Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 7




Lục Tử Tranh chạy một mạch xuống cổng khách sạn, vừa mới bước ra ngoài, cô đã nhìn thấy Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê đội một chiếc mũ sợi màu trắng, khoác trên người một cái áo khoác dài màu đen, nàng đang dựa vào thân xe, nhẹ nhàng khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt lại bị đông lạnh tới mức nổi lên mấy vệt hồng hồng.

Nhìn thấy Lục Tử Tranh đi về phía nàng, Giang Hoài Khê liền thả hai tay xuống, cong lên một nụ cười nhẹ, nhìn Lục Tử Tranh từng chút từng chút đi đến gần nàng, cuối cùng, đứng ở trước mặt nàng.

Nàng cười cười với Lục Tử Tranh, có hơi đắc ý: “Cảm thấy kinh ngạc phải không?”

Lục Tử Tranh hơi ngẩng mặt nhìn nàng, không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao cô lại ở đây?”

Giang Hoài Khê mở cửa xe cho cô, sau đó lôi cô lên xe, đóng cửa lại, vừa lái xe vừa nói: “Lên xe, dẫn cậu đi một chỗ. Nè, cậu đừng cảm động quá đấy, tôi đến đây bàn chuyện làm ăn, vừa vặn tiện đường nên tiện thể mừng sinh nhật với cậu thôi...”

Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng, ngỏ vẻ đã biết, lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Giang Hoài Khê nhíu mày, trả lời: “Chưa ăn thì cậu sẽ cảm động mà tự mình động thủ làm cho tôi ăn sao? Tôi không nghĩ là cậu tốt như vậy.”

Lục Tử Tranh nhạt nhẽo nhìn Giang Hoài Khê một lát, nếu như nàng không nói câu này, cô thật sự sẽ cân nhắc chuyện dẫn nàng đi ăn cơm, nhưng mà bây giờ, cô hừ lạnh: “Tôi thật là cảm động, không nghĩ rằng cô lại hiểu tôi như vậy.”

Giang Hoài Khê nhìn cô một cái, mang theo chút ý cười nói tiếp: “Có điều, tôi tới đây vội, cho nên vẫn chưa có ăn.”

Lục Tử Tranh nhíu mày, bán tín bán nghi đánh giá Giang Hoài Khê, định từ trong vẻ mặt của nàng mà phân biệt là thật hay giả. Thấy Giang Hoài Khê không giống như nói dối, cô cắn cắn môi, nói: “Vậy cô quay đầu xe lại, chúng ta đi ăn cơm trước, tôi biết ở cạnh khách sạn của tôi có một nhà bếp tự phục vụ.”

Giang Hoài Khê nhếch miệng lên, cười nói: “Có vẻ như tôi chưa hiểu rõ cậu rồi, hóa ra cậu vẫn chưa tồi như vậy.” Nàng dừng một chút, liếc nhìn Lục Tử Tranh một cái, thấy bên môi Lục Tử Tranh mang theo chút ý cười, nàng nháy mắt một cái, lại bổ sung: “Chỉ là tồi hơn so với tôi tưởng tượng mà thôi. Tôi ngàn dặm xa xôi tới nơi này gặp cậu, cậu lại thật muốn tự mình xuống bếp, để tôi có đi mà không có về.”

Vừa dứt lời, Lục Tử Tranh liền đưa tay xé một tờ giấy note từ trong túi ra, “bộp” một tiếng tinh chuẩn dán lên trên môi vừa khép lại của Giang Hoài Khê, khiến nàng câm miệng.

Giang Hoài Khê yên lặng, bởi vi quá mức kinh ngạc, trong một lúc có hơi sững sờ, đôi mắt xinh đẹp mở thật to. Sau đó, nàng mới cau mày, híp híp mắt, quay đầu qua căm tức nhìn Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giang Hoài Khê khi bị dán giấy note, chỉ cảm thấy một cảm giác buồn cười không tên, nhìn nàng vừa đần lại vừa đáng yêu, cô không nhịn được tới mức cười cười cong cả mặt mày. Lục Tử Tranh đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Giang Hoài Khê tháo xuống tờ giấy note ấy, sau đó lại dán nó trên cửa sổ xe, rồi nhìn nó, mím môi cười tới mức dừng lại không được.

