lừa dối Kiều Âu nói là cô không thương anh, cô thay lòng, cũng không đồng ý để Kiều Âu biết được bọn họ là an hem, cô thà để cho anh hận cô, hiểu lầm cô phản bội anh, cũng không muốn anh cảm nhận được mùi vị tuyệt vọng trong cái thế giới này.

“Tình Tình ~”

Sau khi nghĩ thông suốt, vành mắt Kiều Âu bỗng chốc đỏ lên.

Vẫn cho là bản thân so với Lam Thiên Tình, bản thân mình phải trả giá nhiều hơn, kỳ thực về mặt tình cảm, đúng thật là anh không thể bằng cô!

Lam Thiên Tình chịu đựng cảm giác đau lòng và cái mũi ê ẩm, đi về phiá căn phòng nhỏ cuối hành lang, vừa hay lúc đó cánh cửa được mở ra.

Người đầu tiên đi ra ngoài đích thị là Đoàn Hề Trạch.

Ông vừa thấy Lam Thiên Tình đến, không thể nhịn được nữa, tiến lên ôm cô vào lòng. Lam Thiên Tình sợ tới mức kêu to, súyt chút nữa kêu sắc lang, nhưng mà lúc này Đoàn Hề Trạch lại rầu rĩ phun ra hai chữ:

"Đứa nhỏ!"

Lam Thiên Tình ngây ngốc rồi.

Đoàn Hề Trạch cảm thấy bản thân hơi mất lịch sự, nhanh chóng kéo cô ra khỏi lồng ngực, nhìn bộ dạng này của cô thật sự giống với em gái mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như được đúc ra từ một khuôn, tự nhiên rơi nước mắt.

Lam Thiên Tình kinh ngạc, nhưng ông vẫn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân như trước, cứ lôi kéo tay cô.

Vì thế, ba người đàn ông trung niên, lại một lần nữa lôi kéo Lam Thiên Tình trở về căn phòng nhỏ, Kiều Âu đứng ở ngoài cửa khách sạn suy nghĩ cẩn thận, sau đó cũng chạy vào muốn đi tìm Lam Thiên Tình, kết quả cũng bị Kiều Nhất Phàm kéo vào trong căn phòng nhỏ.

Ba người đàn ông, gần như không cần dùng đến mười phút, đã kể cho Lam Thiên Tình câu chuyện một cách tỉ mỉ, hoàn chỉnh.

Nói tóm lại, theo lời bọn họ lời, mẹ đẻ của cô tên gọi là Đoạn Hề Viện, là đại tiểu thư nhà họ Đoàn, cũng là em gái ruột của Đoàn Hề Trạch. Khi còn trẻ có thích một người đàn ông, chưa cưới mà có bầu, bị mọi người trong nhà họ Đoàn và ông ngoại Lam Thiên Tình đuổi bà ra khỏi nhà. Sau này Đoạn Hề Viện lưu lạc đến một ngôi làng nhỏ, điều kiện chữa bệnh không tốt, giao thông cũng không tiện lợi, lúc sinh nở bà bị khó sinh, lại không có cách nào trở về thành phố, nên đã qua đời. Đợi đến khi Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch ra tỉnh ngoài tham gia hội nghị quan trọng rồi trở về, nhận được tin tức, tìm đến chỗ bà ở, họ chỉ để lại thi thể Đoạn Hề Viện, còn Lam Thiên Tình không cánh mà bay, theo như người dân ở đó nói, đứa nhỏ ở trong bụng đã chết, sau khi sinh ra đã không có hô hấp, gọi bác sĩ đến cứu giúp thì cũng không kịp nữa rồi.

Ba người đàn ông nói xong, một bên dè dặt cẩn trọng quan sát biến hóa trên khuôn mặt Lam Thiên Tình, một bên vụng trộm nhìn nhau.

Hơn nửa ngày, Lam Thiên Tình vẫn ngây ngốc, ngơ ngác, không nói thêm một câu. Kiều Âu chau mày lại, nghe bọn họ nói chuyện xưa, chỉ cảm thấy quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi thậm chí Lam Thiên Tình không cần hỏi, vì sao mẹ cô lại không cần cô, bởi vì lúc đó tình thế khẩn cấp; cũng không cần hỏi vì sao bọn họ không đi tìm cô, bởi vì lúc đó bọn họ cho rằng cô đã chết.

