Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 190




Về nhà buổi tối đầu tiên, cả ba bà cháu cùng nhau chen chúc trong một cái chăn.

Ninh Trùng nhìn cảnh này cũng bật cười, hai tay chống nạnh, lắc đầu, nhìn đến vợ vui mừng, con gái cười tươi, cháu gái vẻ mặt hung phấn, không khí gia đình trước kia giống như lại trở về.

Ninh Đại Hải lôi kéo Ninh Trùng nói: “ Nhìn xem nhìn xem, bọn nó cũng thật dính nhau quá đi. Nếu không, con trai, hay là chúng ta cũng ngủ chung với nhau nhỉ?”

Ninh Trùng xem thường nói: “ Cha, người ngủ ngáy rất to, tay chân lại lộn xộn, ai chịu nổi…. Năm đó mẹ con có thể chịu đựng được người thật phi thường lợi hại.”

Cũng may giường Ninh Mẫn đủ lớn, hai người lớn nằm hai bên, Vãn Vãn cười lộ má lúm đồng tiền nằm ở giữa, trước khi ngủ còn chơi một hồi lâu, tiếng cười khanh khách vang khắp căn nhà.

Lăng Châu nhìn mà cười không ngừng, chỉ vào Vãn Vãn nói: “ Nhìn mà xem, cuộc sống tựa như trước đây, thật vui vẻ. Có đứa nhỏ thật tốt, thật náo nhiệt, con không biết đâu, con không ở đây mấy năm, ngôi nhà này thật vắng vẻ, hại ta cũng không nghĩ muốn về nhà, thà rằng ở lại làm thêm ít việc. Về sau có rảnh nhớ mang đứa nhỏ về nhà chơi.”

Vãn Vãn đang ngủ, cả người dính lấy Ninh Mẫn, hai chân múp máp gác lên bụng của cô. Lăng Châu thấy, đem Vãn Vãn kéo đến bên cạnh mình, đứa nhỏ này ngủ lại đá người, lỡ đá đến bụng Ninh Mẫn thì không tốt.

Một bên bà thầm nói một câu: “ Không biết cái thai này là nam hay lại là con gái, nếu là con trai thì thật tốt…”

“ Đều tốt, chỉ cần khỏe mạnh, con trai hay con gái đều được”.

Ninh mẫn gối lên trên giường, nhẹ nhàng nói, tay vuốt bụng, mỉm cười.

“ Có nam có nữ là phúc”.

Lăng Châu sờ mặt con gái, cảm khái nói một câu, chợt nghĩ đến một chuyện, lại hỏi:

“ Nhiều ngày như vậy, người kia ơ Đồng gia không gọi cho con sao?”

“ Vâng!”

“ Vậy con có gọi không?”

“ Có gọi qua vài lần. Không nhận!”

Sau lại không có gọi bởi vì trong lòng tức giận. Như vậy liền khó chịu, nhiều ngày như vậy, sau đó phát hiện, nàng đều k nghĩ đến gọi điện thoại.

“ Số điện thoại là bao nhiêu, để ta gọi!”. Lăng Châu vừa nghe thấy không tốt, ngồi dậy.

“ Mẹ đừng gọi!”.Ninh Mẫn bướng bỉnh.

“ Như thế nào không gọi…. Con hiện tại mang đứa nhỏ của hắn…. Hơn nữa, các con thỏa thuận ly hôn còn chưa có ký, hắn rồi sẽ biết đến, nói như thế nào trở mặt liền trở măt đây…. Các ngươi hôn lễ cò chưa làm, hắn đã như thế lạnh lùng đối đãi con… Không được, nếu con nghĩ sinh đứa nhỏ này, quan hệ vợ chồng sẽ không còn náo loạn như thế này nữa… Đàn ông có đôi khi không khác trẻ con là mấy, cũng cần giỗ dành, đừng nghĩ họ mạnh mẽ bao nhiêu.”

Vừa nói chuyện, Lăng Châu tìm thấy điện thoại của con gái. Đây là di động mới mua, dãy số là Ninh Mẫn dung sáu năm nay, không phải của Đông Đình Phong đưa.

“ Mẹ!”. Ninh Mẫn ngồi dậy, nhỏ giọng kêu, chỉ ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:

“ Đã nửa đêm, mẹ còn gọi điện thoại…”

“ Hơn nửa đêm thì không thể gọi sao? Nếu mà hắn vui thì nửa đêm còn có thể bay tới Quỳnh Thành đấy”

Việc này, tên kia cũng không phải là chưa làm qua.

Vâng, chỉ cần đem chuyện mang thai tới tai, cô cũng không tin, người đó còn có thể thờ ơ.

“ Con biết mẹ thay con sốt ruột, ngài yên tâm, con sẽ xử lí chuyện này! Trước khi trở về Đòng gia, con sẽ đem chuyện với Khải Hàng nói rõ…. Hiện tại, ngài đừng nói để hắn tới, chỉ thêm phiền phức cho con thôi. Sự tình, phải xử lí từng cái một. Cùng nhau ập đến thì không tốt… Con sẽ loạn”.

Cô có quyết định của mình, không muốn người khác can thiệp vào chuyện con cái của mình. Cũng thật không đúng lúc mà, hôm nay trở về nhà, cô tới quầy thuốc mua một đống que thử thai, đúng giờ vắng khách, lòng cô bồn chồn. Muốn xem một chút có hay không trúng thưởng. Kết quả về nhà thử nghiệm đều giống nhau, hai vạch hồng, làm cô thấy mông lung. Vừa vặn mẹ cô đi tới toilet thấy được. Bằng không khẳng định, cô còn gạt người trong nhà, đỡ phải để mọi người thay mình lo lắng.

“ Được rồi mà mẹ, nhanh ngủ đi, ngày mai con còn có chuyện phải làm. Còn có, ngài không được cho hắn biết con mang thai, chuyện này con sẽ tự nói.”

“ Con bé này….” 

Lăng Châu thật bất đắc dĩ, đông thời cũng hiểu ý con, chuyện này nghĩ lại, lúc này thong báo cho nhà họ Đồng thật không đúng lúc. Vì thế đành phải thôi. Nhưng mà, bà cũng phải giáo dục lại một phen, xong xuôi việc này phải cùng Đồng gia liên hệ.

Ninh Mẫn đồng ý.

Một đêm này, cô ngủ rất say sưa, thật an ổn, một mạch tới lúc tỉnh, mẹ đã dậy, cô cùng con gái dựa sát vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô hôn lên mặt con gái, đứng dậy, vào toilet, nhìn vào gương, vuốt ve bụng mình, tâm tình có chút phức tạp…. có thai cũng không phải là chuyện quá bất ngờ, hắn đã rất cố gắng, mà thân thể của hắn lại thật khỏe mạnh.

Khóe miệng hơi nhếch một chút, kìm lòng không nổi, sáu năm sau lại mang thai, loại tâm tình này cùng sáu năm trước không giống nhau, có chút chua xót, có chút chờ mong – chờ mong phản ứng của người kia, đồng thời cũng có chút thấp thỏm, bất an.

Lúc trước gần gũi với nàng như vậy, mà rất nhanh hiện tại ngay cả cuộc gọi cũng không có, thật là làm lòng cô tổn thương. Nói cái gì mà thích cô, hiện tại không một tiếng thu tay như vậy sao?

Thật là tên đàn ông đáng giận.

Cô sờ sờ bụng, hơi cười.

“ Chờ chuyện xử lí xong, chúng ta cùng đi dạy dỗ cha con thật tốt, được không?