Giang Hoài Khê xoa xoa cánh môi, thấy vẻ mặt Lục Tử Tranh vui vẻ như vậy, tất cả không vui trong nháy mắt đều sụp đổ, thế là chỉ lạnh nhạt nói rằng: “Nể phần hôm nay sinh nhật cậu, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, lần sau không được viện lẽ này nữa.”

Lục Tử Tranh lấy bút ra, vẽ một khuôn mặt đáng yêu đang phẫn nộ trên tờ giấy note, lại gỡ nó xuống từ trên phía cửa xe rồi đem nó dán lên giữa vô-lăng của Giang Hoài Khê, lấy nó để đáp lại.

Giang Hoài Khê thở dài.

Xe chạy được nửa giờ, Giang Hoài Khê mới cho xe ngừng lại, bảo Lục Tử Tranh xuống xe với nàng.

Lục Tử Tranh cậy đèn đường mà nhìn quanh bốn phía một cái, Giang Hoài Khê thế mà lại dừng xe ở đoạn đường ven biển mà trước đó Liên Huyên đã dẫn cô tới đây.

Giang Hoài Khê đứng bên cạnh cô, duỗi tay chỉ vào biển khơi phía dưới, thấy một luồng chớp xa xa ở trên bãi biển, nói: “Cậu nhìn phía trước, thấy chỗ đó đang phát sáng không? Ầy, quà sinh nhật của cậu là ở chỗ đó đấy. Cậu đi xuống, đi từ nơi này đi tới, nhặt lên tất cả các vỏ sò đang phát sáng ở trên bờ cát, sau đó mở nó ra, rồi đi tới chỗ phát sáng ấy, thế là đã hoàn chỉnh quà sinh nhật của cậu rồi.”

Lục Tử Tranh còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Hoài Khê đã đi tới gần xe, hạ cửa xe xuống, nói tiếp: “Tôi ở chỗ đó chờ cậu, cậu nhanh lên một chút, lạnh quá, đừng để tôi chờ quá lâu...” Nói xong, liền lái xe đi...

Lục Tử Tranh đành phải vừa hà hơi với gió lạnh, vừa oán giận: “Làm gì thế này, thần thần bí bí”, vừa chờ mong đi về hướng bãi biển.

Quả thật đi không bao xa, cô đã nhìn thấy một vỏ sò phát sáng đầu tiên trên bờ biển. Cô cúi người xuống, nhặt nó lên, nhẹ nhàng mở ra, một tờ giấy liền rơi ra ngoài.

Ở dưới đèn đường, cô rõ ràng nhìn thấy trên tờ giấy viết rằng: Lục Tử Tranh rõ ràng nghèo muốn chết mà kiêu ngạo cái gì chứ, không biết ai đứng sau cô ta nhể, khiến cô ta ra cái vẻ mắt cao hơn đầu như vậy.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Lục Tử Tranh run lên. Cô bỏ tờ giấy vào lại bên trong vỏ sò, do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó, cô nhặt lên vỏ sò thứ hai, nhìn thấy trên tờ giấy viết là: Chắc chắn nhân cách Lục Tử Tranh không tốt, nếu không thì tại sao cô ta luôn một người độc lai độc vãng, không ai quan tâm như thế.

Cô cắn cắn môi, khép vỏ sò lại, tiếp tục bước về phía trước.

Bên trong vỏ sò thứ ba, tờ giấy viết là: Lần trước tôi thấy Lục Tử Tranh bước xuống từ một chiếc xe đắt tiền, người lái hình như là một lão già, giờ tôi nhìn thấy cô ta, tôi chỉ cảm thấy cô ta dối trá lại dơ bẩn mà thôi.

Lục Tử Tranh dừng bước, ngẩng mặt ra sức hít vào một hơi gió lạnh, thế mới có dũng khí tiếp tục đi về phía trước.

Vỏ sò thứ tư, trên tờ giấy viết: Kết quả học tập của Trịnh Hàm lẽ nào lại kém hơn cô ta sao? Dựa vào cái gì cô ta có thể được người ta khen ngợi chứ, haha, ai mà chẳng biết trước khi công bố danh sách, một mình cô ta đi vào văn phòng của phụ đạo viên, còn cố ý đóng cửa lại, ở trong đó tới hơn một giờ đồng hồ.

Lục Tử Tranh cảm thấy, gió ở nơi đây thật lớn, thổi vào mặt đau quá, đau đến mức con mắt của cô cũng đau...

