Cô Nàng Ngốc Nghếch Và Anh Chàng Đẹp Trai

Chương 23: Lo lắng




Rốt cục Mẫn Kì cũng đã nhận ra nhưng hắn không biết liệu rằng quyết định này có đúng? Hắn quá mệt mỏi với những chuyện của quá khứ rồi, hắn muốn buông thả con tim mình một chút, một chút thôi. Con đường này sẽ đi về đâu? Hắn không biết. Tình yêu này có đủ để xóa bỏ đi tất cả vết sẹo trong tâm hắn? Hắn cũng không chắc chắn.

Bàn tay hắn vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó, ấm áp từ đôi bàn tay nó lan tỏa tận trong tim hắn, sưởi ấm trái tim hắn. Cô bé nhỏ này khiến hắn thật khó hiểu, tại sao chỉ mới gặp nó có vài tháng mà hắn cảm giác như hắn đã gặp nó vài năm trước đây. Tình cảm này đến thật bất ngờ, hắn cũng chẳng biết mình thích nó từ bao giờ, chỉ là nhìn thấy nó hắn cảm thấy vui vẻ, chỉ là khi được nó quan tâm trong lòng hắn cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Mỗi khi được gần gũi nó hắn luôn cảm thấy rộn ràng, nhịp tim cũng không hiểu vì sao mà đập nhanh hơn. Cô bé nhỏ nhắn này luôn mang đến cho hắn những cảm giác bình yên, khiến cho hắn muốn yêu thương, bảo vệ nó.

- Mẫn Kì...Mẫn Kì... - Đột nhiên nó mở miệng gọi tên hắn, giọng nói nhỏ bé tới mức hắn phải thật sự lắng nghe mới thấy được.

- Anh đây...Mỹ Duyên... em tỉnh rồi sao? - Hắn nắm chặt bàn tay nó, khẩn trương tới mức hắn quên mất bản thân còn chưa lành vết thương liền cúi xuống ghé sát nó.

- Mẫn Kì... cứu em... - Giọng nói suy yếu thêm phần hoảng sợ, có lẽ vụ việc vừa rồi đã hằn sâu trong tâm trí nó, chắc chắn nó đang rất sợ hãi.

- Anh ở đây, em mau tỉnh lại... mau tỉnh lại. - Hắn nói mà như muốn gào lên, tay không ngừng lắc người nó, hắn muốn nó tỉnh lại, muốn nó thoát khỏi cơn ác mộng kia. Nếu như hắn biết nó gặp nguy hiểm, nếu như hắn tới kịp thì có phải... có phải...

- Mẫn Kì... em... em.. – Khuôn mặt tái nhợt của nó bắt đầu nhăn nhó, mồ hôi túa ra lăn theo góc cạnh khuôn mặt. Nó cảm thấy rất khó chịu, nó không thể thở được.

- Khó chịu quá... Mẫn Kì.... Em.... đau quá.........- Biểu hiện của nó càng ngày càng xấu đi, cả người nó giật nảy lên theo từng đợt.

- Bác sĩ....Bác sĩ....

Hắn biết nó không xong rồi, nó đang lên cơn co giật mạnh. Hắn như điên cuồng lao ra khỏi cửa phòng bệnh, chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Ngay tức khắc, đội ngũ y bác sĩ đã đến, tất cả đều hỗn loạn, họ đang làm hết khả năng để ngăn lại cơn co giật của nó. Thật may, chỉ ít phút sau cơn co giật đã chấm dứt.

Ngay tại lúc nó bình ổn trở lại cũng là lúc hắn khụy xuống. Hắn vẫn chưa lành bệnh, vết rạn ở xương sống vẫn chưa bình phục hoàn toàn, nhưng ban nãy hắn đã hoạt động quá mạnh khiến cho vết rạn càng trở nên tồi tệ hơn. Các y bác sĩ vừa mới trải qua một trận kinh hoàng giờ lại thêm một vụ nữa, nhanh chóng đặt hắn lên xe lăn di chuyển về phòng bệnh, các bác sĩ lại có thêm bận rộn rồi.

- Mẫn Kì, cậu không sao chứ? Vừa nghe tin cậu ngã khụy tôi liền tức tốc tới đây. – Duy Phong đạp cửa chạy vô phòng bệnh của hắn, thở dốc không thôi. Chắc hẳn anh đã rất vội vàng.

