Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 204




Đông Đình Phong dẫn Ninh Mẫn đi gặp mẹ. Ninh Mẫn biết điều này là bắt buộc, cho dù mẹ chồng tương lai không mong gặp cô cỡ nào , nhưng để làm con dâu dù không đi lấy lòng, tóm lại cũng phải nỗ lực một phen thay đổi mối quan hệ giữa hai người. Bởi vì bọn họ cùng vì một người đàn ông, xây dựng không khí gia đình ấm áp, chính là việc quan trọng đầu tiên trong cuộc sống tương lai của cô.

Đông Đình Phong nói mẹ anh rất hiểu chuyện, đừng sợ, nhưng cô vẫn có chút khẩn trương. Sự khẩn trương này không đến từ nỗi sợ , mà là sự không thoải mái với thân phận như bây giờ.

Hơn nữa những đám tiệc long trọng như nào cô đều đã tham dự qua, nhưng lúc đó cô lại là cảnh vệ ở bên cạnh Hoắc Khải Hàng, là lính cảnh vệ, nhiệm vụ của cô là giám sát toàn bộ nhất cử nhất động trong bữa tiệc, phải đảm bảo bốn phía đều an toàn không có tai họa ngầm gì, mà hôm nay đây cô lại trở thành điểm sáng của bữa tiệc. Mỗi một quan khách đến đều đi cùng một người phụ nữ , một cái đánh giá hà khắc- người đàn ông của cô có địa vị trong xã hội rất cao, yêu cầu , người phự nữ của anh cũng phải lộng lẫy, chói mắt.

Cô thấy lúc Đông Đình Phong đi về hướng quan khách lúc giới thiệu cô là vợ của anh, những người này đều nói một câu tự đáy lòng:

“Đông thiếu và Đông phu nhân đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi”bất luận là nam, nữ hay già trẻ , ấn tượng đầu tiên khi gặp người khác đó chính là diện mạo

Lớn lên khô ngô tuấn tú, dù phạm tội cũng dễ dàng được mọi người tha thứ, nếu vô cùng xấu xí, cho dù không phạm tội cũng dễ dàng trở thành đối tượng điều tra.

Ninh Mẫn tối nay, phong nhã tài hoa, trở thành người phụ nữ chói sáng nhất bên cạnh Đông Đình Phong từ trước tới nay, làm cho tất cả trai gái ở đây đều nhớ kỹ gương mặt này, cũng trở thành người phụ nữ truyền kỳ trong vài thập niên tới đây.

Mà hôm nay chính cô bước vào cái vòng luẩn quẩn này, bước vào cuộc sống của Đông Đình Phong, bước đầu tiên mở ra cuộc sống mới. Lúc này Hà Cúc Hoa và Đông Dạng, cùng hai vị phu nhân khác đang nói chuyện.

“ Mẹ , cô .... thật ngại quá con đến muộn, con đưa vợ con đi gặp mặt bạn bè một lát, a, đây không phải Dì Hai và Di TƯ đây sao, hai người càng ngày càng trẻ đẹp, thiếu chút nữa làm con không nhận ra.”

Đông Đình Phong kéo Ninh Mẫn tới trước mặt trưởng bối, cười tủm tỉm, rất thân thiết, anh lại nói chuyện với trưởng bối vừa ngon ngọt vừa khoái trá, còn ôm hai vị một cái, sau đó quay đầu đẩy Ninh Mẫn lên và nói : “ A Ninh, chào mọi người”

“ Mẹ , cô, dì hai, di tư”

Ninh Mẫn chào một lần như vẹt học nói, còn cười mỉn, có vẻ đoan trang khéo léo,bất luận là về quần áo hay trang điểm, bất luận là lời nói hay cử chỉ đều hào phóng tự nhiên không hề nhăn nhó khó chịu, thực là tác phong rất tốt.

Hai vị phu nhân kia là em gái của Hà Cúc Hoa, bởi vì cô vừa chào như vậy, liếc mắt đánh giá, mới biết được phía trước ồn ào, nguyên nhân là do đứa nhỏ này tới đây.

Hai vị trưởng bối cùng xem xét một chút, họ cũng không rõ những chuyện xảy ra gần đây nhất của Đông Đình Phong, miệng của Hà Cúc Hoa rất lợi hại cũng rất kín miệng, đối với ai cũng không tiết lộ, cho dù là người thân của mình, cho nên ánh mắt đầu tiên của họ người phụ nữ trước mặt là Hàn Tịnh.

