Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 5: Dòm ngó




"Bánh mì và sữa tươi?" Thấy rõ món đồ Thiển Thiển lấy ra, đột nhiên giộng nói của Giang Đường cất cao hơn vài dB, cô nhìn Thiển Thiển, lời nói cũng nói hết không lưu loát, "Cậu… cậu… cậu… Đừng nói với mình là cậu còn chưa ăn sáng nhé?"

"Ừ. . . . . . Vẫn chưa kịp ăn sáng." Thiển Thiển bị cô làm sợ hết hồn, mới vừa lấy bánh bao ra bồm bộp một tiếng đặt lên mặt bàn, "Buổi sáng mình và mẹ cùng dậy muộn, mặc dù anh mình làm bữa sáng nhưng không có thời gian hâm nóng, cho nên lúc đi ngang qua siêu thị đã mua bánh mì và sữa tươi. . . . . . Chỉ là vừa tới trường liền bị phạt đứng rồi, nên không có thời gian ăn."

"Cậu. . .Cậu . . . Nhanh ăn cho mình." Giang Đường cầm bánh mì trên bàn, mở túi ra, bộ dáng thế kia nhìn giống như muốn trực tiếp mở miệng Thiển Thiển ra rồi nhét vào trong, "Nếu không đợi lát nữa đầu lại choáng váng thì làm sao? Còn có lúc nãy chủ nhiệm bảo cậu ra ngoài phạt đứng, mình muốn nói chuyện giúp cậu, cậu lắc đầu với mình làm cái gì? Cảm thấy phạt đứng chơi rất vui sao?"

"Ai lại cảm thấy phạt đứng thú vị chứ, mình cũng không phải là có tật xấu. . . . . ." Thiển Thiển nhận lấy bánh mì nói, "Cho dù cậu nói giúp mình, cũng chỉ có thể nói mình là bởi vì thân thể không thoải mái mới bị trễ, nhưng sáng hôm nay thật sự là mình ngủ quên mà, không phải cảm thấy thân thể không thoải mái nha."

"Phì" Một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến.

Giang Đường quay đầu lại liếc mắt nhìn học thần đang cúi đầu, hai vai cũng đang khẽ co rút, không khỏi thở dài một cái, ngay cả học thần lạnh lùng như vậy cũng đã mở miệng cười, cậu nói cậu có phải thành thật có chút ngu ngốc rồi hay không, bạn học Thiển Thiển?

Thật sự vô lực không nói nổi với tính tình thành thật của Thiển Thiển, Giang Đường không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cái đề tài này, lôi kéo Thiển Thiển ngồi chung, thấy cô cầm bánh mì đã mở vẫn chưa ăn, thúc giục: "Mình nói cậu mau ăn đi, tình cảnh bây giờ không được lựa chọn nữa rồi, cậu cũng đừng chê mùi vị bánh không ngon được không?"

"Mình không có. . . . . ." Thiển Thiển yếu ớt nói, từ chỗ cô ngồi, dùng khóe mắt len lén liếc lớp trưởng sau bàn, bên tay trái là sách luyện tập bên tay phải là bản nháp đang chuyên tâm học tập, khổ sở nói, "Cái này. . . . . . Không tốt lắm đâu? Trường học hình như quy định không thể ăn trong phòng học."

Vị trí này tốt thì tốt, nhưng. . . . . . Tại sao lại ở dưới mắt lớp trưởng chứ? Ngày đầu tiên tựu trường ai cũng không biết ai, chính là lúc lớp trưởng cần lập uy mà.

"OMG, chỉ qua kỳ nghỉ hè mà thôi làm sao cậu lại trở nên có tư tưởng giác ngộ như vậy? Khi sơ trung, trường học cũng quy định không cho phép ăn trong phòng học, không cho phép chơi điện thoại di động, xem tiểu thuyết, ngủ. . . . . . Thế nào mình chưa từng thấy cậu tuân thủ?" Giang Đường che trán, làm ra một bộ "Mình không chịu nổi cậu."

Không cẩn thận liền bị phanh khui lịch sử đen tối, đầu Thiển Thiển đầy hắc tuyến chớp chớp mắt với Giang Đường đang thao thao bất tuyệt.

