Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 95: Rung lắc




Sáng sớm mùa đông, không khí lạnh lẽo ẩm ướt, khí thở ra nhanh chóng hóa thành sương trắng trong không khí.

Tần Ngu ôm Tần Lãng nhanh chóng chui vào bên trong xe, điều hòa ấm áp, bên trong xe nhanh chóng ấm lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người đỏ bừng lên.

Hứa Giang Nam khởi động xe, trên sườn mặt thanh tú, luôn treo nụ cười ôn hòa, xe chạy về phía trước, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào rơi trên mặt của anh, giống như có một tầng sóng nước chậm rãi lưu động, ôn nhu không nói nên lời.

Hôm nay, với anh mà nói, là một ngày rất đặc biệt, nếu như thuận lợi, hôm nay, anh cùng Tần Ngu sẽ chọn ngày kết hôn.

Xe thong thả tiến lên, trong xe thủy chung yên tĩnh, chỉ có âm thanh trong máy tính bảng, lời kịch của nam nữ trong phim ùn ùn vang lên.

Gần nhất Tần Lãng rất thích phim tình cảm, trở nên trầm lặng cùng lạnh lùng, không nói nhiều lời.

Mà Tần Ngu, trong khung cảnh ấm áp như vậy, theo lẽ thường buồn ngủ.

Một đường không nói gì, ngồi xe hơn hai giờ, xe dừng trước một thôn nhỏ, thôn trang nhỏ này cực kỳ mộc mạc, bầu trời màu xanh bao la thấp thoáng núi xa, đêm qua tuyết vừa mới rơi xuống, tầng tuyết hơi mỏng đọng chồng chất ở trên con đường mòn, có tốp năm tốp ba người đánh ngựa trên đường. Thôn nhỏ này còn có một cái tên cực kỳ lịch sự tao nhã, gọi là Ô Đàm Thôn.

Xe rẽ vào một lối nhỏ, con đường phía trước còn phải vượt qua một chỗ dốc nhỏ, đương nhiên, xe phải lắc lư qua lại, đầu Tần Ngu không cẩn thận đâm vào trên cửa sổ xe, rất nhẹ, cũng không đau nhức, bởi vì lúc sớm, Hứa Giang Nam đã đậy một tầng lụa mềm trên cửa sổ, phòng ngừa Tần Ngu đụng trúng đầu chảy máu.

Sau một tiếng “Thình thịch”, cô ung dung tỉnh lại, xe đã đi vào một đường hẹp quanh co, chật hẹp vô cùng, Tần Ngu nhìn cảnh trí quen thuộc trước mắt, ánh mắt sáng ngời, đến rồi.

Bất quá...Còn một đoạn nữa mới đến, nhưng lại là đường đất bùn, lồi lõm đủ chỗ, nhấp nhô vô cùng.

Tần Ngu đưa tay níu cánh tay Hứa Giang Nam, ánh mắt do dự nhìn anh, “Cái kia, anh Giang Nam, anh thực muốn lái vào sao? Con đường này sẽ làm hư xe anh đó.”

Cái này không phải là hù dọa người khác, lần trước có người lái Honda vào, lúc đi ra, liên tục la hét đòi phá đường này vì gầm xe của hắn đã bị hư nặng, còn ầm ĩ muốn tìm thôn trưởng lý luận, bồi thường cho hắn.

Hứa Giang Nam không dừng xe, trực tiếp chạy nhanh về phía trước.

Thỉnh thoảng Tần Ngu nghe được phía sau xe phát ra “Két --”, cô run như cầy sấy, Tần Lãng ngồi trong ngực cô cũng rung lắc theo tiết tấu của con đường này.

Rung lắc trong chốc lát, một mảnh sân rộng xuất hiện ngay trước mắt, trong sân còn có một cây hoa quế đứng thẳng, đã trụi lủi, chỉ có một tầng tuyết đọng hơi mỏng che ở trên cây, thanh nhã giống như là một bức tranh thuỷ mặc.

Tần Ngu xuống xe, Tần Lãng cũng bị Tần Ngu ra lệnh để máy tính bảng xuống, sau đó bị cô thô lỗ ôm ra.

Hứa Giang Nam đã mở cóp sau xe, lấy ra không ít đồ.

Tần Ngu mang theo Tần Lãng đi xách đồ phụ, ba người, cùng nhau xách đồ đi vào.

Dáng người Tần Lãng nhẹ nhàng vô cùng, cứ việc ôm đồ, như viên đạn nhỏ vọt vào cửa nhà, không có máy tính bảng, Tần Lãng lại khôi phục bộ dáng người gặp người thích, miệng nói mật ngọt cách thật xa liền kêu lên, “Ông ngoại, bà ngoại, cháu đã trở về!”

Tần Ngu cũng nhìn vào, theo Hứa Giang Nam đi vào.