Về Hàn Tịnh, bọn họ đều đã gặp qua, chỉ là chưa từng thấy cháu trai và cháu dâu đi gần nhau như vậy, đều rất kinh ngạc, ngày trước còn nghe thấy bọn họ náo loạn ly hôn, hiện tại tại sao lại thành một đôi rồi ?

“ Thật là hiếm thấy, Cẩn Chi à, hôm nay con có tâm tình như thế nào lại đem TỊnh Tịnh tới đây...?”

Dì tư và anh có vẻ rất thân thiết, cười một cái , nghĩ thầm : “ Tiểu Đông Đông à, con náo loạn ra như vậy , người tình nhân kia của con ở đâu rồi...”

Đông Dạng nhìn thấy bộ dạng ân ái của đôi vợ chồng thì liên tục lắc đầu, xem xem cái bộ dạng mặt mày hớn hở của đứa trẻ này cùng con nhóc xinh đẹp này hôm qua chỉ sợ đã cho hắn ăn không ít ngon ngọt, hừ , không đâu lại cùng tới muộn như vậy, một cuộc điện thoại cũng không nhận, toàn bộ đều không gọi được, đến bây giờ mới đến, chân tướng sự việc mọi người ai cũng có thể đoán được.... thật như keo dính vậy.

Nhưng chỉ cần anh hứng thú Đông Dạng làm sao phản đối, đang nghe dì Tư Hà gia nói câu sau , biết bà hiểu lầm liền giải thích một câu :

“tôi nói này dì Tư ,cô nhận nhầm người rồi, đứa nhỏ này không phải Tịnh Tịnh, người ta tên Ninh Mẫn, sau này cô có thể gọi A Ninh hay Ninh Ninh đều được.”

“Nói giỡn sao?”

Dì Tư kinh ngạc “ tôi không phải chưa nhìn thấy HÀn Tịnh “

“cũng chính là bộ dạng xinh đẹp động lòng người này.” Đồng Đình Phong cười hì hì , tiến lên ôm dì tư xinh đẹp

“cháu dâu của dì tên Ninh Mẫn sau này đừng có gọi nhầm nhé, con không muốn tới lúc về nhà lại bị vợ phạt quỳ bó gối đâu.....”

Ninh Mẫn vừa nghe nét hổ thẹn đầy trên mặt , người đàn ông này, thật là ....

Dì hai cùng dì tư trợn tròn mắt cùng đồng thanh hỏi: “chuyện này là sao , con qua đây , tiểu tử thối nói rõ mọi chuyện cho ta nghe...”

“cô à , phiền cô chăm sóc vợ con giúp con , con phải đi đối phó với hai lão hô li nghìn năm này...”

Đông Đình Phong bị lôi đi , còn cười với Ninh Mẫn một tiếng. Ninh Mẫn cũng tự nhiên bật cười. Hôm nay cô đến tự diện kiến người nhà người đàn ông này. Trong thương trường anh là Đông thiếu cao cao tại thượng, hắt hơi một cái ,thì tất cả các thương nghiệp đều phải run sợ vài phần. ở nhà trong mắt các vị trưởng bối anh cũng chỉ là đứa nhỏ , Hà Cúc Hoa cùng Đông Dạng đều toàn tâm toàn ý che trở cho anh, không muốn có người phụ nữ nào vì tình cảm mà tổn thương đến anh, dì hai và dì tư cũng coi anh như con mình .

Ở trước mặt em gái , anh là một người anh trai hiếm có. ở trước mặt bạn bè anh là người có tình có nghĩa, thân mật khăng khít cùng anh em... so với Hoắc Khải Hàng, cuộc sống của Đông Đình Phong, tuy không cha không mẹ , nhưng vẫn có nhiều góc may mắn hơn nhiều.

Hoặc đúng vận may như vậy, tạo nên cho anh tính tình ôn hòa như ngọc mà lãnh đạm, thanh mát ,..... mà khiến cho cô cứ mê luyến như vậy.

Hà Cúc Hoa trước mặt con dâu nhìn từ trên xuống dưới, thấn săc thản nhiên, nhìn không ra là chán ghét, cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, tình huống lúc này, bà cũng không thể đi làm khó người ta, chỉ lẳng lặng nói một câu.