- Tôi không sao. - Hắn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn mỹ hiện giờ không còn tia huyết sắc.

- Rốt cục, chuyện là thế nào? Sao cậu lại bị ngã? - Duy Phong kéo ghế ngồi cạnh giường hắn. Anh đang thực sự lo lắng cho hắn, nếu hắn có mệnh hệ gì, đời anh coi như chấm dứt.

- Tôi đi gặp Mỹ Duyên, cô ấy sốt cao rồi co giật, tôi đi tìm bác sĩ và chuyện tiếp theo thì như cậu đã biết. – Lãnh đạm, trầm ổn, ngắn gọn, rõ ràng. Hắn vẫn luôn như thế, Tính cách đó vẫn không thay đổi nhưng đây thực sự là tính cách của một tay chơi sao?

- Cậu thực sự đi gặp cô ấy? – Duy Phong nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi, anh cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên vì chuyện này anh cũng đã dự đoán trước.

- Đúng vậy

- Còn vết thương cậu thì sao?

- Vẫn ổn

- Có lẽ tôi đã lo thừa rồi, tôi còn việc phải làm, tôi đi đây, nghỉ ngơi cho khỏe nhé anh bạn. – Mọi chuyện vẫn bình thường, anh cũng nên đi làm việc của mình.

Đứng dậy, đi ra cửa, chợt anh quay đầu lại nhìn hắn cười nói:

- Có lẽ cậu đã đúng, cố gắng lên.

Nghe được lời động viên của Duy Phong, hắn mỉm cười nhìn theo, thâm tâm thầm cảm ơn anh. Nhưng thật sự hắn đã làm đúng sao?

Cùng lúc đó, tại phòng bệnh 201. Một trận hỗn loạn tiếp tục xảy ra.

- Tại sao con tôi vẫn chưa tỉnh lại? Các người có thật là bác sĩ hay không?

Một người đàn ông trung niên đang gào lên với các y bác sĩ, người đó không ai khác chính là Bùi Chính Quân, cha của nó. Ngay khi điện thoại bị dập tắt, ông đã tức tốc ngồi máy bay từ Hồ Chí Minh lên Hà Nội. Nhờ thám tử do la tin tức, ông đã biết được con gái mình vẫn bình an vô sự, nó đã được cứu còn người đàn bà độc ác kia hiện tại đang ngồi uống nước với cảnh sát. Nhưng gánh nặng trong lòng còn chưa hết, khi ông biết Mỹ Duyên vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

- Chủ tịch Bùi à, con gái ông đã qua cơn nguy hiểm, vừa nãy cô ấy còn bị sốt và co giật nhưng chúng tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy rồi. Hiện tại cô ấy không còn gì đáng ngại cả, chỉ cần điều trị một vài tuần và an ổn nghỉ ngơi là có thể bình phục hoàn toàn. - Vị bác sĩ có tuổi tác nhất và cũng là người có uy tín nhất cái bệnh viện này lên tiếng giải thích với ông.

- Nhưng tại sao Mỹ Duyên của tôi vẫn chưa tỉnh lại? Không được, tôi phải chuyển bệnh viện cho con tôi, tôi muốn làm thủ tục xuất viện. – Ông không tin vào cái bệnh viện này, ông sẽ đưa nó về Hồ Chí Minh và tìm bác sĩ tốt nhất cho nó.

- Ba...

Trong cơn mê sảng nó nghe thấy giọng của ba, nó đã cố gắng mở mắt và đúng là ba nó rồi. Nhìn thấy ba ở đây là nó vui lắm rồi, ban nãy nó sợ lắm, sợ sẽ không được gặp lại ba, sợ người đàn bà độc ác kia nói những lời cay nghiệt làm ba nó phát bệnh. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, nó vẫn còn ở đây và ba nó cũng vậy.

- Mỹ Duyên, con gái của ba, con đã tỉnh lại rồi... - Nhìn thấy nó mở mắt tỉnh lại, đôi môi tái trắng yếu ớt mấp máy gọi “ ba” ông vui sướng như muốn nở hoa trong lòng mà ôm ghì lấy nó, nước mắt của một người cha lăn trên khuôn mặt hiền hậu in hằn những vết nhăn của năm tháng đường đời. Con gái ông đã tỉnh lại, vậy là người đàn bà độc ác kia vẫn còn chút lương tâm.