Nhận được cái lướt mắt của Thiển Thiển, Giang Đường mới bỗng nhiên ngậm miệng lại, theo tầm mắt của Thiển Thiển nhìn nhìn học thần phía sau, có chút rối rắm, từ buổi sáng vào phòng học đến bây giờ học thần nói cũng chỉ có hai chữ "Có thể" Trả lời cô Lương mà thôi, xem ra có dáng vẻ không dễ chung sống lắm. . . . . .

Chống lại cặp mắt sương mù của Thiển Thiển, nhớ đến bộ dáng mỗi lần choáng váng tay chân vô lực, cả người như nhũn ra, sắc mặt chợt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng của người này, Giang Đường lại cảm thấy trên vai mình mang một trách nhiệm rất nặng, suy nghĩ một chút, cô vẫn là nhắm mắt gõ bàn của Lục Diệp một cái, thận trọng hỏi: "Cái đó, lớp trưởng. . . . . . Thiển Thiển cô ấy có chứng tuột huyết áp, không ăn sáng đầu sẽ choáng váng, cậu xem xem, có thể bỏ qua cho cô ấy một lần hay không?"

Nghe được giọng nói Lục Diệp dừng bút lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Đường cũng không phải người đặt câu hỏi mà là chỉ phụ trách hỏi giùm Thiển Thiển, sâu trong hai mắt đen nhánh chiếu ra cái trán sáng loáng của cô, lông mi cong vút, ánh mắt long lanh như nước, mũi xinh xắn, đôi môi hồng hào giống như thạch hoa quả, thật sự hận không thể giống như tia x quang xuyên thấu da thịt xem xét cẩn thận mỗi một góc cạnh trong xương cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .

Anh đang tính toán trong lòng.

Sau đó trước một giây để Giang Đường phát giác có gì không đúng, anh vểnh môi, thành công dời đi lực chú ý của cô, nói: "Có thể."

Dừng một chút, anh lại nhìn Thiển Thiển bổ sung thêm một câu: "Thân thể quan trọng hơn."

Thiển Thiển không biết nên nói tiếp thế nào, không thể làm gì khác hơn là mím môi cười cười với anh.

Tay Lục Diệp cằm bút chợt nắm chặt, anh cúi đầu, khôi phục bộ dáng chuyên tâm học tập.

Giang Đường kéo ống tay áo của Thiển Thiển, ý bảo cô nhanh quay lại đừng quấy rầy đến học thần đang học tập.

Thiển Thiển hiểu ý, quay lại, liền bắt đầu ăn bánh uống sữa.

Một lát sau, Giang Đường vẫn nhịn không được lại gần, hạ thấp giọng hỏi: " Thiển Thiển, cậu có cảm thấy ánh mắt học thần nhìn cậu, có chút kỳ quái hay không."

"Có không?" Thiển Thiển nhai bánh mì nói, "Là cậu nhìn lầm rồi, mình không cảm thấy gì cả."

"Vậy chắc là ảo giác của mình thôi." Giang Đường gãi gãi đầu, cũng cảm thấy mình có chút chuyện bé xé to, nói không chừng lúc ấy học thần đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn cho nên mới có biểu hiện quái dị như vậy.

Mặc dù đang trong giờ học, nhưng bởi vì không có sách, chủ nhiệm lớp cũng không biết chạy đi đâu rồi, trong cả phòng học cũng tràn đầy âm thanh nói chuyện ong ong.

"Mình tên là Hạ Văn, trước kia học ở Hoa Trung." Nữ sinh ngồi ở trước mặt Giang Đường xoay người lại, thuận thế nửa nằm ở trên bàn của Giang Đường, tùy tùy tiện tiện hỏi, "Các cậu thì sao?"

"Mình tên là Giang Đường, là học sinh của Nhất Trung." Giang Đường nói.

"Mình tên là Nhạc Thiển Thiển." Thiển Thiển đang ăn bánh mì nói không rõ.

"Trước kia Thiển Thiển là bạn chung lớp với mình." Giang Đường bổ sung.

"Mình tên là Lâm Nhược Vân, cũng là học sinh Hoa Trung." Nữ sinh ngồi ở trước mặt Thiển Thiển lịch sự nói.

"Học sinh Hoa Trung? Vậy thành tích của các cậu nhất định rất tốt. Tại sao phải đến Nhất Trung vậy? Tuyển thẳng là có ưu đãi mà?"