Rốt cục cô vẫn nhặt lên vỏ sò thứ năm, ở phía trên viết là: Lục Tử Tranh à, hahaha, vốn liếng lớn nhất của cô ta không phải là gương mặt thôi đó sao? Cũng chẳng biết nam sinh thời nay có phải mắt đều bị mù hay không nhể.

Khuôn mặt Lục Tử Tranh đã trắng bệch như tờ giấy, mãi đến khi nhìn thấy tờ thứ sáu, cô cơ hồ muốn mất đi tất cả dũng khí để tiếp tục đi về phía trước rồi.

Trên tờ giấy thứ sáu viết: Theo tôi đi, giá tiền tùy cô, cô muốn cái gì, tôi đều cho cô cả, thanh danh của cô ở bên ngoài ai mà chẳng biết, bây giờ cần gì giả bộ rụt rè với tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, nước mắt mơ hồ bao lấy hai mắt Lục Tử Tranh. Cô cắn môi nhìn Giang Hoài Khê đang đứng đợi ở điểm cuối cùng, chỉ muốn quay người rời đi nơi này. Cô không muốn tin rằng mình đã cùng Giang Hoài Khê đi qua sáu năm, cuối cùng vẫn quay về lại điểm xuất phát. Lẽ nào Giang Hoài Khê ngàn dặm bôn ba tới đây tặng quà sinh nhật cho cô, chính là cho cô cái phần nhục nhã như vậy hay sao?

Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, cô nhìn thấy Giang Hoài Khê xoay người, ở trên tấm bảng to lớn sau lưng nàng, nàng dùng bút huỳnh quang viết xuống từng chữ một: Tin tôi, đi tiếp đi.

Lục Tử Tranh nhìn những con chữ ấy rất lâu, nhìn bóng người thẳng tắp của Giang Hoài Khê trước mắt, cuối cùng, cô lau khô nước mắt, giơ tiếp bước chân nặng nề.

Cô khom lưng nhặt lên vỏ sò thứ bảy, dè dặt mở ra, bên trong là một bức tranh nhỏ được vẽ bằng bút sáp màu, phía trên là rất nhiều đứa trẻ đang vây quanh chơi đùa cùng với một cô gái tóc dài, ở dưới được ký tên là lớp Hai năm ba. Trên mặt sau của tờ giấy vẽ viết: Cô Lục, chúng em yêu cô, chúng em đều rất nhớ cô, cô là cô giáo xinh đẹp nhất, tốt nhất mà chúng em đã từng gặp.

Trong phút chốc ấy, Lục Tử Tranh khó có thể tin được, lớp Hai năm ba, đó là lớp học mà cô tình nguyện dạy trong kỳ nghỉ hè đầu tiên của năm nhất đại học.

Sau đó, bên trong vỏ sò thứ tám là một tấm ảnh chụp, trong hình, cô đang hơi cúi người, cẩn thận giúp một cụ già chải đầu, cụ già thì đang cười thoải mái. Lục Tử Tranh lật đằng sau tấm ảnh lại, trên đó viết: Con là đứa trẻ tốt nhất mà bà đã từng gặp, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé.

Đây là năm ấy khi cô làm thanh niên tình nguyện đi tới một viện dưỡng lão để chăm sóc một cụ già, sau lần ấy, cô đều kiên trì mỗi tuần đến xem cụ già đó một lần, mãi đến khi nửa năm sau đó, cụ già mắc bệnh bất hạnh qua đời. Mà tấm hình này, được chụp khi nào, được ghi lại trong lúc nào, cô đều không biết.

Lục Tử Tranh bắt đầu thay đổi sự chán nản lúc trước, mang theo chút chờ mong cùng thấp thỏm đi về phía trước, mở vỏ sò thứ chín ra, bên trong là một cái băng gạc. Trên băng gạc, có hàng chữ ký tên màu đen viết: Mãi mãi nhớ đến khi ấy lúc cậu cõng mình đến bệnh viện, cảm giác áy náy trong đáy lòng mình khi đó sắp khiến mình hít thở không thông. Cậu là người sạch sẽ nhất, hiền lành nhất, cũng thích tự thiệt thòi bản thân nhất mà mình từng gặp. Ký tên, là Trương Tố Âm.