Bởi vì quá mức hoàn mỹ, ngược lại trong lòng Kiều Âu lại sinh ra nỗi bất an.

Anh líêc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lam Thiên Tình, dè dặt cẩn trọng gọi:

"Tình Tình ~ "

Rốt cục, Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, rơi xuống một giọt lệ. Cổ họng khàn khàn mở miệng:

"Cháu, cháu muốn xét nghiệm ADN, bằng không, ai nói cháu cũng không tin!"

Đoàn Hề Trạch lập tức đứng lên, khẩn cấp nói: "

Vậy bây giờ phải đi, nếu cháu thật sự là người nhà họ Đoàn, như vậy phải xét nghiệm ADN ngay bây giờ, không vì cái gì khác, mà còn muốn cho cháu gặp ông ngoại nữa."

Ở trong lòng, Đoàn Hề Trạch đã tin vào thân phận của Lam Thiên Tình, nhưng mà đối mặt với sự việc bất thình lình xảy ra ngày hôm nay lại cảm thấy hơi ảo mộng, ông còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ông nghĩ, vào thời điểm cấp bách này một tờ báo cáo kết quả ADN sẽ khiến cho ba người bọn họ cảm giác mình đanh trở về với hiện thực!

Nói là phải làm ngay, Đoàn Hề Trạch lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ, sau đó hai người cùng nhau đi lấy mẫu máu.

Lần trước cô và Kiều Âu cùng nhau đi xét nghiệm ADN nên cũng có chút kinh nghiệm, Lam Thiên Tình biết, nhanh nhất cũng phải ba ngày.

Quả nhiên, chân trước của bác sĩ vừa mới bước đi, Đoàn Hề Trạch đứng ở sau lưng đã nói:

"Tình Tình, cậu đã sắp xếp chỗ ở cho cháu, ba ngày sau cậu sẽ tới đó đón cháu."

Ngụ ý của Đoàn Hề Trạch chính là, hiện tại, ông sẽ mang Lam Thiên Tình đi.

Bỗng chốc Kiều Âu thấy hốt hoảng, anh đi ra, tiến đến bên cạnh Lam Thiên Tình, khẩn trương nói:

"Chú Đoàn, Tình Tình là vị hôn thê của cháu, trong khoảng thời gian này chúng cháu luôn luôn ở cùng một chỗ, tốt nhất nên để cháu mang cô ấy về nhà trước, chờ ba ngày sau, cháu lại mang cô ấy trở lại đây."

Đoàn Hề Trạch liếc mắt đánh giá Kiều Âu từ đầu tới đuôi, không phản ứng nhìn anh, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Lam Thiên Tình:

"Là sao?Cậu ấy là vị hôn phu của cháu?"

Lam Thiên Tình chớp chớp ánh mắt, cực kì vô tội lắc đầu:

"Phát hiện không thích hợp, cho nên chia tay rồi."

"Tình Tình!"

Kiều Âu nóng nảy, biểu hiện của Bùi Tề Tuyên là không quan tâm, trong lòng Kiều Nhất Phàm bíêt rõ hôm nay con trai gặp rắc rối rồi, nên cũng không nói giúp anh, mà Đoàn Hề Trạch còn thâm ý hơn, đảo mắt một vòng, hơi mỉm cười, dịu dàng nói:

"Yêu nhau đến với nhau, không thích hợp thì tách ra là chuyện quá bình thường.Không sao, Tình Tình của chúng ta còn nhỏ, về sau sẽ tìm đựơc một người chồng hợp ý, chúng ta cứ đứng đợi ở cửa, rồi từ từ chọn."

Lời này nói, là đổ thêm dầu vào lửa! Kiều Âu nhanh chóng lấy chìa khóa phòng trọ ra quơ quơ trước mặt Lam Thiên Tình:

"Tình Tình, chúng ta về nhà đi, chúng ta không ầm ĩ, là anh không tốt, là anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?"

Lam Thiên Tình quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh:

"Kiều thiếu không cần nhượng bộ người khác vì lợi ích chung như vậy, Trung Quốc còn rất nhiều phụ nữ, anh có thể đứng ở cửa, chậm rãi chọn lấy một người vừa ý!"

"Ha ha!"

Bùi Tề Tuyên rất bất lịch sự cười to thành tiếng.