“chờ khi tiệc kết thúc , con cùng Cẩn Chi quay trở về Đông viên, lúc đó ta có lời muốn nói cùng mọi người...”

Chuyện đó dù sao một câu cũng không thể giải thích hết được. “vâng thưa mẹ “

Ninh Mẫn lẳng lặng đáp ứng ,vừa vặn trông thấy ánh mắt đầy thù địch---- là An Na đang đi tới.

“dì Hà , tại sao cô ta lại tới đây?”

An na sắc mặt lộ vẻ bi thương, ngữ khí vô cùng ủy khuất cùng khó chịu.

“chị An Na chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi”

Đông Lôi kéo cô qua , nhưng cô không đi.

“Lôi Lôi em làm gì cứ kéo chị vậy, chẳng nhẽ ngay cả quyền hỏi một chút cũng không được hay sao. Em rút cuộc có phải là bạn chị không?”

An na sâu kín thoát ra khỏi tay Đông Lôi, vừa nghĩ tới khi nãy bộ dạng Đông Lôi cùng người phụ nữ này hòa thuận, trong lòng đầy tức giận. Người phụ nữ này thật lợi hại tự nhiên có thể mua chuộc được Đông Lôi.

Đông Dạng không có cảm tình với An Na không giống như Hà Cúc Hoa, từ nhỏ đã có tình cảm với cô. Trực giác nói cho bà biết nha đầu kia muốn tới gây chuyện, liền kéo Ninh Mẫn nói : “ Ninh ninh con đi theo ta một lát , ta có chuyện muốn nói với con, chị , bọn em đi một chút...”

Mỗi bên một tay, để Hà Cúc Hoa thu phục đứa trẻ này, hoàn cảnh hôm nay không thể gây náo loạn được nếu không Đông gia sẽ mất mặt, cần phải ngăn chặn ngay.

“tiểu An con qua bên kia cùng ta, ta cũng có lời muốn nói với con”

Hà Cúc Hoa nhìn vẻ mặt bi thương của An Na, kéo cô đi về phía bên kia phòng nghỉ. Đông Lôi cũng đi theo

“Lôi Lôi , con ở bên ngoài đợi đi “

Hà Cúc Hoa không muốn cho cô theo vào

“tại sao ạ ?”

Đông Lôi kỳ quái nói: “ có cái gì mà con không được nghe?”

Cạch , cửa đã đóng.

Đông Lôi sờ sờ cái mũi, đành phải quay lại bữa tiệc, ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng dáng quần áo thanh mát đang nói chuyện vui vẻ. Cô đứng ở đó hết sức kinh ngạc nhìn vô, Kiều Sâm cùng với một người phụ nữ nói chuyện vui vẻ ,thân mật --- đó chính là bạn gái anh. Người phụ nữ kia hình như là chủ xí nghiệp rất thành công, tuổi cũng đã đến 30 tuổi, cùng là bạn học của Kiều Sâm, ánh mắt Kiều Sâm nhìn người đó , tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng cũng có phần ấm áp.

Đông Lôi nhìn thấy loại ấm áp như vậy , không hiểu sao trong lòng nảy sinh cảm giác trống rỗng.

Đứng ở bên trong nơi phồn hoa, cô chỉ là một người nhỏ bé, cởi bỏ thân phận Đông tiểu thư, cô nghĩ , cô bé nhỏ đến không đáng kể, không giống người phụ nữ kia rất tàn ác cũng rất thủ đoạn, có thể tự cho mình trở nên chói mắt như vậy. Cũng khó trách anh xem thường cô như vậy --- cô bây giờ, trên người căn bẳn không có tí chất đặc biệt gì, phải nói là không đúng tý nào.

Đột nhiên , có vài phân buồn chán, với lấy ly rượu đi vào góc khuất không ai chú ý, đến bên cửa sổ sát đất.

Trên bầu trời những ngôi sao sáng rực rỡ, mà dưới chân hàng ngàn ngọn đèn. Dòng xe cộ tới lui ,một cảnh phồn hoa đô thị.

Đêm trăng tròn , cảnh sắc thật đẹp.

Cô nhấp từng ngụm từng ngụm , chẳng mấy chốc ly rượu đã thấy đáy, trong lòng càng phát ra chua xót, cô nghĩ , cô nên làm tốt lý tưởng hiện tại của mình đi, nhưng lý tưởng của cô là gì ?

