Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 123




Là tin nhắn của Tiếu Dịch: Lâm Trạch Thiên có mai phục, nhân số không ít hơn một trăm người.

Tống Mạc lạnh nhạt thu hồi điện thoại. Lâm Trạch Thiên ở một bên thu hết động tác của anh vào mắt, cười nói, “Tống tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Tống Mạt lạnh nhạt nói, “Không có gì.”

Cận Tuân theo chân bọn họ bắt chuyện một lát, liền đi qua cái bàn khác chào hỏi.

Thấy tình cảnh này, Lâm Trạch Thiên cũng không cần ẩn nhẫn gì nữa, không để lại dấu vết cười cười, “Tống tiên sinh, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tống Mạc thâm sâu nhìn chằm chằm Lâm Trạch Thiên mấy giây, “Lâm tiên sinh là muốn giao dịch với tôi.” Giọng nói chắc như đính đóng cột.

“Tống tiên sinh quả nhiên là người thông minh, đã như vậy, chúng ta nói thẳng vậy.” Lâm Trạch Thiên cười nói, “Tôi muốn hợp tác với Tống tiên sinh.”

Tống Mạc không nói gì, anh sớm đã đoán được nguyên nhân Lâm Trạch Thiên xuất hiện ở nơi này. Vô luận là xét về tài lực, thế lực, hắn đã là người đỡ đầu đại lục, mà hình như hắn còn muốn làm lớn hơn, muốn đưa ma túy cùng súng ống đạn dược tới khu vực Tây Bắc.

“Tống tiên sinh là đầu rồng khu vực Tây Bắc, ai cũng biết tất cả mọi người ở nơi này đều theo mệnh lệnh của Tống thị, nếu như chúng ta hợp tác, tôi tin tưởng tuyệt đối, về phía Tống tiên sinh, hay là Lâm Trạch Thiên tôi, sẽ mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn.”

Khuôn mặt Tống Mạc lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt, người này cực kỳ dã tâm giống như sói đói, hắn muốn thông qua tay của anh đả thông khu vực Tây Bắc, đến lúc đó nơi này sẽ triệt để trở thành trùm buôn thuốc phiện, đồng thời là nơi hắc bang hội tụ. Ý nghĩ này quá mức điên cuồng, về công về tư, anh tuyệt không đồng ý!

Mấy đời Tống gia đều làm thương nhân, tuyệt đối không thể chạm vào ma túy cùng súng ống đạn dược, bởi vì hai thứ đồ này, vô luận khi dính vào như thế nào, cũng không có kết cục tốt, Tống thị là tâm huyết của anh, anh không cho phép Tống thị bị hủy hoại trong tay của anh, cho nên, đêm nay coi như là liều chết đánh cược một lần, anh cũng tuyệt không lùi bước.

Không biến sắc uống một ngụm rượu, ngước mắt, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Thiên, “Xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi sẽ không hợp tác với ngài.”

Lâm Trạch Thiên kinh ngạc ngước mắt liếc nhìn Tống Mạc, đại khái là không ngờ Tống Mạc sẽ cự tuyệt dứt khoát như thế, trầm mặc mấy giây, chợt nở nụ cười, “Tống tiên sinh, hồ đồ vào lúc này không phải là chuyện tốt.”

Tống Mạc chống lại mắt của hắn, đơn giản nhìn thấy đáy mắt của hắn xẹt qua hung ác nham hiểm, mấp máy môi, nâng chân trái lên đặt trên đầu gối đùi phải, đổi tư thế, trấn định tự nhiên nói, “Lâm tiên sinh đang uy hiếp tôi sao?”

“Không phải là uy hiếp, là dụ dỗ.” Người đàn ông dừng một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Đương nhiên, nếu như Tống tiên sinh không hợp tác, tôi cũng chỉ có thể cưỡng bức.” Giọng nói không nhanh không chậm rơi xuống, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, trên khuôn mặt ôn hòa, lại lộ ra lạnh lẽo làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Đã nói đến mức này, bầu không khí đột nhiên đè nén lại, cơ hồ là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, trong không khí, mùi thuốc súng dần dần dày hơn, vờn quanh hai người.

Tống Mạc đưa mắt nhìn Lâm Trạch Thiên mấy giây, sửa sang lại cổ áo, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tống mỗ đi trước một bước, Lâm tiên sinh cứ tự nhiên.”

Cơ hồ là cùng lúc anh đứng dậy, đột nhiên sau lưng căng thẳng -- cái gì đó nguội lạnh chống đỡ phía sau, ngay sau đó Tống Mạc liền nghe thấy giọng nói âm trầm chậm rãi của Lâm Trạch Thiên vang lên bên tai, “Muốn đi, sợ là không dễ dàng như vậy.”

