Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 27




Editor: Sendyle

Tần Phong hếch hàng lông mày lên hỏi: "Mặc, anh hỏi vậy là có ý gì? Em không xem cậu ta là em trai, chẳng lẽ xem là người tình sao?"

"Đừng!" Lâm Vũ Mặc lập tức đưa tay ngăn chận môi Tần Phong, không cho cô tiếp tục nói nữa, "Tiểu Phong Nhi, em phải nhớ người tình của em chỉ có thể là anh. Cậu ta chỉ có thể làm em trai của em, nhớ chứ?"

"Hi hi hi, Mặc lại đang ghen ah!" Tần Phong ý xấu cười, cô không ngờ Lâm Vũ Mặc thế nhưng lại ăn dấm với Liên Kiệt. Bọn họ là chị em! Cũng không phải là quan hệ bạn bè trai gái!

"Đúng! Anh ghen. Lần này tiểu Phong Nhi hài lòng chưa." Lâm Vũ Mặc rộng rãi thừa nhận ghen tức của mình.

"Hi hi hi, dĩ nhiên hài lòng! Có thể thấy đến Lâm đại tổng giám đốc vạn người mê ghen tuông,Tần Phong vô cùng phúc khí!" Tần Phong nhạo báng Lâm Vũ Mặc.

"Em đó! Chỉ biết chọc anh!" Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng ngắt cái mũi nhỏ của Tần Phong, cười nói.

"Lâm Vũ Mặc, lỗ mũi của em sớm muộn cũng sẽ bị anh bóp xẹp. Thiệt là, anh chỉ thích ngược đãi người ta!" Tần Phong che cái mũi của mình, mắt trợn trắng nhìn Lâm Vũ Mặc, gương mặt lộ vẻ không vui.

"Ha ha ha! Bóp xẹp càng tốt! Tránh để những tên đàn ông khác muốn giành tiểu Phong Nhi của anh." Lâm Vũ Mặc ý xấu nói.

Tiểu Phong Nhi của anh ta dáng dấp quá hoàn mỹ rồi, mới có thể làm cho đàn ông vừa thấy được cô giống như con ruồi nhìn thấy mật vậy, muốn bu xoay chung quanh cô.

Mặc dù phụ nữ vay quanh anh ta không ít, nhưng nhìn thấy tiểu Phong Nhi như vậy, trong tim anh ta cảm thấy không dễ chịu. Anh ta chỉ muốn tiểu Phong Nhi chỉ thuộc về một mình anh ta.

"Người xấu! Vậy em cũng muốn đem gương mặt tuấn tú này của anh phá hư, để cho anh không thể tiếp tục đi ra ngoài gặp người, như vậy anhh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình tiểu Phong Nhi." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn không hài lòng nói.

"Ha ha ha, đây cũng là đề nghị hay nha. Tiểu Phong Nhi, em nghĩ xem, cô gái không có lỗ mũi đi cùng một người đàn ông mặt đầy vết sẹo đứng chung một chỗ, hình ảnh này sẽ có bao nhiêu hoàn mỹ!" Lâm Vũ Mặc đột nhiên cúi đầu thấp xuống, đến gần mặt của Tần Phong cười nói.

"Hoàn mỹ gì chứ! Quả thực là xấu hổ chết rồi! Tần Phong em từ nhỏ đã lập chí phải làm tuyệt thế Đại Mỹ Nữ, mới không cần xấu như vậy!" Tần Phong trợn mắt nhìn Lâm Vũ Mặc một cái, "Anh muốn biến dạng thì tùy anh thôi. Chỉ là, nếu là anh biến thành như vậy, tiểu Phong Nhi có lẽ cũng sẽ không muốn ở bên cạnh anh đâu! Anh nghe rõ chưa?"

Tần Phong lắc đầu, cười mi mi mà nhìn Lâm Vũ Mặc.

"Nếu tiểu Phong Nhi không muốn biến dạng, vậy anh coi như xong. Anh còn không muốn vì vậy mất đi tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc cười đem Tần Phong kéo về bên cạnh, để cho thân thể hai người chặt chẽ sát bên cùng nhau.

Nhìn thấy Lâm Vũ Mặc cúi đầu thấp đi xuống, Tần Phong đẩy mặt của anh ta ra: "Đừng á, em mới vừa tô son, anh đừng làm em phải trang điểm lại."

Thấy Tần Phong cự tuyệt nụ hôn của mình, Lâm Vũ Mặc không vui nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong lên liền cường thế hôn.

