Cố Tích

Chương 12




Ta sao có thể không tức giận, ở trong hoàng cung mấy tháng, thì ra là một phần của kế hoạch. Mặc dù kế này thành công, nhưng thanh danh củata cũng xong luôn. Còn không biết Trương Lai sẽ nghĩ thế nào. . . . . .Nếu như hắn không để ý, chúng ta chỉ là dân chúng nhỏ bé, thanh danh đối với mà nói cũng không quan trọng. Chuyển đến một địa phương khác bắtđầu lại từ đầu là được.

Ngày hôm sau ta cố ý chuẩn bị một nồi lẩu cay, không phải chỉ vì đâylà món ta thích ăn nhất, mà nhân tiện cho tên Hoàng đế kia biết thế nàolà cay đến tê miệng. **vị cay tràn ngập trong không khí, trước khi Hoàng đế tới, ta ngồi xuống thoải mái ăn. Nguyên liệu đều có sẵn, mà lại toàn là đồ thượng hạng, cho nên cho vào ăn lẩu là tuyệt vời nhất. Vừa uốngrượu mạnh vừa nghĩ, nếu có bia lạnh thì tốt, thế uống mới đã.

Lúc Hoàng đế đến ta vẫn đang ăn rất thoải mái, nhìn thấy hắn tiến vào ta cũng không dừng lại, nhưng lại chú ý tới vật gì đó trên tay hắn, talập tức thấy ngứa tay, ngón tay cũng nhịn không được nắm vài cái vào hưkhông. Cố gắng nín nhịn không trực tiếp bổ nhào đến chỗ hắn, ta khôngmuốn để bất luận kẻ nào hoặc vật gì trở thành nhược điểm của ta.

Liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là một thanh cung tốt, nhưng mà rốtcuộc tốt đến mức nào, có lẽ phải thử quá mới biết được. Tuy ta không mởmiệng cũng không nhúc nhích, nhưng tròng mắt đã chuyển vài vòng trên cây cung, Hoàng đế tinh mắt nhìn thấy lúc này mới cười mở miệng nói: “Nghenói tối qua nàng bắn không ít tên, trẫm. . . . . . ta nhớ trong cunghình như có cất mấy câu cung không tệ, nên mới chuyển hướng cố ý đến nội khố, quả nhiên thấy. Thế nào, có muốn thử một chút hay không.”

Ta liếc nhìn cây cung kia, lại nhìn Hoàng đế, nhịn xuống không đáp lời.

Hoàng đế nở nụ cười như hồ ly, “Nàng yên tâm, trẫm. . . . . . ta sẽkhông đưa ra điều kiện gì đâu. Nghe nói dây cung này lực căng rất lớn,người bình thường không kéo nổi. Ta nghĩ nàng cũng chưa chắc kéo đượcra.”

Mặc dù chỉ là phép khích tướng tầm thường, nhưng ta thật sự muốn thửcây cung kia. Mặc dù không thể có được, nhưng có thể sử dụng cũng tốtrồi. Đưa tay ra nhận lấy, không thèm để ý đến nụ cười như gian kế thựchiện được trên mặt Hoàng đế, ta nhẹ nhàng mơn trớn đường cong của câycung, sau đó rút ra một mũi tên, nhanh chóng nhắm rồi bắn ra, tên kiaxuyên thủng hai người cỏ, rồi đâm lên người cỏ thứ ba. Đúng là một câycung tốt ! Nếu mà có được cây cung này, có lẽ ta không cần phải đến tậnnơi chém giết quân Đột Quyết, mà chỉ cần đứng từ xa bắn tên, thì đã cóthể báo thù cho cha mẹ và người thân rồi.

“Tiễn pháp giỏi, nàng là một nữ nhân mà cũng có sức lực lớn thật”, Hoàng đế đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng.

Tiễn pháp giỏi? Không, do cung này là cung tốt, nó giúp gia tăng lên ít nhất là ba phần chiến lực.

“Nàng đã kéo được, vậy trẫm. . . ta tặng cây cung này cho nàng.”

