Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 17: Nốt nhạc thứ 17: Đà Lạt




Tới nơi, từng người bước xuống xe mệt mỏi, riêng nó thì cười tươi như hoa cầm máy chụp hình. Ba Mẹ nó, Ba Mẹ hắn và Ba nhỏ nhìn nó mà tâm trạng cũng lên theo.

"con bé này lúc nào cũng tươi cười thế, thật dễ thương" - Tuệ cười mỉm nghĩ

- chị à, chị nghĩ zì mà cười vui thế? Đang nghĩ về anh Tuấn phải ko nà? - nó ghẹo

- hả? thật hả Tuệ? - Tuấn hớn hở

- ko có, nó nói mà anh cũng tin. Em đang nghĩ sao con bé này lại có thể vui tươi như thế? Thật ghen tị - Tuệ cóc đầu nó

- trời ơi, có zì đâu mà chị ghen tị, chị có anh Tuấn bên cạnh, yêu thương chăm sóc chị, sướng thấy. - nó chu môi

- đúng đúng - Tuấn phụ họa

- anh đó, cái zì cũng đúng, em nữa, em có Vũ bên cạnh rồi còn muốn zì nữa hả? - Tuệ nhìn nó cười

- a...làm zì có, chị này - nó đỏ mặt (hehe)

Câu nói của Tuệ vô tình Thy nghe thấy, nhỏ liền chen ngang

- hứ, nói làm như của mình ko bằng - nhỏ lên mặt

- cô... - Tuệ tính cãi với nhỏ liền bị nó kéo lại

- Nhi, lại đây - hắn vẫy tay mỉm cười kêu nó

- đi lẹ lên, ko anh tẩn nó đấy - Tuấn hăm dọa nó

- vâng - nó chạy như bay lại hắn

- làm zì nãy zờ thế, nói xấu anh hả? - hắn thám tử

- ko có, bậy bạ - nó đánh hắn

- hơ, anh Vũ, sao anh có thể thân thiết với 1 đứa con gái như thế chứ? Vợ anh đang dỗi nè - nhỏ ỏng ẹo

- trời ơi, tui nghe còn thấy mắc ói nói zì đến Vũ - Tuấn vuốt ngực

- nè... - nhỏ tức ói máu nhưng bị anh hai cản lại nên cũng thôi

- mà khoan đã, Ba Mẹ đâu rồi? - nó nhìn ngược nhìn xuôi

-----------15phút trước------------

Trong khi tụi nhỏ đang mỗi đứa 1 đường thì...

- để tụi nhỏ ở đây chơi đi, mình vào trước - Mẹ nó

- ừm, tụi nó cũng biết khách sạn mà, vào đó cũng có người đưa phòng - Mẹ hắn

- thế thì đi trước vậy - Ba nó

Thế là người lớn đi vào khách sạn trước để đám con nít ở đó nói chuyện và...cãi lộn.