Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 67: Chương Nốt nhạc thứ 67




Bỗng bầu không khí chùn xuống lạ thường

“Mọi người làm sao zậy? Sao mặt ai cũng buồn hiu như bánh bao chiều thế?” Nhỏ

Mẹ nó thở dài “Tuyết Nhi, Tú Tuệ nó….”

Nó búng tay “Ah nói đến chị ấy mới nhớ, có anh Minh Tuấn ở đây sao lại ko thấy chị Tuệ zậy Mẹ?”

Mọi người nhìn nhau rồi Minh Tuấn lên tiếng “Tú Tuệ, em ấy bị bắt cóc rồi Nhi à”

Như tiếng sét đánh qua tai nó, nó dường như ko tin vào lời nói của Tuấn “Anh nói zì? Tú Tuệ bị bắt cóc? Ai bắt cóc chứ? Anh gạt em đúng ko? Minh Tuấn à”

“Anh ấy nói đúng đó Nhi, chị ấy bị bắt cóc rồi, từ ngày hôm qua”

“Khánh Du à, chuyện này ko zui đâu, em ko bị lừa đâu anh”

Ba nó giọng khàn khàn “2 đứa nó nói đúng đấy con gái, tụi bắt cóc đòi đến 500 triệu”

Nó lay Tuấn “500 triệu? Mọi người đã kiếm đủ chưa?”

Nhỏ thấy nó kích động như thế, liền chạy qua giữ nó lại “Bình tĩnh đi mà, tụi bắt cóc chỉ muốn tiền, họ sẽ ko làm zì đến chị ấy đâu Nhi”

Nó bình tĩnh lại “Họ có nói khi nào sẽ gọi lại ko ạ?”

“Họ nói trong vòng 2 ngày mà chưa chuẩn bị đủ tiền thì Tuệ nó sẽ…”

“Mọi người đk bao nhiu rồi ạ?” – Hắn

“300 triệu” – Mẹ nó

“Con sẽ nói Ba Mẹ cho 2 bác mượn 200 triệu” – Hắn

Nó lo lắng “Nhưng mà…gia đình anh…”

Hắn nắm tay nó “Ko sao đâu mà, Ba Mẹ anh rất quý em, họ chắc chắn sẽ cho 2 bác mượn, vả lại gia đình chúng ta cũng thân với nhau mà”

“Tôi sẽ hỏi Ba Mẹ ượn 100 triệu, như thế sẽ dễ hơn” – Anh ta mặt lạnh

“Cảm ơn 2 người nha”

.

.

.

.

Nhỏ anh ta và hắn về nhà, nó tắm xong xuôi rồi ra phòng khách.

“Sao rồi ạ?”

Tuấn mặt buồn hiu “Chưa có tiến triển zì tốt đẹp”

“Anh đừng buồn, theo lời Thy nói chắc chị ấy sẽ ko sao đâu, mà ai có thể bắt cóc đk chị ấy cơ chứ? Chị ấy có thù với ai à?” Nó chóng tay suy nghĩ

Khánh Du cốc đầu nó “Ngốc, người ta bắt cóc tống tiền chứ ko phải có thù đâu”

“Em lo cho chị ấy quá, ko biết chị ấy có ấm ko nữa? Đã vào mùa đông rồi, trời cũng đã se lạnh”

Ba nó nãy zờ mới lên tiếng “Tội nghiệp con bé, từ nhỏ đã phải xa Ba Mẹ sống tự lập 1 mình, 2chị em con đúng là cực khổ quá”

Khánh Du cười nhẹ “Ko đâu ạ, chị ấy có Nhi, Minh Tuấn và 2 bác chăm sóc thì con cũng yên tâm phần nào”

Nó rưng rưng (nó khóc hơi nhìu rùi đó) “Em chơi với chị ấy từ nhỏ, chị ấy rất dễ thương, thấu hiểu người khác. Chị ấy ko hề có khuyết điểm, chị ấy thật sự là 1 cô gái hoàn hảo”

Mẹ ôm nó vào lòng vuốt tóc nó, an ủi “Tuệ sẽ ko sao đâu, nó là cô bé tốt thì sẽ đk bình an thôi con gái à”