Đại học năm ba, tổ chức tình nguyện đi ra ngoài trường học để phòng ngừa bệnh vảy nến, trong quá trình thanh tẩy, Trương Tố Âm không cẩn thận rớt vào trong khe nước bẩn, bùn bẩn dính đầy người, dưới sự giúp đỡ hợp lực của các sinh viên khác mới bò được lên trên, nhưng lại đau đến mức cơ thể không đứng thẳng được. Bệnh viện nằm ở gần đây, nhưng mà bên trong phân đội lúc ấy chỉ toàn là nữ sinh, lúc nhắc đến chuyện cõng Trương Tố Âm đến bệnh viện, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không còn âm thanh. Ngày đó, Lục Tử Tranh mặc một chiếc áo khoác màu trắng, nhưng mà không nói hai lời liền ngồi xổm xuống, cõng cô ta đi về hướng bệnh viện. Thường ngày, một trong những người hay thích thị phi cô nhất, có Trương Tố Âm.

Bên trong vỏ sò thứ mười, là một bằng khen đại học thông thường của Lục Tử Tranh, trên bằng khen không có giải thưởng, chỉ có một đoạn chữ được viết: Tử Tranh, tôi dạy học hơn mười năm, nhưng đứa trẻ tốt như em thì tôi chỉ được gặp mới một lần. Cứ đi con đường của mình đi, mặc kệ người khác nói thế nào, tất cả lời đồn đại vô căn cứ cuối cùng cũng tự sụp đổ bởi thời gian. Tôi tin là, con đường của em, sẽ càng chạy càng ổn, càng chạy càng xuôi, có thời gian thì trở về thăm các giáo viên nhé, chúng tôi đều nhớ em. Đó là chữ viết quen thuộc của phụ đạo viên dạy cô.

Khoảng cách với Giang Hoài Khê đã không còn xa, dọc đường, chỉ còn lại hai vỏ sò đang phát sáng.

Lục Tử Tranh mở vỏ sò thứ mười một ra, là một tấm bảng đánh giá thực tập, ở trên phần đánh giá, chỉ đơn giản viết rằng: Cô rất yêu thích con, cô sẽ bảo con gái cô xem con là tấm gương. Ký tên là Kỷ Lan, cấp trên trong thời điểm thực tập của cô.

Rốt cục, chỉ còn lại một cái vỏ sò cuối cùng rồi. Lục Tử Tranh đưa ánh mắt đến phía Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê lại cười lớn tiếng oán trách nói: “Nhanh đi tiếp đi, sao mà chậm như vậy, tôi lạnh này...”

Lục Tử Tranh lườm nàng, thật là một câu nói phá hủy tất cả bầu không khí mà.

Cô nhặt lên vỏ sò thứ mười hai, mở ra, lại là một tờ giấy đơn giản, cô từ từ mở nó ra, nhìn thấy ở trên là chữ viết quen thuộc của nàng, thanh tuyển phiêu dật: Sau này, không phải do cậu nói, tôi đều sẽ không tin. Giang Hoài Khê.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Tử Tranh nhìn về phía Giang Hoài Khê, nước mắt lần thứ hai mơ hồ lấy tầm mắt của cô.

Giang Hoài Khê đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Lục Tử Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Tử Tranh, tôi biết, trên con đường của cậu, đã chịu rất nhiều sự hiểu lầm vô cớ và chỉ trích. Thế nhưng cậu phải biết, có rất nhiều người, đều nhìn được sự tốt đẹp của cậu ở trong mắt, lại đều bỏ vào ở trong lòng. Như bãi cát cậu vừa đi qua vậy, vết chân đạp qua, nước mắt chảy xuống, sau khi bị gió thổi qua đi cũng đều mất đi dấu vết. Những tổn thương đi qua, cũng như những thứ đó vậy, tối nay, đều hãy vùi chúng nó vào trong cát, từ đây, hãy quên hết đi...”

Lục Tử Tranh ngân ngấn nước mắt nhìn Giang Hoài Khê rất lâu. Bóng dáng phong phanh cao gầy của nàng, dưới bóng đêm to lớn mênh mông lại trông nhỏ bé gầy yếu như vậy, nhưng Lục Tử Tranh biết, bờ vai thon gầy của nàng, đang từ từ chống đỡ lấy thế giới đổ sụp trước kia của cô.

