Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 82: Lễ đính hôn (2)




Cuối cùng cũng đã đến ngày đính hôn cũng như đám cưới cho Tuệ và Tuấn, đính hôn buổi sáng còn đám cưới là buổi tối. Nó trong phòng tay chân lạnh ngắt zậy đó, nó hồi hộp và mong chờ đến ngày hôm nay lắm, nó ko tài nào tin nổi mik có thể đính hôn với hắn, nghĩ đến là nó cười rất tươi.

Nhỏ đứng sửa soạn lại cho nó mà cũng vui lây.

- Nhi vui lắm đúng ko? Nhi sẽ là cô dâu đẹp nhất luôn đó.

Nó quay đầu qua nắm tay nhỏ:

- Cảm ơn Thy nha!

Nhỏ cười:

- Ây sao lại cảm ơn Thy? Tuyết Nhi, hãy là 1 cô dâu hạnh phúc nhất nhé.

Nó ngại quay qua chỗ khác:

- Chưa...đám cưới mà, chỉ....chỉ là....đính hôn...thôi mà.

- Đính hôn thì từ từ sẽ đến đám cưới đúng chưa? Rồi đến có con, rồi con lớn lên thì có dâu hoặc rể, rồi sẽ có cháu thôi - Nhỏ ghẹo

Nó đánh nhẹ nhỏ:

- Yah Hoàng Phương Thy, đúng là....

Nhỏ và nó cười vui vẻ. Bên ngoài Khánh Du Minh Tuấn và hắn đang tiếp đãi khách thì anh ta tới đòi zô phòng nghỉ của nó và nhỏ. Anh ta nằng nặc đòi zô, Khánh Du đi theo.

Anh ta tức zận mở cửa:

- Tuyết Nhi, anh ko cho em đính hôn với thằng đó.

Nhỏ đi lại:

- Anh hai à, đừng có mà gây chuyện nữa, em ko muốn lễ đính hôn của bạn thân em lại bị phá đâu.

- Em tránh ra, anh ko muốn ra tay với em, anh muốn nói chuyện với Nhi.

Nhỏ tức zận:

- Ko có zì để nói hết, Tuyết Nhi cần trang điểm lại để ra làm lễ nữa, anh đi ra đi.

- Ai cho em cái kỉu ăn nói hỗn láo với anh hai zậy hả? Tránh ra!

Nhỏ cương quyết:

- Em ko tránh đó, anh làm zì đk em?

Bốp...Anh ta tát nhỏ 1 cái, Khánh Du liền xô anh ta ra

- Sao anh tát Thy? Cô ấy ko sai sao anh tát cô ấy?

- Ko phải chuyện của anh, anh là cái zì ma 2nói chuyện với tôi? Anh đừng tưởng là bạn trai em tôi thì tôi ko dám đánh anh, gia đình chỉ nằm dưới tay tôi thôi nghe chưa.

Khánh Du tức đến đỏ mặt:

- Tốt nhất anh nên rút lại lời nói của mik, gia đình tôi đúng là thua anh nhưng nó có thể đè chết gia đình anh đấy.

Nó can lại:

- Thôi anh, còn anh, đi ra khỏi đây đi, tôi ko muốn nói zì nữa.

Anh ta đi lại kéo nó đi, Khánh Du may là nắm đk 1 tay của nó kéo ngược lại ngã về nhỏ:

- Ko sao chứ Nhi?

- Ko sao.

Khánh Du tức zận:

- Anh làm cái quái zì thế? Anh định cho Tuyết Nhi làm cô dâu bỏ trốn à?

- Im đi, Tuyết Nhi, đi với anh.

Nhỏ đẩy nó ra sau:

- Anh nằm mơ đi, em sẽ ko để anh phá hoại lễ đính hôn này đâu. Khánh Du, đuổi anh ấy ra ngoài đi.

Anh ta cứ như con hổ zậy:

- Hoàng Phương Thy, em đúng là ăn gan trời mà, hôm nay Tuyết Nhi nhất định phải theo anh.

Anh ta xô Khánh Du ngã vào nhỏ, Tuyết Nhi bị kéo đi ra ngoài thì gặp Khánh Thư và Tú Tuệ:

- Anh làm zì zậy? Sao anh lại kéo Tuyết Nhi đến zậy hả? Buông cô ấy ra đi.

Thư gỡ tay của anh ta ra nhưng ko đk, Tú Tuệ quay qua tính gọi bảo vệ thì bị anh ta xô ra kéo nó đi :

- Buông ra, Hoàng Minh Lâm, anh buông tôi ra.

Nó cắn vào tay của anh ta, đau quá nên thả nó ra, nó chạy đi nhưng bộ váy này vướng víu quá nên bị kéo lại và kết quả anh ta bị 1 cái tát vào mặt.

Khánh Du chạy tới liền đấm 1 cái vào mặt anh ta, Thư chạy lại ôm nó để bảo vệ có zì kéo luôn 2 đứa đi ấy mà.

- Tốt nhất anh nên đi, nếu ko tôi sẽ đánh chết anh đó, đừng đụng vào em gái tôi.

Khánh Du đưa mọi người vào phòng nghỉ, anh ta đứng ở ngoài tức đến "lộn ruột" mà ko làm đk zì đành phải đi ra thì gặp 1 người, người đó chính là....

- Khải Minh? Anh làm zì ở đây? Tôi nhớ anh ở Mĩ cơ mà.

- Khi mấy người đi thì ngày hôm sau tôi và ông cũng đi. Trong thời gian qua tôi thấy anh rất thik Tuyết Nhi đúng ko?

- Thì sao? Anh cũng thế à? Đừng mong đụng vào Tuyết Nhi của tôi.

Khải Minh cười khẩy:

- Anh nghĩ tôi sẽ đụng đến cô ấy à? Tôi chỉ muốn hợp tác với anh 1 chút thôi.

- Hợp tác cái zì?

- Tôi...ko thik zì thằng Thiên Vũ đó, tôi tin anh cũng zậy nên...tôi muốn...khử nó

Anh ta nhíu mày:

- Anh muốn...giết anh ta à?

- Phải, anh ta đúng là đồ tự cao tự đại, nhìn mà phát ghét, tôi sẽ cho anh ta biến khỏi thế giới này và lúc đó ko phải Tuyết Nhi sẽ là của anh sao?

"Phải, nếu như thế Tuyết Nhi sẽ là của mik nhưng mà....mik ko thể giết người, Tuyết Nhi mà biết chắc chắn sẽ hận mik lắm"

- Đừng có nghĩ zì đến Tuyết Nhi, em ấy sẽ ko biết nếu chúng ta ko nói và ko có ai biết. Đồng ý ko? Nếu anh chịu thì gọi cho tôi.

Khải Minh đi khỏi, anh ta đứng đó nhìn theo.