Ta nhẹ nhàng đưa cung tới trước mặt hắn, tay đặt sau lưng đã nắm chặt thành nắm đấm, “Vô công bất thụ lộc (không có công không nhận lộc),phần lễ này ta không dám nhận.”

Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, cười nói: “Nếu đã là bằng hữu, tặng lễ vật cho nàng sao còn rề rà như vậy.”

“Đối với bằng hữu”, ta nhếch môi cười, “Ta là một người cực kỳ keo kiệt, chưa bao giờ nhận cũng chưa bao giờ tặng lễ vật.”

“Thế thì hơi kỳ lạ rồi”, Hoàng đế cười nói, “Nàng uống rượu quý củata nhiều như vậy, nếu bàn về giá cả thì cung này làm sao bằng được, saogiờ lại khách khí thế.”

Tất nhiên là khác nhau rồi, uống rượu vào bụng là xong, chẳng ai biết được cả. Nhưng cung này mang theo bên người, ai cũng biết được giá trịcủa nó. Ta không muốn bị người khác bắt được chỗ yếu.

Thấy ta không trả lời, Hoàng đế cười nói: “Hôm qua nàng nói rượu quýnên để cho người biết thưởng thức, hôm nay ta lấy bảo cung tặng anhhùng, vậy thì có gì không đúng?”

Anh hùng? Ta thiếu chút nữa thì cười nhạo, lúc trước ta cùng lắm mớichỉ ăn cơm chùa trong cung hết một năm, ngươi đã coi ta như quân cờ đemtặng cho người khác. Lần này ta nhận lễ vật nặng thế này, không biết còn muốn bán ta đi đâu nữa?

“Nếu nàng không thích, ta cũng không muốn bảo cung tiếp tục bị bỏ quên trong bảo khố, không bằng đốt nó đi.”

Ta giật mình ngẩng đầu, xác định hắn thật sự định đem cung kia vứt vào lò lửa, không nhịn được xúc động mở miệng: “Không được.”

Trên mặt Hoàng đế hiện lên nụ cười của ác ma, cười nhìn ta, chờ ta mở miệng.

Trong lòng ta tức hận, lại mở miệng khẽ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.”

Hắn lại nghiêm mặt nói: “Nàng sao lại quên rồi, trong viện này không có quân thần dân thường gì hết, chỉ có bằng hữu.”

Biện pháp gây khó dễ thay đổi làm người khác lộ nhược điểm, để ngườiđó phải mở miệng khẩn cầu, chính là phương thức làm bằng hữu của ngươisao? Trong lòng ta cười lạnh, lại mở miệng nhàn nhạt nói: “Như vậy, cảmtạ, bằng hữu”, nhận lấy cây cung kia cũng không muốn vuốt ve ngay trướcmặt hắn, đành phải để qua một bên, tiếp tục vùi đầu vào ăn lẩu uốngrượu.

“Nàng đang ăn gì thế?”, hắn cúi đầu nhìn thấy ớt đỏ nổi đầy trênnước, sắc mặt khó coi, có lẽ là không thích cách ăn không vệ sinh nhưvậy.

“Muốn ăn thì ngồi xuống, không ăn thì bước đi, đừng có nói nhảm”, talạnh lùng nói. Quan trọng nhất là cố ý gây khó dễ cho hắn, nhưng ta biết giọng điệu bất kính cỡ này hắn sẽ không tức giận, nói không chừng tênbiến thái này còn cảm thấy thú vị.

“Tất nhiên là muốn ăn”, hắn mỉm cười ngồi xuống, bắt chước ta đặt đồ ăn vào nồi, sau đó bị cay đến chật vật không chịu nổi.

Ta thấy kỳ quái trước sức kiềm chế của hắn, như vậy mà không nổigiận, không ngờ hắn còn thích ăn cay, tuy rằng ăn rất chật vật. Cả khuôn mặt đỏ lên, đầy mồ hôi, trong mắt còn lấp lánh nước mắt, bộ dạng cứ như vừa bị ai chà đạp. Ta cảm thấy thoải mái, khóe môi không nhịn đượcnhếch lên. Vội vàng cầm lấy hồ lô rượu uống một ngụm, để che dấu đi nụcười. Từ sáng sớm nay đã làm xong hồ lô rượu cho sư phó, không ngờ treo ở thắt lưng, dùng để uống rượu rất thuận tiện, nên cũng làm cho mình mộtcái.