Trước kia cô muốn làm một y tá xuất sắc, cô muốn trở thành một trợ thủ đắc lực bên cạnh Kiều Sâm. Nhưng bây giờ thì sao, cô dường như mất đi mục tiêu.

“ hi, chào người đẹp còn nhớ anh chứ?”

Phía sau bỗng có tiếng người gọi, cô thu hồi lại tâm tư phiền muội của mình, quay đầu nhìn trước mặt xuất hiện gương mặt anh tuấn trẻ tuổi xa lạ, ước chừng 20 tuổi sẽ không vượt quá tuổi 25.

“anh .... vị này ?”

Cô ngập ngừng hỏi

“Cố Duy”

“Tề kinh thành Cố gia lão Tứ , Cố Duy”

Đông Lôi nhớ ra người vừa tới, lúc nhỏ có gặp mặt qua, lúc 9 tuổi , người này có tới Đông gia làm khách, là một cậu bé nhút nhát, nhưng sau đó nghe nói từng có một khoảng thời gian rất phản nghịch, lại về tận sau này vào quân đội, tính xấu ác liệt kia mới từng chút từng chút một uốn nắn trở lại.

“cũng không phải là nhiều năm không gặp, tiểu nha đầu biến thành đại cô nương. Thật là gái mười tám ...khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa....a”

Cố Duy hiện tại cùng với Cố Duy lúc còn nhỏ hoàn toàn không giống nhau, trong lời nói ra thật sự rất ngọt.

“con trai tuổi mười tám cũng vậy , nhìn một chút, cùng với gương mặt tròn bí ngô lúc còn nhỏ hoàn toàn không giống nhau .....”

“mặt tròn bí ngô?”

Người con trai ngẩn ra mà cười , sờ mặt mình một chút.

“thực sự kém cỏi như vậy sao?’

Đông Lôi che miệng cười : “ cũng tạm được, tạm được, nói khỏe mạnh kháu khỉnh có phải thuận tai một chút không?”

“vì sao anh lại cảm thấy nghĩa khỏe mạnh kháu khỉnh này ,lại là một nghĩa xấu vậy a...em phác họa cho anh bộ dạng của một tiểu tử ngốc nghếch......anh có thể hay không biểu đạt anh chịu đả kích nặng nề”

Người con trai đang nâng niu tâm can của mình, một bộ dạng thành thục của nhà binh, bộ dạng này làm cho Đông Lôi phì cười, tâm tình đột nhiên tốt lên – người con trai này nói chuyện , thực sự rất khôi hài nha...

Hoặc là do hồi ức khi còn nhỏ Đông Lôi và Cố Duy chơi rất vui. Cuối cùng Cố Duy nói: “ anh không có bạn gái, tiểu thanh mai không biết anh có vinh hạnh được mời em làm bạn gái anh không đây......”

Đại khái không khí đang hòa hợp, Đông Lôi không nghĩ nhiều, mỉn cười đáp ứng. Hai người vừa nói vừa cười cùng đi vào bữa tiệc.

Đông lôi lúc này, cũng chưa bao giờ biết người con trai có thể dỗ cho cô vui vẻ này trong tương lai sẽ phá hỏng cuộc đời cô, nhưng đồng thời cũng làm cô trưởng thành nhanh hơn, thành quả của cô có một đoạn hôn nhân đặc sắc truyền kỳ giàu có khác, lúc nguy cấp nhất đối với Đông gia chỉ cần tác động tích cực bùng phát lên.

Bên kia, trong một góc phòng, Thần Huống vừa gọi điện thoại xong, quay đầu muốn tìm Cẩn Chi, ánh mắt trong lúc lơ đãng thấy quan khách tráo đổi ly rượu.

Cái vật nhỏ bé kia lại đang cùng vị Cố gia Tứ thiếu gia nổi tiếng lòng dạ độc ác, ít nói hay cười.... tên kia vì mưu cầu mục đích thường không từ thủ đoạn...

Hắn nhấp một chút môi, trong lòng nhắc nhở chính mình, cần phải cùng Cẩn Chi đề cao cảnh giác. Đừng để Đông Lôi quá thân thiết với loại người này-----lập tức loại tình huống này, thân cận với bất kỳ kẻ nào nhà Cố gia, cũng có khả năng mang đến rắm tâm đáng sợ, ..... người Cố Hiểu kia cũng không phải loại tốt đẹp gì.