"Ưmh ừ" Bị lấp kín miệng Tần Phong không thuận theo khẽ đẩy Lâm Vũ Mặc. Thấy Lâm Vũ Mặc không buông tha hành động, không thể làm gì khác hơn là phải thuận theo anh ta rồi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Vũ Mặc mới hài lòng buông đôi môi mềm mại của Tần Phong ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi Tần Phong, cười nói: "Thơm quá, rất ngọt. Tiểu Phong Nhi, môi đỏ mọng mê người như vậy chỉ có thể là anhồ! Không cho bất kì tên đàn ông khác chạm qua!"

"Sắc lang!" Tần Phong đỏ mặt đẩy Lâm Vũ Mặc ra, đối với anh ta nói: “Anh còn không mau đi làm."

"Tiểu Phong Nhi, anh đưa em ra phi trường." Lâm Vũ Mặc uyển chuyển nói, thật ra thì anh ta là không muốn tiểu Phong Nhi cùng Thẩm Kiệt ở chung, muốn đi làm kỳ đà cản mũi.

"Không cần, Mặc, em tự mình đón xe được rồi." Tần Phong lắc đầu cự tuyệt. Cô cũng không Lâm Vũ Mặc đi theo, nếu anh đi cùng với bản tính hay ghen kia của anh sợ rằng chỉ làm cho mình thêm phiền, phá đi không gian gặp gỡ của hai chị em cô.

Lâm Vũ Mặc đành bất đắc dĩ thở dài: "Ai, xem ra anh chung qui trở thành thứ bị người ta ném bỏ rồi. Tiểu Phong Nhi có em trai liền quên người yêu."

"Kiệt với anh làm sao giống nhau? Cậu ta là em trai em, anh là kim chủ của em, địa vị của các người không giống nhau." Tần Phong vỗ vỗ mặt của Lâm Vũ Mặc, cười nói.

"Cái gì kim chủ? Tiểu Phong Nhi, phải nói là vị hôn phu." Lâm Vũ Mặc bất mãn kháng nghị.

"Hi hi hi, vị hôn phu thân ái, cả người em đều cho anh, anh còn ăn dấm chua sao, không nên so đo như vậy." Tần Phong in nụ hôn ở trên môi Lâm Vũ Mặc, dụ dỗ anh ta.

"Ha ha ha, lời này anh thích nghe." Lâm Vũ Mặc hài lòng nở nụ cười. "Vị hôn phu thân ái" mấy từ này thốt ra từ trong miệng Phong nhi, thế nhưng làm cho lòng của anh ta vui sướng muốn bay lên.

"Vị hôn phu thân ái, em đi trước, trễ nữa sợ sẽ không kịp đón cậu nhóc." Tần Phong cầm ví da trên bàn, dí dỏm khoát tay áo với Lâm Vũ Mặc cười.

"Vị hôn thê thân ái, trên đường cẩn thận một chút. Đến phi trường nhớ gọi điện thoại cho anh, nếu không anh sẽ không yên lòng." Lâm Vũ Mặc nhếch môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người, dặn dò Tần Phong.

"Vâng, bye-bye!"

"Bye!"

*******

Đến phi trường, Tần Phong nghe lời gọi điện thoại cho Lâm Vũ Mặc, báo bình an với anh. Lâm Vũ Mặc trong điện thoại cho cô một nụ hôn, thật giống như ngay cả đám phút cũng không bỏ được cùng với cô chia lìa một dạng, âm thanh tràn đầy quyến luyến.

Tần Phong đứng ở trong phi trường, vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc vừa chờ đợi Thẩm Kiệt.

Rốt cuộc thấy rất nhiều người bước ra.

Tần Phong đưa cổ dài lên trước nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Kiệt. Nhưng làm sao không tìm được.

"Kiệt đi nơi nào chứ?" Tần Phong nhìn đám người từ trước mặt cô đi qua, trong lòng đang buồn bực.

Đột nhiên, thân thể của cô bị người từ phía sau ôm thật chặt.

"A!" Tần Phong khiếp sợ hét lớn.

Người nào sao mà to gan như vậy, lại dám ở trước công chúng ôm cô!

Tần Phong đang muốn nổi giận, liền nghe đến phía sau người của dịu dàng nói: "Đừng kêu, chị Phong nhi, là em, Kiệt."

Tần Phong nghe xong, vui mừng xoay người lại, ôm thật chặt cổ của Thẩm Kiệt: "Nhóc Kiệt! Chị rất nhớ em!"

Thẩm Kiệt buộc chặt hai cánh tay, thâm tình ở bên tai Tần Phong bày tỏ: "Chị Phong nhi, em cũng rất nhớ chị. Lúc quay phim cũng nhớ chị, lúc ăn cơm cũng nhớ chị, ngay cả lúc ngủ đều nhớ chị."

