Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 39




Cố Hi Chi chạy tới chỗ Tôn Đình Hữu thì đã hơn mười giờ tối. Nàng vừa vào khách sạn lập tức nhận được điện thoại của Tôn Đình Hữu. Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm quản lý khách sạn, vừa hỏi trong điện thoại, "Ông ở phòng nào?" 

Bên kia điện thoại, Tôn Đình Hữu nằm trên sofa mềm mại, cười híp mắt nhìn màn hình giám sát trong phòng mười tám, "C888, đến thì mang cho tôi một ly trà, tự cô bưng vào." 

Cố Hi Chi cúp điện thoại, lập tức cản một người phục vụ, "Có trà không?" 

Sau mười phút, Cố Hi Chi bưng trà cho Tôn Đình Hữu. Nàng ấn chuông cửa phòng C888. Chuông chỉ reo một tiếng, Tôn Đình Hữu nhanh chóng mở cửa. Cố Hi Chi nhìn thấy ông lập tức nói, "Đổng sự Tôn, ông muốn uống trà, ba loại ông thích... Tôi đều bưng tới hết." 

Tôn Đình Hữu liếc nhìn khây trà trên tay nàng, nhếch môi cười cợt, "Sớm ngoan như thế là tốt rồi, đợi đến giờ không thấy quá trễ rồi sao." 

Cố Hi Chi có chút sợ sệt nhìn ông, "Đổng sự Tôn..." 

Tôn Đình Hữu mở cửa, "Vào trước đi." 

Cố Hi Chi nhìn căn phòng đóng kín, chần chờ chốc lát rồi bưng trà đi vào. 

Chuyện này có chút khác với dự đoán của mình. Mặc dù biết trong phòng của Tôn Đình Hữu nhất định có camera giám sát, nhưng Cố Hi Chi không nghĩ tới căn phòng này lại có một màn ảnh lớn đến thế. Mỗi khung hình đều hiện rõ cảnh vật và con người, dường như phạm vi bao quát rất rộng, nhưng thứ thật sự khiến Cố Hi Chi giật mình hoảng sợ không phải tính rộng khắp này, mà là hình ảnh xuất hiện trong camera giám sát. 

Trên màn hình hiện ra một căn phòng khách sạn có ba phòng. Trong phòng khách tối tăm, nhưng đủ để có thể thấy rõ người trong đấy. Dường như phòng khách này vừa nãy tụ tập rất nhiều người, trên bàn thủy tinh chất đầy ly và rượu cùng những thứ linh tinh khác, căn phòng cũng rất ngổn ngang. 

Tuy tất cả những thứ này đều rất bình thường, nhưng Khúc Hi Chi xuất hiện trong màn hình vẫn khiến Cố Hi Chi cảm thấy rất không bình thường. 

Trên màn hình, căn phòng lớn như thế chỉ có một mình cô ngồi dựa vào ghế sofa. Góc độ này xem ra không biết là cô đã say rồi hay đang uể oải, tựa vào sofa nghỉ ngơi. 

Tôn Đình Hữu bưng ly trà của Cố Hi Chi đưa rồi ngồi xuống sofa, nhìn Cố Hi Chi cười, "Nhóc Tiểu Cố, đêm nay Khúc Hi Chi uống rất nhiều rượu, lại còn đỡ cho cô một ly. Lát nữa đây để xem cô ta có còn dám làm bẽ mặt tôi nữa không." 

Cố Hi Chi lập tức xoay người nhìn ông, "Đổng sự Tôn, ông... rốt cuộc có ý gì?" 

Tôn Đình Hữu không nói gì, chỉ thần bí cười cười rồi ra hiệu kêu nàng xem tiếp đi. 

Lúc này ánh sáng càng yếu hơn một chút, Bạc Nhất Thanh đứng dưới ánh đèn nhìn Khúc Hi Chi đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi, góc độ này không thể thấy rõ thần thái của cô. 

