Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 46: Cô Nhiên tùy Phong




Mở to mắt, nhìn thấy một mảnh tối đen trong phòng, Cô Nhiên chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Nhẹ nhàng nhu nhu lên bụng đã sớm mất đi cảm giác đau, Cô Nhiên hít sâu mấy hơi liền xuống giường. Sờ soạng tìm được một cục đá lửa, Cô Nhiên điểm sáng ánh nến. Thở dài một tiếng, Cô Nhiên ngồi trên ghế sờ lên mấy thứ trên bàn đại ca bọn họ đưa tới trước đó, một mảnh đỏ thẫm, đỏ tựa như lửa, như máu.

” Ông nội, ngươi sao còn chưa đến…cữu cữu cùng Nhị ca đều đã đi tới, Nhiên nhi…không còn thời gian.” Sờ lên trên cổ mình, Cô Nhiên lại thở dài, ống sáo đen ông nội đưa cho hắn sau chuyện xảy ra ngày đó hắn đã đeo lên trên cổ cha, cho nên sau khi trở về hắn vẫn một mực đợi, đợi cha bình an trở về. Nhưng đã hai mươi ngày trôi qua, cha một chút tin tức đều không có, hi vọng của hắn cuối cùng cũng là xa vời, cha ở trước mắt hắn thực sự đã bị nê sa cuốn đi rồi, cha trước đó còn ôm hắn, cứ như vậy ở trước mắt mình biến mất, hắn… cuối cùng đã không đợi được cha trở về.

Cha…ngươi đem ta dứt bỏ, lại một lời dối gạt cũng chưa từng lưu, một khi ngươi đã nói chết cũng muốn dẫn theo ta, vì sao lại bỏ lại ta một mình. Ta nghĩ rằng ngươi chỉ là tạm thời để ta lại, qua một hồi sẽ tìm đến ta, cha…Nhiên nhi một mực chờ ngươi, một mực đợi ngươi, khả…Nhiên nhi hiện tại đợi không nổi nữa. Ông nội không có tin tức, Triệu đại ca cũng không có tin tức, Nhiên nhi biết nên kiên nhẫn tiếp tục đợi, bởi vì Nhiên nhi chưa nhìn thấy thi thể cha, khả… mấy ngày hôm trước Nhiên nhi nghe được, nghe được Triệu đại ca bọn họ nói đã tìm được quần áo của cha, hài của cha…kiếm mà cha mang theo… cánh tay… nghe được bọn họ nói…nê sa kia đem hết thảy thị trấn biến thành loạn thạch (đá ngổn ngang)…nghe được bọn họ nói, trên thôn trấn không có thi thể cha, cha chắc là đã bị vùi trong loạn thạch không còn hy vọng sống. Cha…Nhiên nhi không muốn nhìn thấy thi thể cha tan xương nát thịt, Nhiên nhi thực ích kỉ, không muốn biết cha…là chết như thế nào…

Cha…ngươi lần này đã thật sự bỏ rơi ta. Khả Nhiên nhi từng nói phải chiếu cố cha cả đời, cha đi rồi, Nhiên nhi cũng phải cùng đi….cha, Nhiên nhi từng nói sẽ không sinh khí với ngươi, nhưng lần này… Nhiên nhi là thực sinh khí, thực sinh khí…

Nghiền nát, lại mở giấy ra, Cô Nhiên nghĩ nghĩ, cầm lấy bút lông run rẩy viết xuống những lời hắn lưu lại cho đại ca bọn họ, trong lòng hắn rất bình tĩnh, tay run rẩy là bởi vì đau đớn của thân thể làm hắn có chút không thể khống chế. Từ đầu đến cuối, trên mặt Cô Nhiên đều giương lên nụ cười thỏa mãn, tuy tay vẫn luôn run rẩy, chữ cũng có chút nghiêng ngả, khả trên mặt hắn lại không có một tia đau đớn, có thể nói, từ ngày đó cha rời đi, hắn cũng đã chẳng biết như thế nào là đau.