"Nhóc Kiệt, chị thật nhớ về khoảng thời gian trước đây, nếu không vì công việc của em như vậy chúng ta cũng sẽ không tách ra." Tần Phong cảm khái nói.

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng không có cách nào. Vì sự nghiệp, Kiệt không thể không rời đi Chị Phong nhi." Thẩm Kiệt bất đắc dĩ nói. Cậu ta rời đi chỉ là vì tương lai tươi đẹp hơn.

"Nhóc Kiệt, chị đều hiểu." Tần Phong che môi Thẩm Kiệt nói. Từ nhỏ cô cùng mẹ con Sở gia sống nương tựa lẫn nhau, cho nên coi bọn anh ta như làm mình người thân nhất đến đối đãi. Cô có chút bồn chồn nhìn cặp kính mát trên mặt Thẩm Kiệt, không hiểu hỏi

"Nhóc Kiệt, vì sao ở đây còn đeo kính đen? Em không phải sợ tối sao?"

"Chị Phong nhi, Kiệt bây giờ là nhân vật công chúng rồi, sợ bị người khác nhận ra." Thẩm Kiệt bất đắc dĩ nói. Mặc dù cậu ta mới vừa quay một bộ phim truyền hình, nhưng công ty tiến hành thay phiên tuyên truyền hoạt động trên TV cùng báo chí, đã có không ít cô gái nhỏ bây giờ nhìn anh ta cũng có hưng phấn thét chói tai!

Đang lúc bọn nói chuyện, bốn phía có một ít người đã ở chú ý bọn họ, rốt cuộc một tiểu cô nương mười mấy tuổi hưng phấn hô lên: "Trời ạ! Đó không phải là thần tượng siêu mới Thẩm Kiệt sao? Mình ngày hôm trước mới vừa nhìn thấy anh ta phỏng vấn trên Tivi!"

Nghe được tiếng thét của cô gái nhỏ, chung quanh có rất nhiều người cũng nhận ra Thẩm Kiệt, họ cũng hưng phấn hướng Thẩm Kiệt vọt tới.

Thẩm Kiệt sau khi nghe, lập tức kéo tay nhỏ bé Tần Phong, khẩn trương nói: "Chị Phong nhi, chạy mau, đừng để bị họ đuổi kịp, nếu không chúng ta sẽ rất thảm."

"Ồ! Tốt." Tần Phong chỉ đành phải đi theo bước chân của Thẩm Kiệt, hai người bước nhanh chân chạy ra ngoài đi. Tần Phong vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn đám kia một số gần như mê mê điện ảnh, những người này xem ra thật sự rất điên cuồng a, không ngờ sức quyến rũ của nhóc Kiệt thật lớn, thế nhưng từ phụ nữ trung niên ba mươi, bốn mươi tuổi, cho tới cô gái nhỏ mười một, mưới hai tuổi, đều đuổi theo phía sau bọn họ, còn hô to: "Thẩm Kiệt, ký tên cho chúng tôi với."

Hai người bọn họ một đường chạy như điên, rốt cuộc trốn ra đại sảnh phi trường. Khi bọn họ ngồi vào xe taxi, cũng không có thấy ở bãi đậu xe có một xe hơi hào hoa, người đang ngồi bên trong xe chính là Lâm Vũ Mặc vị hôn phu thân ái mới vừa bị Tần Phong bỏ rơi ở trong nhà.

Chỉ thấy trên mặt của anh ta thoáng qua một nụ cười khổ, khởi động động cơ, đem xe lái rời bãi đậu xe.

Anh ta cảm giác mình giống một ông chồng hay ghen, đang chờ bắt quả tang cô vợ vượt tường. Anh ta muốn đối với bản thân có lòng tin, dù sao lần đầu tiên của tiểu Phong Nhi là cho Lâm Vũ Mặc anh ta, mà không có cho thanh mai trúc mã Thẩm Kiệt, điểm này nhìn, địa vị của mình ở trong lòng tiểu Phong Nhi vẫn rất nặng.

Tiểu Phong Nhi, anh sẽ cố gắng để trong lòng em không còn bất kì người đàn ông khác, chỉ còn một người Lâm Vũ Mặc anh.

Ở một góc trong quán cà phê, Tần Phong ngồi đối diện Thẩm Kiệt, thân thiết trò chuyện. Bọn họ đem công việc cùng cuộc sống xảy ra một chút chuyện thú vị trao đổi lẫn nhau, giữa hai người không khí tràn đầy ấm áp.

Thẩm Kiệt đột nhiên có chút kích động đưa ra đôi tay đem tay nhỏ bé của Tần Phong giữ tại ở trong tay, "Chị Phong nhi, em"