"Khúc Hi Chi liên tục cản trở không cho tôi tìm cô, thật sự không tốt chút nào!" Tôn Đình Hữu bỏ ly trà trong tay xuống rồi nhìn Cố Hi Chi cười khẽ, "Cô ta bắt được nhược điểm của tôi thì liền tự cho mình thông minh, hết lần này đến lần khác ngăn cản chuyện tôi muốn làm, nhưng Tôn Đình Hữu tôi dễ dàng bị người khác trói buộc hay sao?" 

Ông ta càng nói như vậy, Cố Hi Chi càng lo lắng chuyện trước mắt hơn, "Đổng sự Tôn, Khúc tiểu thư và tôi là bạn tốt. Chị ấy chỉ hy vọng tôi dành nhiều thời gian cho công việc thôi. Nếu vì vậy mà đắc tội ông thì tôi thay chị ấy xin lỗi." 

"Bạn tốt?!" Tôn Đình Hữu nhếch môi, "Tôi ở giới giải trí lâu nay, chuyện gì có thể qua mắt được tôi?" Ông dừng một lúc, có chút cân nhắc, "Nếu tốt như vậy thì chúng ta đàm luận một vụ giao dịch đi. Bạc Nhất Thanh giống cô đến như thế, Khúc Hi Chi lại vừa uống rượu có bỏ chút thuốc. Nếu lát nữa cô ta không làm gì Bạc Nhất Thanh, tôi hứa sẽ để cho các cô đi. Nhưng nếu cô ta làm chuyện không nên làm với Bạc Nhất Thanh, tôi lập tức giao đoạn video đủ sức hủy diệt sự nghiệp của cô ta cho cô. Đây không phải ân huệ mà là thù lao, cô theo tôi ba tháng, thế nào?" 

Cố Hi Chi nhíu mày, có chút không dám tin hỏi, "Ông đã sớm chuẩn bị, mục đích hôm nay căn bản không phải muốn tôi uống rượu mà chính là muốn chuốc say chị ấy!?" 

Tôn Đình Hữu cười nói, "Đã đến lúc này rồi mà còn hỏi những chuyện này không phải có vẻ quá muộn rồi sao?" 

Cố Hi Chi không nói nữa, nàng lập tức đưa mắt tìm đến video giám sát. 

Trong màn hình, Bạc Nhất Thanh vẫn đứng ở vị trí ban đầu, tựa hồ bước thêm một bước cũng thật gian nan. Lúc này Tôn Đình Hữu cầm điện thoại bấm một mã số, lạnh nhạt nói ra một câu rồi lập tức cúp máy, "Tôi không phải người có kiên nhẫn. Bảo với cô ta, nếu không làm theo những điều tôi nói thì tất cả giao kèo của cô ta với tôi sẽ hết hiệu lực." 

Trong màn hình theo dõi, Bạc Nhất Thanh lúc này đã rời khỏi phòng. Sau khi cô trở về, mặc dù vẫn còn do dự mâu thuẫn, nhưng không để trạng thái này kéo dài ảnh hưởng. 

Bạc Nhất Thanh nhấc chân, điều chỉnh tâm tình, cuối cùng cô cũng đi tới sofa ngồi sát bên Khúc Hi Chi. 

Ánh đèn trong phòng rất mờ, chỉ có âm thanh đặc biệt rõ ràng. Không biết Bạc Nhất Thanh làm gì mà Khúc Hi Chi tỉnh lại, sau đó ôm trán xoa nhẹ Thái Dương. 

Góc độ camera vốn không nhìn ra cô có tỉnh táo hay không, nhưng nghe Tôn Đình Hữu nói những lời kia, nàng căn bản không tin ông ta có thể để cho cô ấy tỉnh táo. 