Không ngờ Hoàng thượng vẫn nhìn thấy nụ cười của ta, giận dữ nói:“Nàng đang cười nhạo ta”, nói xong rồi tự cười, “Cười thì cứ cười đi,cũng chẳng sao.”

Ta không biết nói gì, cảm thấy kinh ngạc. Hoàng đế này rốt cuộc làngười như thế nào? Vì sao có thể chấp nhận làm bằng hữu với người bìnhthường không quan tâm đến thể diện cùng tôn nghiêm? Hắn nói coi ta làbằng hữu, nhưng ta cũng không thật sự coi mình là bằng hữu của hắn.Người này, tiếp xúc càng nhiều, hình như càng không thể nhìn thấu hắn.

“Chuyện hôm qua nói, hôm nay chúng ta lại nói tiếp đi. Nàng còn muốn biết gì nữa?”

“Kế hoạch của Hoàng thượng, hiện giờ thế nào?”

Hắn cười, dường như có ý tứ cả thiên hạ hắn đều nắm giữ trong tay, “Sắp thành công, mấy ngày nay sẽ có kết quả.”

“Lý phu nhân cùng Trương Lai. . . . . . có gặp nguy hiểm không?”

“Không, ta đã sai người bảo vệ bọn họ”, Hoàng đế cười nói, “Nhưng mà, ta nghĩ nàng càng muốn biết, bọn họ có biết kế hoạch này hay không. Bọn họ không biết, nhưng mà một hai ngày sau, ta nghĩ Lý đại nhân chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.”

Ta lén thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế lại nói: “Bây giờ chúng ta nóichuyện khác. Nàng lập gia đình đã lâu, Lý Thái phó hài tử cũng có rồi,nàng một chút động tĩnh cũng không có. Chẳng lẽ không nghi ngờ trongviệc này có vấn đề gì?”

Ta nhíu mày, thật ra trong lòng đã từng suy nghĩ lo lắng, nhưng vừamới lấy nhau thời gian cũng còn nhiều, không cần phải gấp. Chẳng lẽtrong việc này có vấn đề? Chẳng lẽ tên cẩu Hoàng đế này đã làm gì?

“Nàng đừng nhíu mày nhìn ta, không phải ta”, Hoàng đế lắc đầu, thong thả uống một hớp rượu.

Ta cẩn thận suy nghĩ, khẽ hỏi: “Là Cố Thái úy hay Cố quý phi?”

“Chủ ý là từ Cố quý phi, dược là Cố Thái úy tìm tới.”

Ta khẽ cắn môi, giọng căm hận nói: “Rốt cuộc là vì sao?”

“Chuyện này mà không nghĩ ra sao?”, Hoàng đế cười mỉa mai, “Cố phicho nàng tiến cung, là muốn thêm một người giúp đỡ, mà không phải thêmđối thủ. Cho nên nàng sao có thể có hài tử được, nàng chỉ cần cố nắm giữ lòng trẫm là được.”

Lời hắn nói tuy khó nghe, nhưng sự châm biếm không phải nhắm vào ta, mà nhắm vào người khác.

Điều hắn nói không phải ta không nghĩ tới, chỉ là ta không ngờ trongviệc ăn uống đã cẩn thận như thế, thậm chí sau đó ta còn tự mình câu cánấu cơm, mà vẫn không phòng được bọn họ. Ta tuy đã quen dối trá lừa gạt, nhưng không so được sự ác độc của bọn họ. Hiện giờ, hài tử. . . . . .

“Có thể giải được không?”

Hắn buông chén rượu xuống, lẳng lặng nhìn ta, “Trong thiên hạ, chỉ có Hoàng cung cất giấu một loại thuốc, có thể giải được chứng bệnh khôngthể sinh con của nàng. Nhưng mà thuốc này có thể giải trăm độc, cũng làkì trân Hoàng cung cất giữ nhiều năm, do tổ tiên của trẫm truyền lại qua các thế hệ, phòng ngừa ai bị người khác hạ độc. Chỉ là lưu giữ cho đếngiờ, vẫn chưa có người nào dám dùng tới.”