Mọi người xung quanh đã phát hiện ra khác thường, vài người nhát gan hét ầm lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại, toàn bộ hiện trường, trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh đàn violoncello du dương trầm thấp vang vọng trong đại sảnh, ngay cả các phóng viên đều buông máy ảnh ra, không rõ chuyện gì, cũng không dám chụp loạn.

Người đi tới đầu tiên, là Cận Tuân, thấy súng chống đỡ ở bên hông Tống Mạc, thần sắc của hắn có một khắc sợ sệt, rất nhanh, liền bình thường trở lại, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Trạch Thiên, “Lâm tiên sinh đang làm gì đây?”

Lâm Trạch Thiên không lên tiếng, cách một khoảng cách xa xa liếc mắt nhìn, d[d[lqd nhân viên tạp vụ bưng khay nước đứng ở bên cạnh Cận Tuân lập tức bước lên một bước, tiện tay quăng khay cầm trong tay ra, từ trong lồng ngực móc ra một khẩu súng, nhanh chóng đặt trên đầu Cận Tuân.

Gần như là trong nháy mắt, hai gã hộ vệ áo đen luôn theo sát thị trưởng lập tức xông lên, muốn giết chết nhân viên tạp vụ cứu Cận Tuân, bất quá đã có người trước bọn họ một bước, còn chưa chờ bọn họ đến gần, vài nhân viên tạp vụ liền xông lên đánh ngã bọn họ vệ, cùng lúc đó đoạt lấy súng của hai người.

Cận Tuân bị người của Lâm Trạch Thiên bắt lấy, tình huống như vậy làm kinh động cảnh sát vũ trang luôn chờ bên ngoài, rất nhanh bọn họ đã xông tới đại sảnh, đáng tiếc tới không kịp, bốn phương tám hướng của đại sảnh đột nhiên xuất hiện không ít hắc y nhân, ngăn họ ngoài cửa.

“Tất cả không được nhúc nhích.” Lâm Trạch Thiên nhìn xung quanh, thản nhiên nói.

Phần lớn người trong đại sảnh vẫn là người chưa từng trải việc đời, bị một màn như vậy làm cho sợ hãi, giống như là con ruồi không đầu đấu đá lung tung trong đại sảnh.

Bên trong đại sảnh loạn thành một đoàn.

Lâm Trạch Thiên không vui cau mày lại, liếc nhìn hộ vệ áo đen bên người.

Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, đi đến trên đài cao, cầm lấy microphone, lệ khí khắp người lườm đám người hỗn loạn, từ trong lồng ngực móc súng ra, mạnh mẽ bắn vài phát lên trần nhà, “Tất cả không được nhúc nhích, ai cử động giết chết không tha!”

Một tiếng quát chói tai, kèm theo tiếng nhạc to lớn, giống như trúng đạn, rơi vào trong lòng của đám đông, ở đây có hơn một trăm người, trong nháy mắt yên tĩnh vô cùng, chỉ có vài người to gan, kêu gào chạy tới hướng cửa ra vào của đại sảnh.

Người đàn ông đứng ở trên đài cao ngay cả lông mày cũng không có nhăn một tý, giơ súng lên, nhắm mục tiêu, trong khoảnh khắc, tiếng súng vang dội, trong đó một người phụ nữ ngay cả hừ cũng không có hừ, ngửa mặt ngã xuống, máu tươi nhanh chóng lan ra từ đầu người phụ nữ đó, trên sàn nhà màu trắng, làm người ta kinh hãi.

Mọi người gặp tình cảnh này, một mảnh xôn xao, sau cùng mới biết được, những người này đáng sợ cỡ nào, đều an phận không hề động nữa, cũng không lên tiếng nữa, co rúm người lại, âm thầm run rẩy.

Nhìn thấy có người chết, Cận Tuân tức giận nói, “Lâm Trạch Thiên! Anh điên rồi sao!”

Lâm Trạch Thiên nhàn nhạt liếc hắn một cái, thế nhưng nở nụ cười, “Cận thị trưởng, không chỉ có một mình tôi điên, ngài cũng muốn lấy thân mạo hiểm sao?”

Cận Tuân hơi ngẩn ra.

Như hắn đã nói, đây đúng là một ván cờ. Lâm Trạch Thiên ỷ vào thế lực sau lưng ngang dọc đại lục nhiều năm qua, cho dù cảnh sát đã sớm nắm giữ không ít tội trạng của hắn, bắt đầu triển khai hành động, nhưng vẫn không thuận lợi, lần này đúng lúc xuất hiện Tống Mạc, cảnh sát đã sớm nhận được tin tức nội tuyến, Lâm Trạch Thiên sẽ nhân cơ hội này tìm đến Tống Mạc, cảnh sát liền bố trí tốt thiên la địa võng ở chỗ này, chờ Lâm Trạch Thiên tự chui đầu vào lưới. Nhưng dù sao người bọn họ phải đối mặt là Lâm Trạch Thiên nguy hiểm như vậy, có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào, cho nên bất kể là hắn, hay là Tống Mạc, lần này đều là lấy thân mạo hiểm.

