Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 4




Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lục Tử Tranh tỉnh lại, Giang Hoài Khê đã không còn ở bên cạnh. Trên chiếc gối màu trắng ấy, chỉ để lại một vùng lõm nhỏ, cùng vài sợi tóc đen mỏng dài của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh đưa tay cầm lên vài sợi tóc ấy, ngơ ngác nhìn một hồi.

Lúc Lục Tử Tranh rửa mặt, thay đổi quần áo xong xuôi đi đến phòng khách, cô liền nhìn thấy một Giang Hoài Khê đã thay đổi quần áo, trang điểm tinh xảo, tinh thần thoải mái đang đứng thẳng ở trước bàn ăn giúp Lục mẹ bày bát đũa.

Thấy Lục Tử Tranh đã rời giường rồi, Giang Hoài Khê cầm trên tay thêm một đôi đũa đưa cho cô, nói rằng: “Hiếm khi ăn sáng với dì một bữa, cậu cũng nên thể hiện cho tốt một chút đấy, nè.”

Lục Tử Tranh nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống, thanh minh: “Tôi sợ tôi thể hiện tốt quá, lại khiến cô không có cơ hội tỏ ra ngoan ngoãn biết điều ấy chứ.”

Lục mẹ lại chém thêm mấy nhát dao: “Hoài Khê không cần thể hiện thì ta cũng biết con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện mà.”

Lục Tử Tranh: “...”

Sau khi ăn sáng xong, Giang Hoài Khê trước tiên đưa Lục Tử Tranh về chỗ ở của cô để thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác, tiếp theo, lại đưa cô đi tới công ty.

Không thể không nói, quan niệm thời gian của Giang Hoài Khê từ trước đến giờ đều y đúc như hồi còn đi học, bao giờ nàng cũng đến sớm hơn so với Lục Tử Tranh. Lúc Lục Tử Tranh đến công ty, vẫn còn cách thời điểm đi làm tới 15 phút. Khi học đại học, Giang Hoài Khê đúng giờ đến mức khiến Lục Tử Tranh tức giận nghiến răng, bây giờ, cô lại cảm thấy, ừ, cám ơn trời đất đã không đến muộn.

Sau khi xuống xe vào cửa, gặp phải đồng nghiệp, Lục Tử Tranh thì hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, là nữ đồng nghiệp kia nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Cô Lục...”

Hai cô cùng nhau vào thang máy, nữ đồng nghiệp nhiệt tình hỏi thăm cô: “Người vừa đưa cô đi làm là bạn trai của cô à? Xe thật đẹp đấy.” Trong giọng nói khó nén sự hâm mộ.

Lục Tử Tranh chẳng muốn giải thích, không lạnh không nhạt đáp “ừ” một tiếng, không nhiều lời nữa.

Có lúc cô cảm thấy, trên thế giới này, nếu như tất cả mọi người không có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy, không cần quan tâm việc tư của người khác thế nào, không có lực liên tưởng phong phú như thế, có phải chăng, sẽ ít đi rất nhiều thị phi không.

Đa số mọi người trên thế giới này, hình như không hiểu rằng, mỗi một câu nói của bản thân có phân lượng thế nào, hoặc là, có lực sát thương ra sao. Vì thế, bọn họ đã quen chuyện há mồm thì hỏi, há mồm thì nói, xuyên tạc lung tung, chỉ biết tùy theo cảm nhận của riêng họ. Cũng may, dường như cô đã thành công trong việc tự mình giả mình, đao thương đến bất nhập rồi.

Liên Huyên đạp giày cao gót dài nhỏ, mặc một chiếc váy ngắn màu đen tao nhã, bước chân dài rộng, gõ gõ cửa phòng làm việc của Lục Tử Tranh vài cái, ung dung đẩy cửa vào, cười nói: “Chào buổi sáng, đã quen với công việc chưa?”

Lục Tử Tranh không nghĩ rằng Liên Huyên sẽ đến đây chỉ vì mỗi câu nói này, gật gật đầu: “Tàm tạm, Liên tổng yên tâm.”