"Nói cũng không phải nói như vậy, không phải đi học ở trường chuyên thì thành tích của học sinh cũng tốt. Ba mẹ mình yêu cầu với mình không cao, chỉ cần sau này mình có thể tìm công việc tự lo cho mình, lấy một người chồng tốt là đủ rồi, mình cũng không cần phải liều mạng như vậy. Hơn nữa, thành tích tốt cũng không đại biểu cho năng lực mạnh." Hạ Văn rất sảng khoái nói một tràng, cuối cùng khe khẽ đẩy đẩy tay Lâm Nhược Vân, nói, "Thành tích của Nhược Vân so với mình thì tốt hơn nhiều, coi như không có ưu đãi cũng có thể vào Hoa Trung, không ngờ có thể gặp được cậu ấy ở đây."

"Mình không quen không khí ở Hoa Trung, bên trong học sinh cũng áp lực quá lớn, suốt ngày chỉ biết học tập." Lâm Nhược Vân nhíu đôi mày thanh tú, nói, "Mình vẫn thích hoàn cảnh học tập nhẹ nhõm hơn một chút."

"Các cậu đều giỏi cả." Giang Đường thở dài nói, "Mình là bởi vì điểm không đủ, vừa đúng Nhất Trung lại tạo điều kiện ưu đãi, cho nên mới vào đây."

Thiển Thiển hì hục gặm bánh mì, gật đầu liên tục.

"Đừng chỉ biết gật đầu, cũng nói về bản thân mình một chút đi." Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cô, Giang Đường liền không nhịn được vỗ một cái lên đầu cô.

Thiển Thiển bị đánh vô cớ, dừng động tác gặm bánh mì lại, vô tội nói: "Mình? Mình có gì hay để nói, mình vì cái gì vào Nhất Trung không phải cậu cũng biết rồi sao?"

"Ngu ngốc." Giang Đường chỉ kém nắm cổ áo của cô dùng sức lắc, "Mình biết rõ không có nghĩa là người khác cũng biết. Bước đầu tiên của học kỳ mới là làm quen bạn mới, cậu cũng chỉ biết ở một bên nghe mà không nói câu nào, người ta làm sao kết bạn với cậu?"

"À. . . . . ." Thiển Thiển bị cô nói xong rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói, "Mình học Nhất Trung. . . . . . Là bởi vì điểm của mình vừa đủ có thể vào Nhất Trung, hơn nữa cách nhà cũng tương đối gần. . . . . . Ba mẹ mình không có yêu cầu gì với mình, mình có thể còn sống lớn lên bọn họ coi như đã cám ơn trời đất rồi. Bọn họ nói công việc gì gì đó cũng không cần, dù sao sau này anh mình sẽ nuôi mình."

Cô không có mục tiêu để theo đuổi cũng không để ý cuộc sống, vừa nói ra, hai bạn học mới liền không nhịn được cười.

"Nghe cậu nói như vậy…." Hạ Văn vừa cười vừa đưa tay vuốt mũi Thiển Thiển một cái, cũng không phải là cô cố ý lần đầu tiên gặp mặt liền làm ra động tác thân mật này, thật sự vẻ mặt ngơ ngác của Thiển Thiển rất thú vị, thấy thế tay cô cũng ngứa ngáy khó chịu, "Anh cậu là ai, bản lĩnh lại lớn như vậy, về sau không chỉ nuôi gia đình của mình, còn phải nuôi cậu?"

Hoàn toàn nghe không ra ý trêu ghẹo của cô, Thiển Thiển để bánh mì xuống, trả lời: "Anh mình là Nhạc Kỳ Sâm, lời của anh luôn luôn có thể. . . . . . Không thể cũng không sao, mẹ mình nói sau này mẹ mình sẽ lấy toàn bộ tiền riêng để lại cho mình."

"Cái gì? Anh cậu là Nhạc Kỳ Sâm?" Hạ Văn và Lâm Nhược Vân cùng nhau nhỏ giọng hô một tiếng, toàn bộ trọng điểm đặt ở cái tên này, "Chính là người lúc sáng hôm nay chủ nhiệm nói chuyện có nhắc tới, chính là Nhạc Kỳ Sâm lớp 11?"