Lần đầu tiên cô ở trước mặt Giang Hoài Khê, không che giấu bất kỳ tình cảm gì của bản thân, chủ động đưa tay ôm lấy Giang Hoài Khê, mỉm cười trào phúng ở bên tai nàng: “Chuyện lập dị như thế, cũng chỉ có mỗi cô làm mà thôi.”

Giang Hoài Khê lại thấp giọng dịu dàng cười đáp: “Ai bảo Lục Tử Tranh cậu lại là một người lập dị như vậy, tôi chả qua là hòa hợp với cậu mà thôi. Những thứ lập dị này, cậu hài lòng hay không?” Đang lúc nói chuyện, Lục Tử Tranh đột nhiên cảm giác được cơ thể Giang Hoài Khê hơi loạng choạng, đứng không được ổn định.

Cô hơi suy nghĩ, gấp rút buông ra Giang Hoài Khê, kéo lấy tay nàng lại phát hiện nó lạnh lẽo thấu xương, đưa tay sờ lấy trán của nàng, lại phát hiện nó lại nóng hừng hực, không khỏi mất đi ý cười, lo lắng hỏi: “Cô phát sốt à?”

Giang Hoài Khê lại cười cười, không để ý lắm, nói: “Ồ, tôi không biết nữa, có lẽ là vậy, gió ở đây rất lớn, có hơi lạnh.”

Lục Tử Tranh không để ý tới chuyện khác, vội vội vàng vàng cởi áo ngoài phủ thêm cho Giang Hoài Khê, nhưng Giang Hoài Khê lại dùng sức giữ lấy tay cô, ngăn lại động tác của cô. Lục Tử Tranh lườm nàng, cô nhưng cười không nổi.

Lục Tử Tranh nhìn miệng cười yếu ớt của nàng, hết cách, chỉ chẳng ừ chẳng hử kéo tay Giang Hoài Khê đi về phía chiếc xe đang đậu.

Giang Hoài Khê vẫn còn không biết lợi hại, bất mãn nói: “Chúng ta chụp một tấm ảnh lưu niệm đi, thật ra, phần sau tôi còn sắp xếp người chuẩn bị một cảnh pháo hoa nữa, vẫn chưa có bắn mà.”

Lục Tử Tranh chỉ thấp giọng rống cô: “Phiền chết rồi, câm miệng, cùng tôi về khách sạn.”

Cô không biết, Giang Hoài Khê đi ở đằng sau cô, nhìn bước chân lộn xộn vội vã của cô, đầy mắt dịu dàng.

Trở về khách sạn, Giang Hoài Khê kiên trì đi đến phòng vệ sinh một chuyến, rửa mặt rồi mới lên giường, uống thuốc hạ sốt, mơ mơ màng màng đi ngủ trước. Cơ thể gầy gò của nàng, chỉ chiếm một khu vực nhỏ trên chiếc giường to lớn. Lục Tử Tranh lần đầu tiên phát hiện, Giang Hoài Khê thật gầy, gầy đến mức làm đau lòng người...

Tay cô run run, nhẹ nhàng sờ gò má nhợt nhạt lại mang theo chút ửng hồng của Giang Hoài Khê, thấp giọng mắng nàng: “Đồ ngốc, Giang Hoài Khê, đồ đại ngốc nhà cô...”

Cô nhìn vẻ mặt đang ngủ trầm tĩnh của Giang Hoài Khê, do dự mãi, vẫn nhịn không được cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán nóng hổi của Giang Hoài Khê, lẩm bẩm: “Hoài Khê, đừng nên đối xử tốt với tôi như vậy...”

______

Lời editor: Dù đã đọc chương này hàng chục lần nhưng vẫn cứ xúc động bồi hồi thế nào ấy, thật ra lý do tui edit bộ này chỉ vì GHK, là GHK chân ái, cổ là động lực, là niềm tin để tui edit bộ này thôi, tui đặt rất nhiều tâm huyết cho bộ này vì có cổ, tình yêu của tui đối với cổ sắp sửa thành một dạng thần kinh nặng rồi *lol*

Và tui hy vọng, các bạn đọc sau mỗi chương sẽ để lại lời nhắn hoặc một cái vote cũng được, tốn ít thời gian thôi nhưng nó cũng là một phần động lực (động lực chính của tui là GHK, chuyện quan trọng nhắc lại n lần) thúc đẩy tui không ngại khó khăn mưa gió để ngồi edit đó, cám ơn các bạn:3