Bạc Nhất Thanh nắm tay cô, sau đó thay cô xoa bóp huyệt Thái Dương. Hai người dựa vào rất gần nhưng lại không hề nói chuyện. Không biết có phải do động tác dịu dàng của Bạc Nhất Thanh cảm hoá cô hay không, rốt cục cô cũng mở mắt nhìn người trước mặt. Nói chung thời khắc này Cố Hi Chi không hề muốn nghe cô nói hai chữ đó chút nào hết. 

Cô kêu tên của nàng. Bạc Nhất Thanh không nói gì mà chỉ ôm lấy cô. 

Không khí quá yên tĩnh, ánh đèn cũng rất mờ, cửa phòng lại đóng chặt, căn bản sẽ không có tình huống ngoài ý muốn nào phá đám tình cảnh này. Nếu Khúc Hi Chi đã thật sự say sẽ xem Bạc Nhất Thanh là nàng cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ chút nào. 

Huống chi, vào lúc này, Bạc Nhất Thanh lại làm một chuyện. 

Cô nhẹ kéo một cái, khóa lưng liền trượt xuống. Tuy tóc dài của Khúc Hi Chi che khuất phần lưng, nhưng từ góc quay vẫn có thể nhìn ra được điểm kỳ lạ. Trên màn ảnh, động tác của Bạc Nhất Thanh dần chậm lại, nhưng căn bản vô dụng, có một số việc không phải muốn trốn liền có thể tránh khỏi.

Quần áo đã được cởi ra. Nếu không còn bất kỳ yếu tố nào ngăn cản, sự tình vốn sẽ không có cách quay đầu lại. Cố Hi Chi nỗ lực tìm vị trí của hai người, nhưng trong màn ảnh đều chỉ hiện một hình tương tự nhau. Huống chi, giờ khắc này căn phòng rất tối, căn bản không thể nhìn ra bất kỳ thứ gì. 

Nếu chuyện này thật sự phát sinh, nàng thà rằng xưa nay không hề biết. 

Trái tim chút từng chút chùn xuống. Cố Hi Chi nhìn thấy Bạc Nhất Thanh hôn mái tóc dài phủ sau lưng cô. Nàng xoay người lại nhìn Tôn Đình Hữu, "Tắt đi, tôi không muốn xem nữa." 

Tôn Đình Hữu tựa như cười mà không phải cười, "Vậy là cô đồng ý ở cạnh tôi ba tháng phải không?" 

Cố Hi Chi không muốn đáp lời. 

Lần mò trong showbiz nhiều năm như vậy, nàng không biết mình làm sao mới kiên trì được tới hôm nay. Nếu bây giờ nàng làm vậy đồng nghĩa với việc phủ định mọi kiên trì trước đây, chẳng thà nàng thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này còn hơn. Nhưng nếu đoạn video này nằm trong tay Tôn Đình Hữu, không biết ông ta còn muốn dùng nó làm những gì nữa. 

Khúc Hi Chi, cô vì nàng mới xảy ra chuyện này. Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, nàng không để cô bị uy hiếp mà rút lui được. 

Nếu chuyện này có thể cắt đứt triệt để mối quan hệ của cô và nàng, vậy thì cứ thế đi. 

Tầm mắt lẳng lặng rơi trên khuôn mặt cười cợt của Tôn Đình Hữu. Cố Hi Chi lại mở miệng cất giọng, âm thanh có chút trầm trọng, "Tôi..." 

"Khúc tiểu thư..." 

Âm thanh trong camera theo dõi bỗng vang lên. Cố Hi Chi híp mắt liếc nhìn Tôn Đình Hữu, nàng xoay người nhìn màn hình. 

Không biết Khúc Hi Chi đã làm gì mà Bạc Nhất Thanh lại đứng dậy, còn Khúc Hi Chi cũng đã kéo khóa lưng lên. Cô hất nhẹ mái tóc đen dài trước ngực, giọng nói có chút men say, nhưng cũng rất rõ ràng, "Không sao rồi, tôi hiểu rõ tình cảnh của em. Cảm ơn em đã làm nhiều như vậy nhé! Tôi hơi đau đầu, đi trước đây!" 