"Chắc là anh ấy rồi. . . . . ." Thiển Thiển không chắc chắn nói, "Mình chưa từng nghe Nhất Trung còn có người nào tên Nhạc Kỳ Sâm."

"Trời ạ, anh của cậu lại là Nhạc Kỳ Sâm." Hạ Văn và Lâm Nhược Vân giật mình.

Thiên tài trong thành phố A có rất nhiều, khoa học tự nhiên Hoa Trung có 400 người đứng đầu, khoa văn có 200 người đứng đầu, mỗi học sinh đều được gọi là thiên tài, trừ ngủ, toàn bộ thời gian đều học tập, ngay cả tối ngủ nói mớ cũng là phương trình hoặc nội dung trọng điểm. Mà được đội lên người danh tiếng "Học thần", cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đó hai người Nhạc Kỳ Sâm và Lục Diệp không thể nghi ngờ là nổi tiếng nhất. Một là trừ thời gian lên lớp chưa bao giờ thấy anh ta xem sách, sau khi học, công việc anh ta yêu thích là làm việc nhà, nấu nướng và chăm sóc em gái, một mặt khác chính là đến trường cũng sẽ chạy đi chơi bóng rỗ, đến nay bối cảnh gia đình cũng không rõ. Tùy tiện đọc sách làm một vài đề là có thể có điểm cao, còn nhẹ nhàng thoải mái bỏ rơi học thần đứng thứ hai không dưới 50 phút, không biết khiến bao nhiêu người đỏ mắt đố kị cắn nát răng.

"Anh trai mình trong ngày nghỉ thích làm cái gì? Ừ, để mình suy nghĩ một chút. . . . . ." Thiển Thiển chống cằm bắt đầu nhớ lại, "Bình thường anh ấy thích ở nhà sửa sang lại dụng cụ gì đó, mỗi tuần anh ấy sẽ làm tổng vệ sinh một lần, ngoài ra chính là chơi game với mình, hoặc là nghiên cứu món ăn mới và món điểm tâm ngọt để làm cho mình thử, là một trạch nam điển hình."

Thiển Thiển đối với việc mình dùng từ theo phong trào mới trên mạng cảm thấy hết sức tự hào, bởi vì bạn bè bên cạnh luôn nói cô phản ứng chậm, khi chuyện gì mới vừa ra mắt tất cả mọi người đua tranh nhau, cô còn không biết là cái gì, đợi đến khi mọi người nhàm chán chuyện đó, cô đột nhiên liền không giải thích được đi thích.

"Trời ạ, là anh trai ấm áp điển hình phải không?" Hạ Văn hưng phấn nói, "Đúng rồi, mình nhớ trước kia mình từng xem một bài báo, chính là nói Nhạc Kỳ Sâm điểm cao nhất trong cuộc thi toàn khu tại sao phải từ chối ưu đãi mà thầy hiệu trưởng Hoa Trung đưa ra lại lựa chọn có tên trong danh sách Nhất Trung, lúc ấy câu trả lời của anh ta hình như là. . . . . . Phải . . . . . Tóm lại đại ý chính là lấy thành tích của em gái anh ta đoán chừng cũng chỉ có thể học Nhất Trung, thân thể em gái không tốt, anh muốn gần cô mới yên tâm. Thật sự là như vậy phải không, Thiển Thiển?"

"Đúng là như vậy rồi." Thiển Thiển nói, "Mình nhớ anh ấy rất do dự, đáng lẽ quyết định vào Hoa Trung. Kết quả năm đó trước khi thi cấp ba mình bị cảm, chuyển thành viêm phổi, nằm ở bệnh viện nửa tháng, mỗi ngày sau giờ học anh ấy sẽ tới bệnh viện thăm mình, kêu anh ấy đi về nghỉ anh ấy cũng không chịu. Sau đó chờ mình khỏe lên, anh ấy nói anh ấy muốn thay đổi quyết định, nói muốn nhìn mình lên năm đầu cao trung mới có thể an tâm. Ba mẹ mình cũng đồng ý quyết định của anh ấy."

"Thì ra thật sự là như vậy, mình còn tưởng rằng những tờ báo kia phóng viên nói bậy. . . . . ." Hạ Văn che lồng ngực của mình, bộ mặt mộng ảo nói, "Trời ơi, nếu như mà mình cũng có một anh trai ấm áp như vậy thì thật tốt."