Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 47: Lộ nguyên hình




Anh một lần nữa kéo đầu của cô lại, ra lệnh, "Mở mắt ra nhìn tôi"

Mộc Tuyết Nhu kéo tay anh ra, nghiêng đầu qua một bên, lạnh nhạt nói, "Tôi rất mệt, muốn ngủ một lát."

"À, mới vừa thức đã muốn ngủ nữa rồi sao?" Tâm tình của anh dừng như trở nên rất tốt, cũng không thèm quan tâm cô lạnh nhạt với mình. Anh ở trước mặt người khác bày ra một bộ mặt đầy giả dối.

Lúc này đây anh đang mỉm cười, cả khuôn mặt trở nên mềm mại và càng thêm mê người, người phụ nữ ngoại quốc đang ngồi ở ghế bên cạnh không kiềm được làm cầm máy ảnh lên chụp anh.

Anh cũng không giận gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với người phụ nữ kia rồi thu hồi lại tầm mắt.

Mặc dù cô rất ghét người đàn ông này, nhưng mà cô phải công nhận chồng của mình nhìn rất tuấn tú, nhất là bây giờ anh hoàn toàn không hề giống với trước kia.

Anh mở tờ báo ra, rất tự nhiên hỏi "Thế nào, bị tôi mê hoặc rồi à?"

Mộc Tuyết Nhu có chút xấu hổ, cô không khỏi ảo não khi khống chế được chính mình tự nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt của anh. Cô càng cảm thấy rất bực bội, người đàn ông này có hàng vạn dáng vẻ, anh ta có thể nói chuyện rất mềm mỏng, có thể rất tàn khóc, cũng có thể rất dịu dàng, có thể rất cầm thú, cũng có thể rất quân tử... Cô thật sự không hiểu anh ta.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, chuyển tầm mắt sang cửa sổ, lạnh nhạt nói "Xem anh dụ dỗ người phụ nữ khác như thế nào."

"À." Mạc Duy Uyên cười khẽ, cũng không quấy rầy cô, chỉ một mực nhìn tờ báo

Một lát sau Mộc Tuyết Nhu ngủ tiếp, Mạc Duy Uyên liền để tờ báo xuống, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn cô. Con ngươi híp lại, giống như là đang nhìn con mồi của chính mình.

Anh vươn tay, đem đầu cô đặt ở bả vai của mình. Cô cọ cọ vài cái, miệng lầu bầu, không biết nói gì rồi lại ngủ tiếp.

Cả đường đi đều bình an vô sự.

Khi cô tỉnh lại đã đến Hawai, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay. Đến nơi này lại là ban ngày, cô có chút không thích ứng kịp.

Tâm tình Mạc Duy Uyên rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ mê man của cô, liền phun ra hai chữ "Sai giờ."

Cô rất nhanh khôi phục lại bình thường, làm như không có chuyện gì xảy ra, chờ đợi máy bay hạ cánh.

Phi trường rất gần bờ biển, từ cửa sổ có thể nhìn thấy biển rộng, ca-nô, tâm tình uất ức của cô liền buông lỏng. Cô nhận thức được cả chuyến đi này cô thản nhiên dự vào vai của anh ta. Cô làm ra dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, cho là mình không cẩn thận dựa vào vai của anh ta thôi.

Anh đứng dậy, từ chỗ để hành lý lấy xuống một cái vali, tay còn lại choàng qua vai của cô, "Đi thôi"

Cô giãy giụa cố thoát ra nhưng tay của anh giống như sắt thép, giãy cỡ nào cũng không được, "Buông ra." Cô hối hận tại sao lúc đầu không chịu đi học võ phòng thân cùng bạn mình.

"Đau..." Anh chợt dùng lực, cô đau đến nỗi muốn rơi nước mắt, "Đau, đau quá..." Mới vừa rồi ở trên máy bay còn rất tốt, thế nào mà bây giờ lại đổi tính, chưa gì đã lộ nguyên hình rồi.