Bạc Nhất Thanh gật đầu. Trong video, Khúc Hi Chi cầm lấy túi xách, không quay đầu lại đi khỏi đó. 

Chuyện lớn đột nhiên có chuyển biến. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Hi Chi vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng quay nhìn Tôn Đình Hữu nói, "Đổng sự Tôn, ông là người lớn, nói rồi thì nhất định phải giữ lời, chuyện này..." 

Tôn Đình Hữu không nói gì, đứng lên khỏi sofa đi qua đi lại, không biết đang suy nghĩ gì. 

Ông ta nãy giờ không nói gì, Cố Hi Chi kiên trì chờ đợi. Hồi lâu sau, Tôn Đình Hữu như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nói với Cố Hi Chi, "Nói thật nhé, tuy tôi không dùng thủ đoạn độc ác với Khúc Hi Chi, nhưng cũng có thể bảo đảm không có sơ hở nào kia mà. Đừng nói cô ta khó có thể nhận ra sự việc, coi như là nhận thức được đi cũng không có sức ngăn cản. Tôi chẳng hiểu nổi mình làm sai chỗ nào mà cô ta lại có cơ hội trở mình?" 

Cố Hi Chi suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng, "Đổng sự Tôn, kỳ thực có thể ông và tôi đều bị chị ấy lừa. Khúc Hi Chi là diễn viên, nhiều lúc có thể đưa nghệ thuật vào cuộc sống. Tôi không biết chị ấy uống bao nhiêu rượu, không biết chị ấy có tửu lượng cao bao nhiêu, càng không biết rốt cuộc chị ấy có biết ông chuốc thuốc hay không, nhưng diễn xuất và cuộc sống của chị ấy luôn luôn giống nhau." 

Tôn Đình Hữu lẳng lặng nhìn nàng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu thật sự là kỹ năng diễn xuất thì coi như lần này tôi bị hụt mất cô ta vậy, bộ phim đó cô cứ đóng đi." 

Cố Hi Chi có chút bất ngờ, "Phim?" 

"Thế nào?" Tôn Đình Hữu sang một bên châm một điếu thuốc, nhìn nàng xuyên qua làn khói, "Không muốn đóng à?" 

"Không, không." Chuyện tốt đến quá đột ngột, Cố Hi Chi cảm thấy có chút nghi hoặc. Có thể hiện tại nàng cũng không muốn nói chuyện với ông ta chút nào, "Cảm ơn đổng sự Tôn, làm phiền ông rồi, tôi đi trước." 

Sau khi Cố Hi Chi ngầm thừa nhận liền lập tức rời đi. Tôn Đình Hữu đợi nàng đi rồi mới tựa vào sofa lặng lẽ hút thuốc, rồi lại nhìn vào camera. Sau một hồi lâu, ông cười gọi điện thoại, "Cô ấy muốn đóng phim tôi cũng đã cho rồi, cô còn chưa đi lên sao?" 

Cố Hi Chi mới vừa chạy ra khỏi chỗ của Tôn Đình Hữu lập tức gọi điện cho Khúc Hi Chi. Bên kia điện thoại rất lâu không có ai nghe, Cố Hi Chi kiên trì gọi lần thứ hai lần thứ ba, rốt cục lần thứ ba sắp kết thúc thì lại được tiếp. 

Dường như bên kia đối phương rất yên tĩnh. Dù giọng của Khúc Hi Chi có chút say nhưng Cố Hi Chi nghe rất rõ ràng, "Cố Hi Chi." 

"Khúc Hi Chi." Cố Hi Chi lập tức hỏi, "Chị đang ở đâu?" 

"Em tìm tôi?" 

"Đương nhiên, chị mau nói cho tôi biết chị đang ở đâu." 