Trân quý như vậy. . . . . . Ta khỏi cần hy vọng gì nữa.

“Ngày mai ta lại đến”, Hoàng đế dùng khăn lụa lau miệng, rồi đứng dậy rời đi.

Mà ta, trong lòng không biết là tức hận nhiều hơn, hay đau khổ nhiềuhơn. Lời Trương Lai nói vẫn còn vang lên bên tai, hắn hỏi ta có thể sinh con cho hắn hay không. Hiện giờ, ta phải trả lời hắn thế nào đây?

Chậm rãi cầm lấy cây cung, cẩn thận vuốt ve đường cong. Nước mắtkhông biết từ lúc nào đã rớt lên cung, ta thấy sợ, cũng thấy lạnh lẽo,cũng thấy cô độc. Hài tử có lẽ là uy hiếp lớn nhất đối với mỗi người phụ nữ, ta cũng vậy. Nhưng mà không có hài tử, đối với nữ nhân thời đại này mà nói, có lẽ còn có nghĩa là không có gia đình. Trương Lai thì sao. . . ta tin hắn là người trung thực chất phác. . . . . . Nhưng mà chuyện thế này, ta không thể đoán được phản ứng cùng thái độ của hắn. Mà bản thânta, nhất định không thể chấp nhận được một hạt sạn nhỏ trong hôn nhân,nếu Trương Lai nạp thiếp. . . . . . .

Ta ôm cung, uống rượu, ăn lẩu, vừa lệ rơi đầy mặt. Lần đầu tiên phóng túng, cảm thấy trái tim thật mệt mỏi. Nếu cha mẹ vẫn còn sống ta có thể dựa dẫm, sẽ tốt biết bao, ta cũng sẽ bất lực như bây giờ. Từ rất lâutrước kia, trong thiên địa cũng chủ có một mình ta, một người thân cũngkhông có , ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta phải làm cho bản thânkiên cường, nếu hiện tại phải đối mặt với việc mất đi gia đình, ta cũngphải kiên cường mà đối mặt.

Buổi tối ôm cung ngủ, sáng sớm sau khi tắm nước nóng, ta vứt sạchtoàn bộ những cảm xúc vô dụng đêm qua. Hoàng đế này đúng là là tâm cơthâm trầm, hắn đã biết rõ mọi chuyện từ sớm, nhưng hôm qua lại cố tìnhdùng chuyện của ta mà nói ra. Bất luận mục đích của hắn là gì, ngày hômqua hắn đã làm cảm xúc của ta bùng phát không thể kiểm soát được. Trongnội tâm ta càng cảnh giác hơn với hắn.

Buổi sáng luyện đao ta lại có tiến bộ, có lẽ do sự tức hận trong lòng đã làm tăng thêm sát khí như lời sư phó nói. Sau đó là luyện tên, nhưng cứ bắn mãi những mục tiêu không di động cũng chẵng có nghĩa lý gì, tabắn hết tên trong bao đựng rồi cũng ngừng. Chuyển bàn ghế đến nằm trongđình, làm ổ đọc sách. Nhưng tâm tư lại không đặt vào sách, những lờiHoàng đế nói tối qua, toàn bộ ta đều tin. Không phải hắn đáng tin cậy,mà là hắn đã thừa nhận lợi dụng ta, nên cũng không cần phải phủ nhậnnhững chuyện khác. Còn nữa, hắn cũng có thể nói thuốc kia không thuốcnào có thể giải được, không cần phải để lại một tia hy vọng cho ta.

Hắn cho ta một tia hy vọng là vì sao? Lý thái phó có thể giúp hắn làm đại sự, một con cờ nhỏ như ta dùng xong thì thôi, còn có thể đem đếnlợi ích gì cho Hoàng đế? Cho ta một cái mồi lớn như vậy, rốt cuộc hắnmuốn ta làm gì?