Quả nhiên, Liên Huyên nói tiếp: “Vậy thì tốt, một thời gian tới có lẽ sẽ khá bận, phải cực khổ cậu rồi. Tài liệu hôm qua Trương bí thư đưa cậu, cậu nhớ xem kỹ càng một chút, lát nữa 10 giờ tới phòng làm việc của mình, chúng ta thảo luận một vài vấn đề.”

Lục Tử Tranh đáp một tiếng “được”, liền vùi đầu vào sắp xếp những tài liệu liên quan.

Cô cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy tiếng va chạm cộp cộp giày cao gót của Liên Huyên đi về hướng ngoài cửa, đột nhiên, lại không còn tiếng vang nữa. Cô kỳ quái ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Liên Huyên quay đầu lại, nhìn cô bổ sung một câu: “Nhiều năm như vậy, buổi sáng cậu vẫn sẽ ngẩn người theo thói quen nhỉ.”

Trong nháy mắt, Lục Tử Tranh suýt chút nữa quên mất phải mỉm cười đáp lại nàng ta ra sao.

9 giờ 55 phút, Lục Tử Tranh đi ra văn phòng, định đi tìm Liên Huyên. Trên đường, đúng lúc đụng phải đoàn người mà Liên Huyên đang tiễn ra ngoài, Lục Tử Tranh đứng ở một bên, định bụng chờ Liên Huyên tiễn khách xong rồi quay về.

Người con trai anh tuấn cao thẳng dẫn đầu đoàn người đột nhiên mở miệng hỏi thăm về phía Lục Tử Tranh: “Chào Lục tiểu thư.”

Lục Tử Tranh nhất thời không nhận ra cậu ta là ai.

Liên Huyên cười hỏi cậu ta: “Giang tổng quen biết với Tử Tranh?”

Giang Hoài Xuyên ôn hòa cười đáp: “Lục tiểu thư là bạn thân của chị tôi, chúng tôi từng có duyên gặp mặt vài lần.” Dứt lời, lại khách khí nói với Lục Tử Tranh: “Khi nào Lục tiểu thư rãnh thì tới nhà tôi ngồi một chút, mẹ tôi vẫn luôn muốn gặp gỡ chị.”

Lục Tử Tranh rốt cục nhận ra người con trai trẻ tuổi mang comple trước mắt này là cậu bé ngày trước đã từng chân thành tới tìm mình. Nhìn kỹ một chút, trên khuôn mặt của cậu ta, vẫn tìm ra được bóng dáng của Giang Hoài Khê.

Cô hơi cười cười gật gật đầu, đáp ứng lời mời khách khí của Giang Hoài Xuyên.

Nhắm mắt lại, một bức tường dường như được dựng lên, trong đầu Lục Tử Tranh vang vọng lấy giọng nói non nớt thiếu niên của Giang Hoài Xuyên: “Lục tiểu thư, kính nhờ chị, nếu chị không thích chị tôi, thì xin chị cũng đừng nên tổn thương chị ấy, có được không?”

Đó là không lâu sau lần gặp gỡ quái lạ đầu tiên xảy ra giữa cô và Giang Hoài Khê ở thư viện.

Khi đó cô đối xử với cậu ta thế nào nhỉ?

Cô chỉ kỳ quái nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Thật ngại, tôi không quen biết chị cậu.”

Thiếu niên cúi thấp đầu, nói: “Chị của tôi, là Giang Hoài Khê...”

Khi đó, Lục Tử Tranh giận quá thành cười, cười khẩy nói: “Giang thiếu gia cậu thật biết nói đùa.” Ai tổn thương ai chứ? Cậu ta nhìn lộn rồi phải không?

Khuôn mặt thiếu niên thoáng chốc đỏ bừng, chỉ biết thành khẩn nói lần thứ hai: “Cho dù chị không thích chị tôi, cũng xin chị đừng nên tổn thương chị ấy, tôi xin chị...” Một tiếng ‘xin chị’ khi đó, âm thanh thật thấp, nhưng lại tràn đầy sự chân thành.