Kiều Nhất Phàm liếc mắt, nhìn Đoàn Hề Trạch đang đứng ở đây, cũng không nói chuyện gì về con trai, bởi vì đứa con trai này của ông đã ngủ với cháu gái nhà người ta khi nó còn chưa đủ tuổi vị thành niên, việc này, không nói ra là tốt nhất.

"Tình Tình ~ ai anh cũng không cần, chỉ cần em!"

Kiều Âu tội nghiệp lôi kéo cánh tay nhỏ bé của cô, lại bị cô vô tình bỏ qua

"Khụ khụ."

Đoàn Hề Trạch ho hai tiếng, mặt không biểu cảm lập tức nói:

"Nếu Kiều thiếu thật có lòng muốn xin lỗi Tình Tình, vậy thì nên tỏ ra có thành ý chút.Cửa nhà họ Đoàn luôn luôn rộng mở, từ một trăm năm trước, khi nước Trung Quốc được thành lập đến nay, nhà họ Kiều có, nhà họ Đoàn cũng có. Tình Tình đã là người nhà họ Đoàn, chuyện này.còn phải dựa vào ý kiến của chủ nhà họ Đoàn như tôi đây nữa, nếu cậu không thể mang đến niềm vui cho Tình Tình, tôi cũng không thể dâng viên ngọc quý vào tay người nhà họ Kiều được.”

Đứng ở lập trường của thế hệ trước, nói những lời này với thế hệ sau, rõ ràng có hơi nặng lời chút, nhưng Kiều Âu cũng không nổi giận, anh nghiêm túc nhìn Đoàn Hề Trạch, khẩn cầu nói:

“Chú Đoàn, cháu có thể nói chuyện với Tình Tình một chút không?Nói chuyện riêng của hai người.”

Đoàn Hề Trạch nhìn ánh mắt Kiều Âu, có hơi đăm chiêu. Ở trong cái thành phố lớn này, mỗi ngày phải chen chúc nhau sống trong một cái vòng tròn to, ông coi như Kiều Âu đã lớn, Kiều Âu của ngày thường lúc nào cũng mạnh mẽ tàn nhẫn, là người có tiếng tăm, ở trong quân đội anh cũng là người cai trị nghiêm ngặt, tính cách thâm trầm, phúc hắc, những chuyện này ông đều biết.

Hơn nữa, mấy năm trước, Kiều Nhất Phàm đã giao lại đội vệ binh cho anh, họ đều là những người giói giang, chuyện dùng để giải quyết, được huấn luyện để giải quyết các công việc của Tổng Thống khóa trước.

Nhân vật như vậy, vì Tình Tình mà hạ mình, cũng không phải bởi vì vừa rồi ông quá nặng lời mà cảm thấy không vui, nhưng điều khiến Đoàn Hề Trạch quan tâm là không hiểu rõ tình cảm của Kiều Âu đối với Lam Thiên Tình, nên cần phải suy xét nhiều hơn.

Nếu trong 16 năm qua, vì không có người thân bên cạnh nên Lam thiên Tình sống cực kỳ tủi thân và gian khổ, như vậy, lúc cô bước vào nhà họ Đoàn, nhất định Đoàn Hề Trạch sẽ dành hết tất cả tình yêu thương cho cô, bởi vì, không chỉ bù lại thời thơ ấu đau thương, mà còn là vì, để linh hồn của Đoàn Hề Viện ở trên trời có linh thiêng, sẽ cảm thấy được an tâm.

Nhưng mà Lam Thiên Tình đang còn trẻ, nếu để cô sống cùng Kiều Âu thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện phức tạp, hơn nữa với tính cách của Lam Thiên Tình, sợ là từ nhỏ đã quá cam chịu, quá ngoan ngoãn hiền lành, mà từ nhỏ Kiều Âu đã có người chăm sóc, có người hầu hạ, hai người bọn họ sáp lại gần nhau, lập tức sẽ tạo ra khoảng cách rất lớn.

Không nói đến giữa hai bọn họ có bao nhiêu tình cảm, có bao nhiêu tha thiết, mà là giữa bọn họ đang tồn tại tai họa ngầm, đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Hề Trạch nhíu lại, trong lòng quyết định, tuyệt đối không để cho Kiều Âu dễ dàng chiếm được lợi thế.