Bên kia rất lâu mới có người nói chuyện, "... Tôi cũng không biết." 

Cố Hi Chi, "... Chị đứng yên ở nơi đó đừng nhúc nhích, bây giờ tôi đi tìm chị." 

Cố Hi Chi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được Khúc Hi Chi đang đứng hóng gió bên cửa sổ trong khu nghỉ dưỡng của khách sạn. Khí trời tháng mười lạnh như thế, Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi mặc bộ lễ phục mỏng manh tức thì lên tiếng, "Chị không muốn sống nữa hả? Không biết lạnh sao?" 

Khúc Hi Chi xoay đầu lại, hai người cách nhau rất gần. Thời khắc này, Cố Hi Chi mới phát hiện ánh mắt của cô thật sự có rất nhiều men say, "Tôn Đình Hữu kêu em tới?" 

Cố Hi Chi đóng xong cửa sổ, nghe được câu này lại quay đầu nhìn cô, "Sao chị biết?" 

Khúc Hi Chi không đáp, chỉ cười, "Lúc này em xuất hiện ở đây, nhất định là đã gặp ông ta." 

"Đúng". Cố Hi Chi thẳng thắn, "Tôi mới vừa ra khỏi chỗ ông ta. Ông ta buông tha tôi." 

Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn nàng, không biết có phải do cảm giác say tiêm nhiễm hay không, đôi mắt cô vô cùng kiều diễm, "Nên khi nãy em cũng nhìn thấy Bạc Nhất Thanh và tôi trong camera?" 

Cố Hi Chi nhíu mày, "Làm sao chị biết hết mọi chuyện vậy?" 

"Thấy em ở đây tôi mới đoán được đó". Cô nói tới đây lại tới gần Cố Hi Chi vài bước. Cô nhìn mắt nàng rồi hỏi, "Nếu khi nãy tôi làm gì đó với Bạc Nhất Thanh, em sẽ có lý do từ chối và không tha thứ cho tôi nữa, đúng không?" 

Đôi mắt cô tròn như quả đào. Cố Hi Chi lui lại vài bước, tránh ánh mắt của cô, cũng tránh luôn đề tài cô hỏi, "Làm sao chị phát hiện được Bạc Nhất Thanh không phải là tôi?" 

Khúc Hi Chi lẳng lặng nhìn nàng, sắc thái trong mắt rất mãnh liệt, nhưng hàng mi khẽ rũ xuống giấu hết tâm tình, "Không nói cho em biết." 

Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn cô, "Chị vốn không hề say đến mức đó, chỉ là diễn cho lão cáo già kia xem thôi, đúng không?" 

"Sao cũng được". Khúc Hi Chi khẽ cười, "Đưa tôi về nhà đi, tôi cảm thấy chóng mặt quá!" 

Cố Hi Chi nhìn ánh mắt của cô một lúc, bên trong nhàn nhạt cảm giác say. Tuy không biết thực tế thế nào nhưng nàng vẫn gật đầu. 

Khí trời rất lạnh, Khúc Hi Chi bị gió thổi qua nên thân thể cũng lạnh lẽo. Cố Hi Chi dìu cô mới phát hiện lòng bàn tay cô rất lạnh. Nàng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, sau đó nắm chặt tay dìu thẳng vào xe. 

Sau khi lên xe, Khúc Hi Chi rất yên tĩnh. Liên tục qua mấy trụ đèn xanh đỏ, Cố Hi Chi mới nghĩ đến một chuyện, lại vội hỏi cô, "Nhà chị ở đâu?" 

Khúc Hi Chi ngồi phía sau nhắm mắt lại nghe radio, cũng không nói lời nào. 

Cố Hi Chi tắt radio, dừng xe lại rồi quay đầu hỏi cô, "Khúc Hi Chi, nhà chị ở chỗ nào?" 

Khúc Hi Chi mở mắt nhìn nàng, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói, "Không nhớ nữa.."