Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 62: Ngủ ở đâu




Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc Tống Mạc tắm rửa xong mặc bộ quần áo thoải mái đi từ trên lầu xuống, trong phòng khách một người cũng không có, rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng không tiếng động chiếu vào trên nền nhà bằng gạch men trắng.

Vú Trương chắc là đang ngủ, vậy còn Tần Ngu đâu, ngủ, ngủ ở đâu?

Đạp lên từng bậc thang bước xuống, nhìn hết một lượt trong phòng, không có người.

Vừa mới định đẩy cửa phòng ngủ ra, chợt phát hiện, sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy trong tay Tần Ngu cầm hai cái ly và chai rượu đỏ, trong miệng ngậm một cái chìa khoá, khoé môi vẫn còn vệt rượu màu đỏ, từ dưới lối vào tầng hầm đang dặt dẹo đi tới.

Tống Mạc giật mình đứng yên tại chỗ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo không vui, vẻ mặt anh khó chịu.

Người phụ nữ này coi nhà của Tống Mạc anh là cái gì, chợ bán thức ăn à? Chía khoá của tầng hầm làm sao cô lại tìm được?

"Cô dám uống trộm rượu của tôi?"

"À, trong tầng hầm có một chai không uống hết, xem ra vẫn còn mới, nên em mới bất đắc dĩ giải phải quyết thay anh." Tần Ngu khẽ liếc anh một cái, nói rất hiên ngang lẫm liệt.

Lông mày của Tống Mạc càng cau lại.

Tần Ngu không chút nào phát hiện người đàn ông này đang không vui, nhấc cái mông ngồi lên sofa, thả chai rượu và cái ly trong tay xuống, ném cái chìa khoá trong miệng lên bàn, vẫy vẫy tay với Tống Mạc, cười rất tươi, "Chồng, lại đây uống với em hai ly."

Lặng im mấy giây, Tống Mạc bước qua với vẻ mặt không thay đổi, ngồi xuống bên cạnh cô, đáy mắt lạnh lẽo nhưng lại lây chút mùi vị tình nhân, "Không có dính líu quan hệ gì với tôi, tôi không phải là chồng của cô, giữa chúng ta còn chưa đăng ký theo trình tự của pháp luật."

Nhìn cái miệng cô ngọt như vậy, tạm thời anh không muốn so đo với cô chuyện cô uống trộm rượu của anh, người có địa vị cao lại đầu hàng người có địa vị thấp, bồi cô uống vài ly.

Cầm chai rượu đỏ lên, nhìn khắp một lượt trên bàn, không có dụng cụ mở chai, liếc mắt anh đứng dậy, "Tôi đi lấy dụng cụ mở chai."

Tần Ngu đứng dậy, níu lấy bộ quần áo thoải mái của Tổng Mạc lại, "Ngoan ngoãn, ngồi trở lại."

Bởi vì theo quán tính, Tống Mạc ngã trở về ghế sofa, câu "Ngoan ngoãn" kia vừa vặn rơi vào vành tai của anh.

Sắc mặt xanh mét, mày cau lại nhìn về phía người phụ nữ, ngoan ngoãn là cái gì? Một con chó sao? Người phụ này lại có thể coi anh là một con chó mà đối xử?

Còn chưa đợi anh hồi phục lại tinh thần, Tần Ngu đã đưa tay lên vỗ vỗ lên đầu anh, "Tiểu Nhi, về dụng cụ mở chai, hãy nhìn bà cô tôi đây."

Dứt lời, cầm lấy chai rượu đỏ, đem nắp chai ghé vào bên miệng, sau đó, "Pặc" một tiếng, nắp chai rớt ra khỏi miệng chai.

Tống Mạc mím môi thật chặt, trong đầu, lặp đi lặp lại động tác Tần Ngu vỗ vỗ đầu anh, còn có câu nói kia "Tiểu Nhi", giống như một lời ma chú nguyền rủa ở trong lòng anh, một loạt sự việc này khiến cho anh cảm giác cả người không tốt, quá thực là không thông suốt.

Tần Ngu đem nắp bình ném vào trong tay của anh, liếc mắt nhìn anh một cái, khinh thường nói ra một câu, "Anh còn là người đàn ông sao, nhu nhược, ngay cả nắp bình cũng không mở được." Lúc này, Tống Mạc cảm giác mình... Muốn nổi điên lên rồi.

Cái người phụ nữ đáng chết này, cô đang làm cái gì chứ, khinh bỉ anh sao, ghét bỏ anh sao?

Dùng miệng mở nắp bình, cái miệng tôn quý của anh lại dùng để mở nắp bình sao? Người phụ nữ buồn cười này, thật sự là rất thô lỗ.

Chau mày lại nhìn chằm chằm Tần Ngu một lúc lâu, trong lòng lại càng khó chịu.

Giật chai rượu trong tay cô, đứng dậy, giơ lên đỉnh đầu, một tay bỏ vào trong túi, từ trên cao liếc nhìn Tần Ngu, giọng nói trêu chọc, "Muốn uống sao? Tự mình tới lấy đi."

Tần Ngu khẽ liếc Tống Mạc một cái, phì cười ra tiếng, "Thật trẻ con."

Dứt lời, cầm cái chìa khoá trên bàn lên, bình tĩnh đi qua người Tống Mạc,"Tầng hầm còn có rất nhiều rượu ngon, tại sao em phải giống như kẻ ngu giành lấy cái chai rượu trong tay anh chứ."