Đều là đàn ông, cứ cái gì càng dễ với lấy thì sẽ không quý trọng cái đó, đạo lý này, về mặt tình cảm, vẫn áp dụng được.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ, Đoàn Hề Trạch cười nhạt nhìn Kiều Âu:

“Nếu như thật sự muốn nói chuyện với Tình Tình một chút, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội, hôm nay thì không được, Tình Tình vừa mới biết được thân thế của bản thân, nên trong lòng rất loạn, lúc này cậu nói chuyện gì với nó cũng vô ích. Không bằng bây giờ tôi mang nó về nhà họ Đoàn trước, hai người tách ra mấy ngày để bình tĩnh suy nghĩ, về phần sau này, sau này hãy nói đi!”

Nói xong, Đoàn Hề Trạch cũng không quản xem sắc mặt nào của Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm nhìn như thế nào, vươn bàn tay to lớn ra, hướng về phía Lam Thiên Tình nhàn nhạt cười:

“Bé con, cùng cậu về nhà đi”.

Cậu?Về nhà?

Những chữ này quá mê người, Lam Thiên Tình có nằm mơ cũng không nghĩ đến đây là sự thật.

Cô sửng sốt, nhìn con mắt thản nhiên của Đoàn Hề Trạch, giống như có cái gì đó chặn trong cổ vậy, cô không chịu vươn tay ra, cũng không dám nói gì.

Giọng nói khàn khàn, nước mắt cứ như những hạt trân châu điên cuồng rơi xuống:

“Cháu, cháu, cháu còn phải về quân đội trước, lỡ như, lỡ như mấy người nghĩ sai, hu hu… Lỡ, lỡ như cháu thật sự không có người thân, hu hu… Lỡ, lỡ như, hu hu…Cháu thật sự là trẻ mồ côi…”

Câu nói kế tiếp, tất cả đều bị Đoàn Hề Trạch cứng rắn ngăn chặn lại.

Ông nhanh chóng ôm chặt cô vào trong lòng, nước mắt cũng chảy xuống theo, ông vỗ nhẹ lên lung Lam Thiên tình, nhẹ nhàng nói:

“Đứ bé ngốc, sao lại có nhiều cái lỡ như vây? Em gái cậu đã qua đời cách đây 16 năm rồi, vừa khéo cháu cũng đã 16 tuổi.Người nhà họ Đoàn chúng ta không thể đụng vào trái vải, vừa khéo cháu cũng mẫn cảm với trái vải.Em gái cậu có nhan sắc tuyệt thế khuynh thành, vừa khéo cháu cũng có khuôn mặt gần giống như vậy.Hơn nữa cháu không ba không mẹ, là trẻ mồ côi, thi thể của đứa nhỏ năm đó không tìm thấy được.Cháu thử nghĩ mà xem, có nhiều điểm trùng hợp như vậy, những điều cháu lo sợ lúc nãy, thật sự tồn tại sao?”

Lam Thiên tình nằm ở trong lòng Đoàn Hề Trạch, cảm nhận được sự ấm áp và lòng thương tiếc của ông.

Cô sẽ không hiểu, trong 16 năm này, vì cái chết của em gái mà lúc nào Đoàn Hề Trạch cũng áy náy không thôi, đối với việc bản thân không thể giúp được gì cho em gái mình, vẫn cứ canh cánh trong lòng, ông vẫn cho rằng đây là ông trời trừng phạt mình, trừng phạt ông không thể bảo vệ em gái của mình, cũng không thể bảo vệ cho đứa con của em gái mình.

Nhưng mà khi Lam Thiên Tình xuất hiện, vừa khéo có thể giúp ông bớt áy náy hơn rất nhiều! Cô giống như là một thứ mà trời cao ban ân, cũng là ban ân cho người nhà họ Đoàn, đây là một tin cực kì tốt đẹp, cực kì vui vẻ, cuối cùng nhà họ Đoàn cũng đã tìm được đứa cháu thất lạc.

“Đứa nhỏ, đừng khóc nữa. Cậu mang cháu trở về nhà, hiện tại cháu sẽ ở tại biệt thự nhà họ Đoàn, ông ngoại đang ở đó, cậu đi nói cho ông biết, tin rằng không quá lâu, chúng ta có thể cho Tình Tình một danh phận thực sự rồi. Tên của Tình Tình, sẽ được viết trong gia phả của nhà họ Đoàn.Ở đó, đều là người thân của cháu, cháu không phải là trẻ mồ côi, người khác có, cháu cũng có, người khác không có, cậu sẽ làm cho cháu có!”