- Ba... con không sao... con vẫn rất khỏe mạnh nha... - Nhìn thấy ba nó khóc, lòng nó lại dâng lên niềm đau xót, nó không muốn ba khóc vì nó, không muốn ba cảm thấy buồn. Đứa con gái như nó đã chẳng thể làm gì cho ba rồi, vậy mà chỉ biết làm ba thêm phiền muộn.

- Còn nói là không sao, nhìn con xem, băng bó đầy mình, mặt mũi tái xanh tái tử như thế này mà còn bảo là khỏe mạnh. Ba không thể để con một mình ở nơi này được. Ba sẽ chuyển trường cho con về Hồ Chí Minh. - Giọng nói trầm khàn mà đanh thép rất có trọng lượng, cả đời ông chỉ có mỗi một đứa con gái bảo sao ông không lo lắng cho được.

Một câu chuyển về Hồ Chí Minh khiến nó đứng hình ngay tại giường bệnh, ba muốn nó về nhà sao? Không thể nào.

- Ba ơi, không được đâu? – Nó nhăn mặt, lắc đầu từ chối.

- Sao lại không? - Ba nó nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nó mà nói.

- Bởi vì... bởi vì....

- Bởi vì vị hôn thê của Mỹ Duyên cũng ở đây đó bác, bác nỡ lòng nào chia cắt đôi bạn trẻ sao? - Giọng nói này ngoài cô bạn bị bệnh sạch sẽ Ánh Linh ra thì còn là ai nữa.

- Ánh Linh, cậu nói gì vậy? – Nó không ngờ tới Ánh Linh sẽ đến và nói ra chuyện này. Trời ơi, Ánh Linh ơi là Ánh Linh, nếu như ba nó tới gặp hắn thì có phải mọi chuyện nó giấu hắn đều bị bại lộ rồi không.

- Vị hôn thê, là cậu Thôi Mẫn Kì đó đúng không?

Nhắc tới mới nhớ, 5 năm trước ông đã làm lễ đính hôn cho Mỹ Duyên và cậu Thôi Mẫn Kì kia nhưng năm tháng sau này ông quá bận rộn với công ty nên cũng quên biến mất cái chuyện này. Người làm cha như ông sao có thể như vậy, tuy giao ước giữa hai gia đình về cuộc hôn nhân này chỉ là hôn nhân chính trị nhưng nếu giả thành thật thì cũng tốt lắm chứ. Nếu vậy ông cũng không nên chia rẽ nó và cậu Thôi Mẫn Kì kia.

- Cậu ta cũng học ở đây sao? – Bùi Chính Quân đối Ánh Linh hỏi.

- Dạ vâng, anh ấy học cùng trường với Ánh Linh bác ạ. – Ánh Linh vui vẻ cười nói.

- Ra vậy, ừm... này chắc phải đến thăm cậu ta một chút. Dù gì thì cũng là con rể tương lai.

- A... Không được ba ơi... - Nó giật nảy mình khi nghe ba nói muốn tới gặp hắn, không thể, không thể được, ba nó không thể tới gặp hắn được.

- Sao lại không được nữa hả? – Ba nó hướng ánh mắt dò hỏi nhìn nó, ông không thể hiểu nổi con gái ông, nó bị làm sao mà từ nãy tới giờ khi nhắc tới cậu Thôi Mẫn Kì kia là nó lại mặt nhăn, mày nhó.

- Anh ấy... anh ấy sang Mỹ rồi ạ.... – Nó lắp bắp nói, rồi nháy mắt nhìn Ánh Linh, ý bảo cô bé cùng phối hợp với nó.

- Đúng ạ, đúng ạ, Mẫn Kì sang Mỹ rồi đó bác. – Ánh Linh nhanh nhảu cùng nó liên hợp.

- Sang Mỹ sao? – Ông cảm thấy có điều gì lạ ở đây, đang học cấp 3 ở Hà Nội thì sang Mỹ làm gì. Ông lướt nhìn nó rồi nhìn Ánh Linh, không đó cái gì khả nghi. Lạ thật.

