Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 9




Reng…reng…reng…tiếng chuông quen thuộc vang lên chấm dứt các cuộc nói chuyện phiếm. Tuy nhiên, lớp nó vẫn không để ý dù nó có kêu gào khản cả cổ.

-Ngồi im nào, cô giáo đến rồi.-Tú Quỳnh, cô bạn gái dễ thương, xinh đẹp, nhà giàu nói làm cho cả lớp đang ồn ào thì trở nên im ắng lạ thường, nó cũng thấy lạ, một lớp trưởng như nó có khi không uy bằng cô bạn kia.

-Cả lớp đứng.-Khi thấy bóng dáng người con gái mảnh mai trong bộ áo dài xanhda trời bước vào, nó và cả lớp đứng lên, nó dõng dạc.

-Chào các em, mời các em ngồi. Hôm nay, bạn Nhật Huy xin nghỉ. Cán bộ lớp ghi vào nhé. Được rồi, hôm nay chúng ta tiếp tục buổi học!!!-Cô giáo nói xong, nó quay qua Uyên thì thấy cô bạn có vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra, còn nó thì khác. Cái cảm giác gì thế này? Lo lắng ư? Cả buổi học nó cứ ngọ nguậy không thể yên được, không thèm chú ý đến bài giảng mà cứ bị chìm trong đống suy nghĩ hỗn độn, tại sao hắn ta lại nghỉ học? Có chuyện gì xảy ra sao? Thôi kệ đi, người yêu còn không lo, sao mình phải lo! Không biết hắn có bị gì không nữa…Nói là từ bỏ, nhưng việc từ bỏ một tình yêu là vô cùng khó khăn, bên ngoài nó mạnh mẽ, cười đùa nhưng có ai biết đêm về nhà suy nghĩ đến những hành động quan tâm, câu nói của Uyên nó không cầm nổi nước mắt. Dường như phát hiện ra sự khác thường của cô bạn thân, sau khi tiếng trống báo hiệu tiết học kết thúc, Uyên và Hân chạy ngay đến chỗ nó.

-Hà, mày bị sao thế? Sao tao thấy mày khác khác.-Hân Hân lo lắng hỏi nó và chỉ nhận được cái lắc đầu chán nản.

-Hay là nhà mày bị sao? Có chuyện gì thì chia sẻ cho tụi này với.-Uyên cũng lo lắng không kém cho cô bạn đặc biệt này.

-Tao không sao, tụi bây đừng lo. Chỉ là tao thấy lo thôi.

-Lo cái gì?

-Lo…-Chưa kịp nói hết câu, bỗng bên ngoài cửa tiếng hét của các nữ sinh cứ vang lên.

-A, là Minh Phong kìa, Thiếu gia tập đoàn MP đấy.

-Oa, sao mà đẹp trai thế này. Đẹp như Nhật Huy ấy.

-Ôi,anh ấy xuống lớp này có việc gì vậy?

-Blap…blap…

Minh Phong? Không hiểu sao vừa nghe nhắc đến cái tên kia, Mỹ Hân vội vã đưa mắt về phía cửa để chờ đón bóng hình của ai đó. Kia rồi, đúng là cậu ấy cái dáng cao, body chuẩn, khuôn mặt mĩ nam, lúm đồng tiền sát gái. Khoan, cậu ấy đi về phía các cô. Tìm cô sao? Chắc không phải đâu, nhận bừa ăn dưa bở như chơi ấy chứ.

-Chào các cậu,chào bà Hân Hân.-Cô như hóa đá, là Hân Hân chứ không phải Mỹ Hân.

-Chào…chào Phong.-Cô lắp bắp lên tiếng vụng về, làm hai cô bạn kế bên cười đến đỏ mặt.

-Chào ông. Cơn gió độc nào mang ông đến đây thế?-Minh Uyên không nể tình bạn bè làm luôn một câu làm Phong tức giận.

