Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 29: Kinh sợ




Editor: Trà sữa trà xanh

Trong bệnh viện.

"Bác sĩ, như thế nào?"

"Mẹ và đứa bé đều rất tốt, không có gì không ổn."

Lê Nhược ngồi ở một bên trên ghế ngồi, sắc mặt lạnh lùng lườm Thẩm Ngạn, "Đã nói rất tốt, lại muốn làm điều thừa."

Bàn tay của Thẩm Ngạn vuốt đầu Lê Nhược, "Làm cha của đứa bé, anh có quyền biết tình trạng khỏe mạnh của con."

Lê Nhược không kiên nhẫn né tránh, "Thẩm Ngạn tôi nói cho anh biết, động thủ động cước với tôi một lần nữa cẩn thận tôi trở mặt."

Thẩm Ngạn sững sờ mấy giây, cố làm ra vẻ không thèm để ý chút nào nhếch môi, thu tay lại, "Không động thì không động."

"Hiện tại chúng ta có thể đi sao?"

"Đợi chút."

"Thẩm Ngạn anh cứ lề mề như vậy tôi liền bỏ đứa bé này!"

"Em đừng quên đứa bé này mang ý nghĩa như thế nào." Thẩm Ngạn ngoái đầu nhìn lại, như có điều suy nghĩ xẹt qua bụng Lê Nhược.

"Tống Mạc theo như em nói..." Lê Nhược chụp lấy tay đột nhiên run lên một cái, con mắt khẽ trừng lớn mở ra, đáy mắt có thần sắc kinh ngạc chợt lóe lên.

"Em cứ nói đi?" Thẩm Ngạn hỏi ngược lại.

Lê Nhược cắn cắn môi dưới, cấm thanh.

Thẩm Ngạn xoay người theo bác sĩ đi vào trong phòng.

Cho đến khi Thẩm Ngạn từ trong phòng đi ra, Lê Nhược còn có chút tinh thần hoảng hốt không kịp hồi thần, một mảnh lạnh buốt ở ngón giữa.

Thẩm Ngạn đi thẳng tới nắm tay cô, rời đi, Lê Nhược vừa mới hoàn hồn, phát giác tay của mình bị Thẩm Ngạn nắm sít sao, theo bản năng muốn tránh thoát, Thẩm Ngạn ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên ánh mắt có chút lạnh, "Lê Nhược, em đừng quên, hiện tại chỉ có Thẩm Ngạn anh muốn em."

Đôi mắt Lê Nhược có chút biến đổi, bỗng dưng ngực như kim châm, một hồi lâu, cúi đầu phun ra một câu nói, lại không có rút ra tay mình ra, "Thẩm Ngạn, Lê Nhược tôi không phải là không ai muốn, cũng không phải là, chỉ có một mình anh nguyện ý cưới tôi."

"Phải không?" Thẩm Ngạn không đáp ngược lại cười, đáy mắt chợt lóe lên tinh quang.

Ngồi vào trong xe, ngược lại Lê Nhược yên tĩnh không ít, không giống như người vênh váo hung hăng trước đây, chỉ là nhàn nhạt hỏi một câu, "Còn muốn tôi bồi anh đi đâu vậy, sảng khoái chút đi."

"Đến nhà anh, chỗ cuối cùng."

―――――――――――――

Chờ đợi đến sáu giờ, Tần Ngu chuẩn bị giặt sạch hai bộ quần áo ướt nhẹp ngày hôm qua.

Trong tay cầm lấy tây trang của Tống Mạc nhiệt tình xoa nắn, nói thật, đến bây giờ cô đều nghĩ không ra ngày đó Tống Mạc vì cái gì ném áo khoác cho cô, chẳng lẽ nói anh đột nhiên đại phát lương tâm, rất nhanh, Tần Ngu hủy bỏ cái ý nghĩ này, nói đùa gì vậy, Tống d.d.l.q.d Mạc có cái gì lương tâm, lương tâm của anh, sớm đã cho chó ăn.

Nếu như không có cho chó ăn, bốn năm trước anh cũng sẽ không ngủ với cô sau đó ra đi, ngay cả cái rắm đều không phóng một cái, chơi gái cũng phải bỏ tiền, anh chế giễu hơn, ngủ với một khuê nữ như cô, một đồng tiền cũng không để lại, oh, ngược lại lưu lại một đứa con.

Dù sao, thời đại này, lòng người dễ đổi, có nhiều người giàu cặn bã, nhiều tổng giám đốc cầm thú.

Tống Mạc lại không có thiếu, người đàn ông cặn bã, cầm thú đều có đầy đủ .

Coi áo khoác của Tống Mạc như chủ nhân của nó mà chà đạp tới lui giày vò trăm tám mươi lần, mới vắt khô treo trên d.d.l.q.d ban công.

Cô cũng chỉ có một ít bản lãnh này, giống như dũng sĩ đang vụng trộm, trên thực tế, cũng chỉ là người nhát gan, vừa thấy Tống Mạc như cháu gặp ông nội, đều kinh sợ.

Giặt xong áo khoác, nghỉ ngơi nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sáu giờ, cô phải đi ăn bát bát gà với Cố Uyển Uyển rồi.

Thu thập đồ xong, gửi tin cho Hứa Giang Nam, nói cho anh biết không cần phải đón Tần Lãng, cô sẽ đi đón Tần Lãng, buổi tối cô sẽ mang bát bát gà về, nói cho anh biết không cần làm cơm tối.

Sau đó mang túi xách báo vật màu hồng của mình ra cửa.