Nhưng vào lúc này, chỗ cửa đột nhiên vang lên tiếng súng kịch liệt, Tống Mạc chuyển con mắt, đáy mắt thâm thúy lộ ra vài vết lốm đốm, xem ra phía tỉnh bộ đã điều bộ đội đặc công đến đây.

Có đội ngũ này trợ giúp, cảnh sát vũ trang bị thủ hạ của Lâm Trạch Thiên chặn ở ngoài cửa nãy giờ trong khoảng thời gian ngắn như mãnh hổ thêm cánh, lập tức phá cửa xông vào, giết thủ hạ của Lâm Trạch Thiên không chừa ai.

Thấy thế, người mà Lâm Trạch Thiên mai phục ở trong đại sảnh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chui ra, gia nhập trận hỗn chiến này, hơn nữa thế lực của Tống gia, người của ba phe đánh nhau thành một đoàn, tình cảnh hỗn loạn.

Tân khách tới tham gia yến hội rối rít lui về phía sau, trốn ở góc tường, trốn ở dưới mặt bàn, sắc mặt vì bị hù dọa mà xám ngoét.

Trong tình huống này, Tống Mạc cùng Cận Tuân bị người khác cầm súng chỉa vào đầu ngược lại rất bình tĩnh, bị Lâm Trạch Thiên cùng thủ hạ của hắn chèn ép, cùng nhau thối lui ra bên ngoài.

Nhưng vào lúc này, trong góc đại sảnh, đột nhiên vang lên tiếng động, mà cảnh sát vũ trang cùng bộ đội đặc công không biết khi nào đã chém giết đến góc kia, mà thủ hạ của Lâm Trạch Thiên, vẫn còn liên tục thối lui đến góc hẻo lánh kia. Trong lòng Tống Mạc chấn động, không đúng, có bẫy!

Anh bất chấp, nhanh chóng quát to với đám cảnh sát kia, “Nhanh chóng lui ra!”

Đáng tiếc đã không kịp, vừa dứt lời, chỉ nghe “Bùm!” Một tiếng vang thật lớn, dưới nền gạch xông lên một hỏa cầu lớn, trong phút chốc huyết nhục bay tán loạn, tạo thành một mảnh bừa bộn!

Là thuốc nổ! Chuẩn xác nổ tung khi cảnh sát và đặc công đi ngang qua! Vài chục tên cảnh sát, trong nháy mắt nổ chết hơn phân nửa. Đám người sống sót trong nháy mắt nhanh chóng bảo vệ đầu, nhưng cũng không tốt hơn chút nào, bị sóng xung kích chấn động đến mức choáng váng đầu.

Một đội ngũ có sức chiến đấu cực mạnh như vậy, liền nhanh chóng bị giải quyết hết.

“Thình thịch bùm...” Ngay sau đó lại vang lên vài tiếng nổ rất lớn, đến từ bên ngoài phòng.

Bên ngoài cũng có bom!

Cục diện càng ngày càng nghiêm trọng, gần như rơi vào tình trạng không thể cứu vãn.

Đột nhiên, bên tai, vang lên âm thanh kịch liệt của xe hơi, Tống Mạc ghé mắt, vài chiếc xe việt dã lái tới từ phía sau biệt thự, có mấy người đi xuống xe, trên vai khiêng pháo ống thô ráp, đen nhánh lạnh như băng, cảnh tượng này làm người ta kinh hãi. Còn điều chân chính làm cho sau lưng Tống Mạc toát ra mồ hôi lạnh chính là -- bọn họ đang đi đến hướng rừng cây.

Tiếu Dịch cùng đám người kia, toàn bộ đang mai phục bên trong rừng cây kia.

Mấp máy môi, một đôi mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn chỗ kia, cả trái tim đều treo lên.

Lâm Trạch Thiên liên tục chèn ép anh đi ra ngoài tại lúc này đột nhiên nở nụ cười, “Người thông minh như các người đều thích tính kế người khác, ngay cả đội ngũ phục kích cũng sớm an bài, nếu không làm sao pháo ống của tôi có thể đánh chuẩn như vậy?”

Tống Mạc liếc hắn một cái, khẽ hé mắt, đáy mắt lộ ra một tia ngoan độc.

Lâm Trạch Thiên liếc hắn một cái, “Tống tiên sinh, thân thủ của ngươi rất tốt, bắn súng cũng tốt, bất quá người phía sau ngươi cũng không phải là để không. Chớ lộn xộn, anh nhanh nhẹn cỡ nào cũng không đấu lại một đám người.”

Tống Mạc ngược lại không sợ chút nào, chậm rãi xoay người, cái trán đối diện họng súng trầm hắc, giọng nói lạnh nhạt, “Ngươi sẽ không giết tôi.”