- A... bác ơi, bác cũng mệt rồi phải không? Để cháu đưa bác đi tìm chỗ nghỉ ngơi ha. Mỹ Duyên mới tỉnh lại chắc còn đang mệt lắm, bác đi theo cháu đi để các bác sĩ ở đây thăm bệnh cho Mỹ Duyên nha bác. – Ánh Linh nhanh nhảu kéo ông ra khỏi phòng bệnh, suýt chút nữa là xong rồi. Cô bé chỉ là muốn nói giúp nó thôi mà, nhưng ai ngờ ông bác này lại muốn tớ gặp hắn.

- Bác không sao, cứ để bác với đây với Mỹ Duyên là được rồi. – Ông làm sao có thể đi nghỉ ngơi trong khi con gái ông vẫn còn chưa biết bệnh tình sẽ ra sao. Một người cha sao có thể bỏ mặc con gái mình như vậy được.

- Cô bé kia nói đúng đấy, Bùi Chủ tịch, ông mau đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi không muốn chưa chữa khỏi cho con gái ông lại phải chuyển sang thăm ông đâu. - Vị bác sĩ đứng tuổi lên tiếng.

- Ba mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có các bác sĩ lo cho con rồi. – Nó cũng lên tiếng khuyên bảo ông mau đi nghỉ, nhìn sắc mặt ông rất mệt mỏi.

- Thôi được rồi, mọi chuyện ở đây đành nhờ các vị bác sĩ vậy. Nghỉ ngơi cho khỏe nha con, lát ba quay lại.

Cuối cùng ông bác cũng chịu đi nghỉ ngơi, Ánh Linh cười nháy mắt với nó rồi đưa ông ra ngoài. Nhìn ba đi khỏi phòng bệnh, nó thở phào nhẹ nhõm, xém chút nữa là xong rồi. Các bác sĩ kiểm tra bệnh tình của nó một lần nữa, xong xuôi bác sĩ dặn dò nó và y tá điều dưỡng một vài điều quan trọng trong quá trình điều trị và dưỡng bệnh rồi ra ngoài. Cô y tá chỉnh lại giường nằm, nhiệt độ trong phòng, thay bình truyền nước rồi cũng ra ngoài. Hiện giờ chỉ còn một mình nó nằm trong phòng nhưng chỉ một lúc sau vì quá mệt mỏi nó cũng chợp mắt lúc nào không hay.

- Tôi có thể tự vào. - Giọng nói lãnh đạm vang lên trong khoảng không yên tĩnh. Hắn nằm trên giường bệnh nhưng tâm luôn đặt tại nơi nó nằm. Trằn trọc mãi, rốt cục hắn cũng không thể kiên nhẫn thêm liền kêu y tá đưa hắn đến xem nó.

Tự mình lăn bánh xe đi vào, tới bên giường của nó, hắn dừng lại. Một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của nó, hắn phải thú thực rằng nó rất xinh đẹp, cái đẹp tinh tế, khả ái cùng thánh thiện. Lúc ngủ trông nó thật đáng yêu. Hắn cầm lấy tay nó, áp lên má mình, bàn tay thật ấm áp, thứ ấm áp đó như muốn từ khuôn mặt hắn chạy thẳng vào tim. Thật dễ chịu, cứ mỗi lần hắn gần nó là những lần hắn cảm thấy thoải mái nhất, nó luôn mang đến cho hắn những cảm giác yên bình, làm tâm hắn được thanh thản mà loại bỏ những tạp niệm trong lòng.

- Ơ sao? – Là giọng của chị y tá.

- Có gì mà cậu ngạc nhiên vậy? - Một chị y tá khác lên tiếng.

- Nhìn kìa, hai người họ...- Cả hai cùng nhìn về phía giường, không gian ngập tràn hạnh phúc. Hắn đang thiếp đi, đầu gục lên thành giường, tay vẫn nắm chặt bàn tay của nó.

- Đẹp đôi thật, cứ như đang xem phim Hàn Quốc ấy. - Một chị y tá ôm tim thốt lên. Ánh mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.

- Tôi có ý này, mau lên...

- Hả... gì vậy? - Rồi hai người thì thầm to nhỏ gì đó.

- Cái gì? Có được không vậy?

- Được mà.

Tiếp đó cả hai chị y tá cùng thực hiện kế hoạch mờ ám.

_ _