Lục Tử Tranh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn khó nén nổi lửa giận, Giang Hoài Khê để lại cho cô nỗi nhục không tên, là chuyện đời này cô khó bao giờ quên được. Cô nhìn người thiếu niên tuấn tú trước mắt, chỉ cảm thấy, kẻ có tiền đều là như thế, luôn thích tự mình quyết định, quái gở hết cả sao?

Cô không để ý đến cậu ta, trực tiếp rời đi.

Thật sự là một lần gặp mặt không tính vui vẻ mà. Không nghĩ tới, chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng mà ấy, Lục Tử Tranh cười cười, em trai cô thật sự là lo xa rồi, Giang Hoài Khê thoạt nhìn như có một thân Kim cang bất hoại, một trái tim rắn chắc như kim cương, sao có thể tùy tiện tổn thương là tổn thương được.

Lúc Liên Huyên trở lại, trông thấy Lục Tử Tranh đang một tay ôm cánh tay, nháy mắt lại như đang cười, tựa ở trên bức tường đối diện cánh cửa, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh an nhiên như vậy.

Nàng ta không phải không thừa nhận rằng, thời gian đặc biệt yêu thích Lục Tử Tranh, nhiều năm qua đi, Lục Tử Tranh vẫn giống như trong ký ức của nàng ta, dưới bề ngoài xinh đẹp động lòng người, ẩn giấu lấy một tấm lòng sạch sẽ ngây ngô lại chân thành.

Liên Huyên thật lâu thật lâu nhìn cô vài lần, nhắm hai mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương, mới đi vào vỗ nhẹ vai Lục Tử Tranh, sau đó, liền nhìn thấy Lục Tử Tranh kinh hoàng mở mắt ra, theo bản năng lùi về sau một bước, cái ót, mạnh mẽ đập vào bức tường, cốp, một tiếng thật lớn...

Lục Tử Tranh không thèm quan tâm đến cái ót của mình, chỉ cố dịch vị trí về hướng bên cạnh, kéo ra khoảng cách với Liên Huyên, mới xấu hổ cất lời: “Thật ngại quá Liên tổng, là tôi thất thần rồi.”

Liên Huyên kéo lấy tay cô, lại nhích tới gần cô, đầu tới đầu, nhìn sau ót của cô một chút, nhẹ giọng hỏi ở bên tai cô rằng: “Đầu không sao chứ, đụng đau không? Mình gọi thư ký đem ít thuốc tới đây nhé.” Âm thanh dễ nghe êm tai lộ ra sự thân thiết.

Khoảng cách giữa các cô chỉ có một nắm tay, Lục Tử Tranh có thể rõ ràng nghe thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Liên Huyên, đây là khoảng cách mà rất nhiều năm về trước cô từng tha thiết mơ ước, ngày xưa nếu mà như vậy, có lẽ cô sẽ hưng phấn đến mức tim đập gia tốc. Bây giờ, cô cảm thấy tim mình cũng đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà cô rõ ràng cảm giác được, đấy không phải là do sự vui sướng.

Khoảng cách quá gần, cô lui về phía sau một bước, lúng túng cười cười nói sang chuyện khác: “Không sao. Liên tổng, tài liệu tôi xem hết rồi, cô xem...”

Liên Huyên nhìn cô một chút, một thoáng khó xử liền qua đi, lại cười nói: “Ừ, chúng ta đi vào thôi.” Nói xong liền quay người mở cửa văn phòng ra.

Thảo luận trái lại lại tiến hành vô cùng thuận lợi, khoa chính quy của Lục Tử Tranh là kinh tế thương mại quốc tế và tiếng Nhật, kiến thức chuyên nghiệp vững vàng, dĩ nhiên không thể làm khó cô.

Thời điểm thảo luận, dáng vẻ nghiêm túc của Liên Huyên, đúng là vẫn khiến Lục Tử Tranh xa lạ, đã không còn dáng tươi cười quen thuộc, là sự lạnh lùng ngoài Lục Tử Tranh dự liệu.

Lục Tử Tranh không khỏi suy tư, có phải là dưới bề ngoài nhu hòa xinh đẹp của cô ấy, cũng ẩn giấu một trái tim lạnh lẽo kiên cố hay không nhỉ?