-Gió nào kệ tôi, tôi đến là muốn mời mọi người đi ăn thôi.

-Ông mà tốt vậy? Tôi không tin.-Dù mới quen nhau được một ngày nhưng nó và Phong đã trở nên thân thiết.

-Tôi cũng không tin, ông nói đi đến chỉ mời Hân thôi phải không?-Lần này bị Uyên nói trúng tim đen, cậu đỏ mặt vớt vát.

-Đâu, tôi mời hết mà.

-Tụi bây đi ăn đi, tôi mệt lắm.-Như hiểu ra vấn đề nó từ chối khéo.

-Tôi cũng phải đi đây. Hai người cứ đi vui vẻ.-Uyên cũng không muốn làm bóng đèn chia cắt hai người bọn họ nên rút nhanh và nhanh chóng thấ khuôn mặt rạng rỡ của Phong.

-Còn cậu? Cậu rảnh chứ?-Phong quay sang Hân.

-Tôi rảnh, có thể đi.

-Vậy thì đi thôi, tôi mời nhé.

Nó và Uyên ngồi một bên nhìn cảnh ấy mà buồn bã, một người thở dài vì thất tình, một người thở dài vì vẫn còn F.A không anh nào theo.

-Hazzi…-Tiếng thở dài vang lên cùng lúc.

-Thôi, tôi đi ra ngoài tí, không khỏe thì nghỉ ngơi nhé.-Sau khi cặp đôi kia đi ra, Uyên cũng chạy biến. Chỉ còn một mình trong lớp, nó nghĩ cũng nên đi ra ngoài dạo một tí.

Đang bước đi trên hành lang bỗng thấy Tú Quỳnh và đám bạn của cô ta cũng đang đi đến, nó cố tình đi né sang một bên nhường đường…

~ Bộp ~

-Này đi đứng cái kiểu gì thế hả?-Nó đã cố tình né mà vẫn bị đụng vai cô ta. Hai người cùng ngã xuống nền.

-Xin lỗi.-Nó nghĩ mình sai và cũng không muốn làm lớn chuyện nên mở lời xin lỗi không ngờ đối phương lại không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.

-Tưởng xin lỗi là xong hả? Cô có biết bộ đồng phục này là bộ tôi thích nhất không?

-Chứ bây giờ bạn muốn sao?

-Muốn sao hả? Coi nào, hay là cô quỳ xuống xin lỗi tôi nhé!!!-Tú Quỳnh vừa dứt lời, cả đám bạn của cô ta cười to chế giễu nó.

-Bạn…

-Tôi làm sao? Bình thường bên Nhật Huy thì kiêu căng, hống hách lắm mà.

Nó hiểu ra, thì ra chính vì hắn ta. Nhưng rõ ràng là Minh Uyên nói là người yêu hăn rồi mà, nó cũng chính là người đau đớn. Nó bỏ đi thì bị một đứa bạn trong đám bạn của cô ta bắt lại…

-Bạn muốn gì?

-Muốn gì? Không phải Quỳnh đã nói rồi sao? Làm sai còn không mau xin lỗi người ta.

-Tôi đã xin lỗi rồi.

-Nhưng Quỳnh chưa chấp nhận.

-Vậy thì kệ cậu ấy.

-Cô…-Cô gái đưa tay lên định tặng nó một cái tát đau điếng, nó nhắm mắt chuẩn bị tinh thần nhận cái tát trời giáng, nhưng sao lâu thế? Tát thì tát lẹ lên mỏi quá.

-Anh…anh…Đức?-Nó ngạc nhiên mở mắt, bàn tay định tát nó của cô bạn kia bị một anh chàng giữ chặt, một anh chàng đẹp trai trên sức tưởng tượng.

-Cô…không được làm hại đến bạn gái tôi?

-HẢ? –Tất cả những người có mặt kể cả nó ngạc nhiên hết mức. Đặc biệt là nó. Nó sốc.