Thổi rồi lại thổi, đợi sau khi chữ khô đi, Cô Nhiên đem tín gấp lên đặt qua một bên. Đi tới cửa đẩy ra, nhìn hai gã thị vệ thủ bên ngoài lập tức xuất hiện tại cửa, Cô Nhiên cười hướng bọn họ nói :” Hai vị đại ca, phiền toái các ngươi, ta muốn tắm rửa, có thể giúp ta nấu chút nước ấm không?”

” Thỉnh thiếu gia chờ.” một gã thị vệ trong đó nhìn Cô Nhiên một hồi, lập tức khom người trả lời.

” Vị đại ca này, trên người ta không thoải mái, chỉ là muốn tẩy rửa, phiền đại ca không cần kinh động người khác.” Cô Nhiên nhẹ nhàng giữ chặt tên thị vệ đang chuẩn bị rời đi thấp giọng phân phó, hắn muốn im lặng rời đi, có đại ca bọn họ ở trong này vậy là đủ rồi.

” Dạ, thiếu gia.” Thấy trên mặt Cô Nhiên không có gì khác thường, thị vệ chuẩn bị đi thông tri gật gật đầu.

” Hai vị đại ca, cám ơn các ngươi.” Nhìn mộc dũng đã đổ đầy nước ấm, Cô Nhiên thấp giọng hướng hai người cám ơn.

” Thiếu gia, đợi ngài tắm rửa xong, chúng ta lại đến thu thập.” Hai người đem nước đổ vào hướng Cô Nhiên hành lễ,  nhỏ giọng thối lui ra ngoài.

Khẽ cố sức tiến đến dục dũng, Cô Nhiên cẩn thận tẩy tóc cùng thân thể, nhớ tới tình cảnh trước kia cùng cha tắm rửa, Cô Nhiên liền cười lên. Đại khái qua nửa canh giờ, nước đều có chút lạnh, Cô Nhiên mới rời khỏi dục dũng. Sau khi thu thập xong, Cô Nhiên lại cho hai người ngoài cửa đem dục dũng mang đi ra ngoài.

” Vị đại ca này, hiện tại…là giờ nào?” Cô Nhiên nhìn bầu trời tối đen, ước chừng thời gian.

” Hồi thiếu gia, giờ sửu vừa qua khỏi.” Một gã thị vệ trả lời. (giờ sửu: Từ một giờ đêm đến ba giờ sáng)

” Giờ sửu…” Cô Nhiên thấp ngâm một bên, tiếp đó nhìn về phía tên thị vệ kia,” Hai vị đại ca, ta có chút lời muốn cùng cha nói, có thể phiền hai vị đại ca đi về trước nghỉ ngơi không, các ngươi yên tâm, ta không có chuyện gì.” Hắn biết bọn họ sợ hắn nghĩ không thông, khả hắn hiện tại chỉ muốn ở một mình.

Hai người khó xử nhìn Cô Nhiên,” Thiếu gia, thuộc hạ sẽ ở thủ ở bên ngoài, chẳng qua thuộc hạ sẽ không đứng ở cửa, thỉnh thiếu gia yên tâm.” một người trong đó nghĩ nghĩ, hướng Cô Nhiên nói.

” Được, cám ơn hai vị đại ca.” Cô Nhiên đối hai người nói lời cảm tạ xong, liền xoay người đóng lại cửa.

” Bá” một tiếng, Cô Nhiên đem hồng bố mới mua đến trải lên giường, tiếp theo lại mang một khối hồng bố trải lên trên gối đầu, chăn trên giường cũng dùng hồng bố bịt kín. Giường lớn giờ đây đã giống như đêm tân hôn, màu đỏ giăng chói mắt.

Cầm lấy hỉ tự ( 喜) màu đỏ trên bàn, Cô Nhiên sờ sờ qua lại, Lục đại ca bọn họ thực cẩn thận, biết hắn muốn làm cái gì, vốn hắn cũng không nghĩ tới nhưng đã mua cho hắn đến đây.