Trong nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối cô đều không học được cách nhìn thấu lòng người, không biết có tính là cô ngu dốt hay không đây.

Buổi trưa, cô từ chối lời mời của đồng nghiệp, một mình tới nhà ăn ăn cơm, lúc gọi cơm, đặc biệt chọn một góc bên cửa sổ ngồi xuống. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cũng khiến tâm trạng cô tốt đến mức ăn hết cả hai phần cơm.

Trên bàn ăn, vị trí đối diện với cô, nhiều năm qua, hoàn toàn không có ai cả. Thế nhưng, nhìn trong nhà ăn, mọi người sóng đôi ngồi với nhau hoặc là tụm năm tụm ba, Lục Tử Tranh lại không hề ước ao.

Cô đã sớm thói quen một mình yên lặng ăn cơm rồi.

Huống hồ, người có thể cùng bạn ăn cơm, không nhất định phải là bạn bè. Mà người làm bạn bè với bạn, không nhất định phải xuất phát từ tình nghĩa, có lẽ, bởi vì mỗi người cũng đều cô đơn thôi.

Bỗng nhiên, cô thấy một đôi tình nhân đang dắt tay đi vào tòa cao ốc đối diện, nam cao to anh tuấn, nữ tao nhã mỹ lệ, hai người vừa nói vừa cười đủ khiến người khác hâm mộ, có lẽ là đi về hướng phòng cơm Tây mới mở của lầu hai ở tòa cao ốc bên ấy.

Một cái ánh mắt, Lục Tử Tranh tức thì nhận ra, cô gái kia, là mới buổi trưa sau khi thảo luận xong còn nồng nàn yêu cầu muốn cùng ăn trưa với cô, Liên Huyên. Khi đó, Liên Huyên còn nói rằng, nếu cô không định ra ngoài ăn trưa với nàng ta, nàng ta cũng chỉ biết vùi đầu ở văn phòng ăn thức ăn nhanh mà thôi. Vẻ mặt của Liên Huyên vô cùng tủi thân, Lục Tử Tranh cơ hồ tin là thật, cứ thế, đến lúc từ chối, lại có mấy phần không đành lòng.

Bây giờ nhớ lại, Lục Tử Tranh hoàn toàn không còn khẩu vị nữa rồi.

Cô qua loa ăn vài miếng rồi thu dọn khay thức ăn, tâm tư ngẩn ngơ về văn phòng nghỉ trưa.

Chẳng qua là, Liên Huyên không dễ dàng buông tha cô như vậy. Nằm nhoài trên bàn làm việc, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ của nàng ta, vẫn rõ ràng hiện lên ở trong đầu Lục Tử Tranh như thế, giọng nói của nàng ta, vẫn một tiếng lại một tiếng quanh quẩn ở bên tai.

Nàng ta mặc bộ đồng phục học sinh trắng muốt, bưng khay thức ăn, đứng ở đối diện bàn ăn của cô, cười hỏi cô: “Tử Tranh, mình có thể ngồi ở đây được không?” Khi đó, Lục Tử Tranh cầm đũa, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn bắn ra lồng ngực, dưới sự ngạc nhiên lại mừng rỡ, suýt nữa cô quên mất phản ứng.

Lúc mới bắt đầu, nụ cười của tất cả mọi người đều vô hại, đều thuần khiết sạch sẽ tựa như thiên sứ, nhiệt tình hữu hảo tựa như chân tâm.

Chẳng qua chỉ là những chuyện cũ khi đó mà thôi, sao không thể thoải mái nói một tiếng quên thì quên ngay được nhỉ?

Lục Tử Tranh cũng không hiểu chính bản thân mình.

Tại sao phải luôn luôn nhớ hết tất cả mọi tổn thương như thế, tại sao lại tàn nhẫn một lần lại một lần ôn tập lại cảm giác đau đến đáng sợ ấy, như bản thân tự tay chầm chậm rút ra cây dao cùn ở sâu trong da thịt, không phải là loại đau chí mạng, nhưng lại khó chịu đến đáng sợ.