Cứ như vậy, Đoàn Hề Trạch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghẹn ngào của Lam Thiên Tình lên, không nhìn mọi người trực tiếp lái xe, đi thẳng đến biệt thự nhà họ Đoàn.

Ở trong xe, Đoàn Hề Trạch khó nén nổi cảm giác vui sướng và kích động, ông đã già như vậy, lại ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chốc lát lại quay đầu xuống nhìn cô, chốc lại quay đầu xuống ngắm cô, giống như nếu nhìn thiếu một lần, cô sẽ hoàn toàn biến mất.

Ở trong lòng, ông yên lặng cầu nguyện, ông tin tưởng, nhất định em gái trên trời có linh thiêng, cho nên vào ngày giỗ của mình đã để cho ông tìm được đứa bé này, huyết mạch duy nhất của nhà họ Đoàn. Đúng là ông trời không muốn mình phải thất vọng, năm ba mươi tuổi, ông đã từng gặp phải chuyện như vậy, đột nhiên trên trời rơi xuống một cục cưng bảo bối, khóe miệng Đoàn Hề Trạch luôn không thể khép lại được.

“Cậu, đừng nhìn, cậu cứ nhìn như vậy cháu sẽ rất ngại.”

Trong lòng Lam Thiên Tình cảm thấy hơi kỳ quái, Đoàn Hề Trạch vui tươi hớn hở cươi, liên tục lên tiếng trả lời:

“Được, được, được, cậu không nhìn, người đã trở lại, về nhà, sẽ không bao giờ để mất nữa.”

Bên tai truyền đến tiếng trả lời đầy vui sướng của ông, trái tim Lam Thiên Tình cũng ấm dần lên : Về nhà, thật sự được về nhà sao?

-

Tại đây có một người đang chìm vào hố băng, giờ khắc này trái tim Kiều Âu như muốn ngừng đập ngay rồi!

Anh lần lượt trách móc, bực tức với Kiều Nhất Phàm, nói vì cái gì, vì sao lại nói dối lừa anh về thân thế của Tình Tình! Kiều Nhất Phàm nói, bởi vì ông chưa biết nên nói như thế nào, cho nên mới lừa gạt anh.

Kiều Âu giận dỗi đến mức muốn bùng phát ra ngoài, anh không biết hai hàm rang của mình đã chạm vào nhau bao nhiêu lần, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, Kiều Âu sắp bị điên rồi.

Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên không có phản ứng gì, cứ để cho anh đi xe riêng, trước hết cứ rời khỏi nơi này đã.

Cuối cùng, Kiều Âu không có cách nào, rối rắm nhắm mắt lại, lấy điện thoại cầm tay ra khẩn cấp gọi điện thoại cho Kiều Lộ:

“Hửm, anh à, chó chuyện gì vậy?”

“Lộ Lộ, anh sẽ chết mấy, em có thể làm giúp anh một chuyện không?’

Lúc này, giọng nói của Kiều Âu hơi mang theo sự nghẹn ngào, anh thật sự khóc, Kiều Lộ bị anh dọa sợ rồi.

“Anh, có chuyện gì vậy?Xảy ra chuyện gì?”

Lúc Kiều Lộ nhận thức được có thể khiến Kiều Âu khóc nhè, không phải đã chết ba thì chính là đã chết mẹ. Bằng không, anh sẽ không như vậy!

“Lộ Lộ, Tình Tình đi rồi, hu hu… Cô ấy nói cô ấy không chịu tha thứ cho anh, cô ấy nói kiên quyết muốn chia tay, huhu, Lộ Lộ, em có thể tìm cô ấy nói lời xin lỗi không, nói một lời xin lỗi thật lòng?”

Bên kia, Kiều Lộ nghe xong sửng sốt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên rống lên:

“Mẹ nó vì con bé kia mà anh muốn em phải nói xin lỗi? !Anh bị làm sao rồi hả? Kiều Âu, anh có phải đàn ông không vậy? Chỉ là một đứa con gái mà thôi, anh cần gì phải thế? Muốn em xin lỗi nó, anh cứ nằm mơ đi! Ngay cả kiếp sau, chuyện đó cũng không bao giờ xảy ra!”

“Lộ Lộ, anh thật sự không thể sống thiếu cô ấy, em có thể giúp anh hay không, giúp anh lần này thôi?”