Đem tự dán lên cửa sổ, trên tường, trên giường…đem ngọn nến đổi thành nến đỏ, hai mươi cái nến đỏ làm phòng trong phá lệ tỏa sáng. Cùng lúc đó ở ngoài phòng Cô Nhiên, mấy người lệ rơi đầy mặt im lặng nhìn bóng người phản chiếu lên song cửa đi qua đi lại bận rộn, nhìn tự “Hỉ” in rõ trên vách, nhìn người kia thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi.

” Long đại ca…ngô ngô…” Phong Hải bịt chặt miệng, không cho tiếng khóc của mình  kinh động đến người trong phòng.

” Tiểu Hải… tiểu Nhiên muốn im lặng rời đi, chúng ta… ở trong này bồi hắn…” Long Thiên Hành gắt gao ôm Phong Hải, trên mặt đã là một mảnh ướt át, thị vệ đã thông tri bọn họ nói tiểu Nhiên đêm nay có chút không đúng, bọn họ liền đoán được người nọ muốn làm cái gì. Bọn họ vẫn một mực đợi kỳ tích xuất hiện, khả hiện tại bọn họ đều biết, kỳ tích sẽ không xuất hiện, tiểu Nhiên… cũng phải đi. Loại tuyệt vọng vô lực này, làm cho bọn họ đau đến không muốn sống. Âu Dương đã sớm khóc đến ngã vào trong lồng ngực Quý Lâm vừa đuổi tới đêm qua, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, nhìn Cô Nhiên thương tâm như thế, nhìn người mình rõ ràng có thể cứu sống từng bước từng bước rời đi, tâm hắn như bị xé rách. Quý Lâm nhìn thân nhân duy nhất của mình vì một người mà buông tha hy vọng sinh tồn của bản thân, hắn muốn hận, nhưng lại không biết nên hận ai. Hắn không nghĩ tới cảm tình của ngoại sanh mình đối với nam nhân kia lại sâu như thế, sâu đến sinh tử tương tùy. (sống chết có nhau)

” Lục đại ca…nhất định phải tìm được thi cốt của cha…bằng không, tiểu Nhiên đi rồi cũng sẽ không an lòng…” Phong Nham đã biết được hết thảy cũng phải tựa vào người kia mới có thể chống đỡ chính mình, hắn không nghĩ tới hạnh phúc của cha cùng Tam đệ lại ngắn ngủi như thế, cảm tình trước đó của cha và Tam đệ khiến hắn động dung, khiến hắn bi ai, khiến hắn quý trọng…

Người hầu cùng thị vệ trong biệt viện, mặc kệ là Thích Nhiên lâu hay là Huyễn Ngọc các đều tụ tập bên ngoài phòng Cô Nhiên. Chẳng biết khi nào, trong viện của Cô Nhiên đã tràn đầy đèn lồng màu đỏ, ” Hỉ” tự rực đỏ trên cửa, trên đất cũng rải đầy vải đỏ được cắt vụn, hơi thở tân hôn phiêu tán khắp nơi.

Văn Thiên Vũ hai mắt đỏ lên ngồi ở một bên nhìn hết thảy chung quanh lẫn trong phòng, đã nhiều ngày hắn không ngừng có ý đồ làm người trong phòng có thể suy nghĩ thoáng hơn, nghĩ thông suốt hơn, vốn tưởng rằng khi thân nhân người nọ đến đây, hắn sẽ nghe vào, khả vô luận bọn họ có khuyên thế nào, nói thế nào, người nọ vẫn tựa như cái gì cũng nghe không thấy, hoàn toàn lâm vào trong suy nghĩ của chính mình. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ngày này đến, hắn không hiểu, không hiểu người kia như thế nào có được tình cảm mãnh liệt như thế, Phong Khiếu Nhiên đến tột cùng là làm sao khiến người nọ yêu đến cho dù chết đi, cũng muốn theo đến cùng.

” Hô hô…” Nhẹ giọng thở gấp, Cô Nhiên không có nhận thấy được hết thảy động tĩnh ngoài phòng, ngồi ở trên ghế vừa lòng nhìn tân phòng hắn bố trí. Hắn không biết tân phòng nên là cái dạng gì, khả trên sách có nói, thành thân là chuyện hỉ khánh, hắn cũng đã hỏi qua cha, cha nói khi thành thân thì hai người bọn họ phải mặc hồng bào, trong phòng toàn bộ đều phải là màu đỏ, kia hiện tại như vậy không sai biệt lắm đi.

Đầu có chút choáng váng, ý thức cũng có chút mơ hồ, Cô Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi. Cha…chúng ta lập tức thành hôn…không biết lễ nghi thành thân mà cữu cữu nói cho mình nghe có đúng hay không… cha…Văn các chủ nói có lẽ vài năm sau ta sẽ phát giác ra tình yêu của ta đối với ngươi chính là tình yêu phụ tử, có lẽ ta sẽ gặp được người chân chính yêu thương, nói sau khi trưởng thành ta cũng sẽ không thống khổ như vậy…

Cha a… kỳ thật ta không đau, trừ thân thể vẫn thường xuyên đau ra, trong lòng ta một chút cũng đều không đau…. Chỉ là tâm có chút hoảng, cha chưa bao giờ rời đi lâu như vậy ni. Buổi tối Nhiên nhi luôn thấy lạnh… ngày thường có cha ở đây cho nên Nhiên nhi không rõ ràng lắm, hiện tại Nhiên nhi mới biết được, lúc cha không ở bên người, Nhiên nhi… ngủ không được.

Cha…Nhiên nhi không biết Văn các chủ nói đúng hay không, khả Nhiên nhi biết, Nhiên nhi cả đời này là của cha, cha cũng là của Nhiên nhi…lúc lão cha tạ thế, Nhiên nhi thực thương tâm, khóc đến vài ngày… Nhiên nhi vẫn luôn tận hiếu đạo, hàng năm hồi cốc tảo mộ cho lão cha, cùng lão cha trò chuyện. Nhưng cha vừa đi… Nhiên nhi lại khóc không được, bởi vì Nhiên nhi là muốn cùng cha rời đi. Cha… Nhiên nhi nhớ ngươi… Nhiên nhi còn nhớ rõ lúc trước biết được phải đi đến lâu, Nhiên nhi còn sợ nhìn thấy cha ni, khả hiện tại, Nhiên nhi không biết có bao nhiêu cảm tạ Âu Dương đại ca, nếu không nhờ hắn, Nhiên nhi như thế nào gặp được cha, như thế nào…yêu cha, hơn nữa còn tìm được tình yêu của cha…

” Tiêu…trước kia ngươi đem ta để trên núi, ta không tức giận, ta biết ngươi vì sao đem ta để tại nơi đó. Ma ma khi đó luôn nói ta đáng thương, nho nhỏ tuổi đã bị ngươi để ở trên núi không nghe thấy không hỏi đến. Ta bắt đầu cũng có chút trách ngươi, khả về sau cũng không còn trách nữa. Mỗi lần trách ngươi, trong lòng rất khó chịu, không trách ngươi, ta cũng không khó chịu, cho nên, ta lựa chọn không trách ngươi, cũng không giận ngươi. Sau cùng gặp được lão cha…ta lại càng không giận ngươi, bởi vì lão cha thực yêu ta, ta nghĩ này có lẽ chính là thiên ý…Nhiên nhi chỉ thầm nghĩ mở lòng vui vẻ mà sống, cho nên không muốn khiến lòng mình tồn tại oán giận, tồn tại thù hận, như vậy sẽ thực khổ, Nhiên nhi… thực sợ khổ…”

Nhìn nến đỏ rơi xuống một giọt hồng lệ, Cô Nhiên đứng dậy mặc vào hồng bào, thấy sắc mặt của mình trong gương đồng có chút khó coi, Cô Nhiên ở trên hồng chỉ (giấy đỏ) phủ chút màu đỏ tô lên môi.