Cho tới bây giờ đều là Kiều Lộ cầu xin Kiều Âu, từ khi nào Kiều Âu lại vừa khóc vừa cầu xin Kiều Lộ vây?

Kiều Lộ vừa nghe, cảm thấy đau lòng, nhưng cũng khó nói, hạ quyết tâm nói:

“Loại con gái như vậy chính là hồ ly tinh! Anh cần cô ta để làm gì! Anh lại là người có tiền có tài, còn thiếu nước bị cô ta lừa tiền nữa thôi! Anh đúng là kẻ ngu ngốc có một không hai! Anh mau tỉnh lại đi!”

Bên kia, Kiều Lộ hùng hùng hổ hổ nhất quyết không nghe, Kiều Âu nghe cô ta nói xấu Lam Thiên Tình, trong lòng cảm thấy đau đớn, nhất thời không khống chế được cảm xúc của bản thân, vung tay ném điện thoại xuống dưới đất!

Ban đêm, Kiều Âu uống rất nhiều rượu, lái xe xiêu vẹo lắc lư đi trên con đường dẫn tới biệt thự nhà họ Đoàn, con đường này, anh và Kiều Lộ đxa từng đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đi ngang qua đây, anh biết trong lòng anh, có cái vướng bận, anh đứng ở một chỗ cách biệt thự không xa, nhưng là anh lại nhìn không thấy, sờ không được. Anh rất nhớ cô, nhưng chỉ có thể lướt qua căn biệt thự này, giống như chỉ cần nhìn như thế này, là có thể cảm nhận được hơi thở trong veo của cô.

Lúc này, bỗng nhiên một chiếc xe tránh qua một bên, rất quen thuộc, anh trừng mắt nhìn, chính là xe của mình!

Không cần phải nói, nhất định là Tư Đằng!

Đi lên phía trước một đoạn, dừng lại trước cửa biệt thự, sau đó Tư Đằng xuống xe, mở cửa xe, Ngũ Họa Nhu cũng xuống xe, rồi hôn lên má Tư Đằng một cái, lập tức có một người mặc trang phục của quản gia chạy tới, dẫn Ngũ Họa Nhu vào.

Kiều Âu đang hi vọng được nhìn thấy một người nào đó, anh quay đầu xe vọt tới, anh xuống xe đồng thời bắt lấy cổ tay của Tư Đằng, nhìn anh ấy, khẩn trương nói:

“Có phải Tình Tình muốn Ngũ Họa Nhu đi vào trong không?Tư Đằng, cậu có thể nói với Ngũ Họa Nhu vài lời hay ý đẹp về tôi không, có được không?Tình Tình nói muốn chia tay với tôi!”

Tư Đằng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ người đàn ông đứng trước mặt là cậu chủ của mình, nhìn anh hơi chật vật, kinh ngạc một lát, chạy nhanh vào xuống cốp xe lấy cho Kiều Âu một bộ quần áo sạch:

“Kiều thiếu, trước tiên anh vào trong xe thay quần áo đi đã, rồi tôi sẽ nói cho Tiểu Nhu biết chuyện này.”

Vì thế, Kiều Âu như bắt được cành cây cứu mạng, quay trở vào trong xe thay quần áo, nhìn Tư Đằng nhắn tin cho Ngũ Họa Nhu, lại giống như đứa con nít mười mấy tuổi, lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, Ngũ Họa Nhu nhắn tin trả lời, không đợi Tư Đằng giơ cánh tay lên, Kiều Âu giật lấy điện thoại, lọt vào trong tầm mắt, là một hàng chữ:

“Nói như thế nào được, Tình Tình không cho em nhắc đến hai chữ “Kiều Âu”, còn bảo em nói lại là, đưa người trở về quân đội đi thôi, không thể ở cùng nhau nữa rồi.”

Xem xong, di động trên tay Kiều Âu trượt xuống theo một đường cong tuyệt hảo, Tư Đằng nhìn sắc mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng của anh, nhặt di động lên, nhìn thoáng qua xong, dè dặt cẩn trọng gọi:

“Kiều Thiếu?”

Nhưng mà,Kiều Âu giống như người bị rút đi linh hồn, hoàn toàn không nghe được gì, chỉ liếc mắt một cái, liền ngay cả đôi con ngươi đen láy xinh đẹp cũng chất chứa sự tan rã!