” Tiêu… hiện tại ta rất giận ngươi. Ngươi biết rõ ta sẽ không li khai ngươi, khả ngươi lại một lần nữa bỏ rơi ta…từ khi đến lâu, gặp được ngươi…ta sợ nhất chính là ngươi không cần ta. Ngươi đã từng nói, sẽ không bao giờ không cần ta, sẽ không bỏ rơi ta, nhưng ngươi…lại nuốt lời. Tiêu… ngươi là không phải không thương ta… cho nên đem ta đơn độc lưu lại. Hay là nói…ngươi thực chính là muốn để ta đem chuyện cuối cùng của chúng ta làm cho xong. Nhưng Nhiên nhi biết, ngươi sẽ không bao giờ không thương ta, cho nên chỉ có thể là lí do  sau cùng… cho nên…trước khi Nhiên nhi đi tìm ngươi nhất định sẽ đem việc này hoàn thành…”

” Tiêu…ta biết như thế nào yêu…chính là thấy ngươi, ta liền thấy tâm an; ngươi không ở đây, ta sẽ rất nhớ ngươi; lúc ngươi hôn ta, tim ta sẽ giống như ngươi nhảy thật sự nhanh; ngươi nếu muốn li khai… ta sẽ cùng ngươi đi. Tiêu…ta yêu ngươi… Cô Nhiên yêu ngươi…”

” Ô ô….” Nghe lời nói nhỏ nhẹ của Cô Nhiên trong phòng, mấy người ngoài phòng gắt gao bịt chặt miệng, không cho chính mình quấy rầy đến người bên trong. Đèn lồng hồng diễm, “Hỉ” tự hồng diễm, hết thảy đều hồng diễm… lại nghẹn khóc trong tiếng ai minh (bi ai trong đêm tối), mang nồng đậm bi thương.

Đem hồng bào vì cha mà chuẩn bị ôm ở trong lồng ngực, Cô Nhiên đứng dậy đứng ở trước bàn, trên bàn đặt hai ly trà, còn tỏa ra nhiệt khí. Cô Nhiên chậm rãi mở miệng: “Ông nội… lão cha… Nhiên nhi hôm nay thành hôn… Nhiên nhi biết… các ngươi nhất định sẽ không phản đối … cho nên Nhiên nhi liền tự tác chủ… khụ khụ…” Cô Nhiên đột nhiên mãnh liệt ho khan vài tiếng, chống đỡ lên bàn chờ đợi mê muội trôi qua.

Một lát sau, Cô Nhiên ôm hỉ phục xoay người đối mặt với giường.

” Nhất bái thiên địa…”

Lại chuyển trở lại, đối mặt với bàn y

” Nhị bái cao đường…”

Rồi mới nghiêng người hôn lên hồng bào bao lấy quần áo cha trong lồng ngực.

” Vợ chồng đối bái…”

Trên hồng bào trong lồng ngực Cô Nhiên xuất hiện nhiều điểm ẩm ướt, nước mắt mang vui sướng từng giọt từng giọt lướt qua đôi môi đỏ mọng dừng ở trên mặt.” Tiêu…Nhiên nhi hiện tại là của ngươi…kết phu thê…” Đi đến bên cửa sổ, thoát hạ hài, Cô Nhiên ôm quần áo của cha nằm ở trên giường đại hồng.

” Tiêu…ngươi nên tới đón ta…vào… động… phòng…” Đôi tay ôm hỉ phục khẽ nới lỏng, thanh âm Cô Nhiên càng ngày càng thấp, trong khoảnh khắc hai mắt nhắm lại, hai tay trước ngực chậm rãi buông thả xuống bên người…

” Phanh!” một tiếng, cửa phòng bị người đá ra.

” Tiểu Nhiên!” Một tiếng kinh hoảng trong phòng Cô Nhiên vang lên.