Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 210




“Trước đây, cha con dã dạy: Người khác kính mình một thước, mình liền kính người khác một trượng. Người khác nhục mình một phần, mình sẽ trả lại gấp bội không nương tay. Nhận ân một giọt nước, trả bằng một dòng sông. Chúng ta có thể làm người lương thiện, nhưng không thể để người khác khi dễ mình ngu ngốc.

Sau đó con nhập ngũ, cấp trên nói với con: Phục tùng là nghĩa vụ của quân nhân, nhưng phải có một trái tim phân rõ thị phi, đã trung thành với quốc gia thì càng trung thành với sự nghiệp chính nghĩa. Người không phạm ta, ta không phạm người, đó là nguyên tắc. Chức vụ lớn nhất của quân nhân là bảo vệ quốc gia. Không phải xôi mói ân oán thị phi.

“Mẹ, nếu con có làm chuyện gì quá đáng thì chỉ có một nguyên nhân: Có người xúc phạm con trước thì đừng trách con vô tình.”

Đây không phải giải thích mà là tỏ rõ một thái độ.

Thái độ làm người trong cuộc sống.

Hà Cúc Hoa nghe xong, cảm khái thật sâu, bỗng nhiên hiểu rõ, người con gái này là kiêu ngạo từ trong xương.

Giờ khắc này, bà giống như hiểu được—ngày đó đứa nhỏ này lựa chọn lưu lại, là vì trả ơn, ơn cứu mạng.

Từ điểm này có thể thấy được trái tim cô là một người lương thiện, nhưng không phải người con gái dễ chọc---từ nhỏ đã dưỡng thành năng lực, không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến cô.

Ai dám khiêu khích thì người đó phải trả bằng đại giới.

Lúc này bà mới phát hiện người con dâu này với con trai cuả bà, y hệt nhau.

Bọn họ đều thuộc tốp người có năng lực, nhưng bọn họ sẽ không lấy cái đó để đi khinh khi người khác.

Trừ phi có một ngày, có người xúc phạm đến bọn họ.

Nếu có chuyện như vậy bọn họ nhất định sẽ đóng cửa, thả chó, hung hăng giáo huấn người ta.

Y Tử Mi ở bên cạnh nghe xong đã sợ hết hồn hết vía, bởi vì những lời này đủ mạnh đủ cứng—co ta nằm mơ cũng không ngờ người phụ nữ này lại là quân nhân. Giờ phút này, cô ta rất tò mò với lai lịch của cô.

Y Tử Lam cũng ngây người, không nghĩ tới dì Đông không có trách cứ người phụ nữ này, mà còn cho cô cơ hội giải thích, trong lòng liền hoảng sợ.

“Là như vậy, dì..”

An Na bước lên, vẻ mặt có chút khẩn trương, muốn nói cái gì đó. Vốn là do Tử Lam tức giận mới thành ra như vậy.

Cô ta rất sợ dì Hà muốn công bằng mà tiếp tục truy cứu, chuyện này tới cùng đuối lý sẽ là cô ta và Tử Lam--- cô ta lo lắng chuyện này càng náo lớn càng không thể cứu vãn nữa.

Nhưng Hà Cúc Hoa không để ý tới An Na, cũng không có kêu bảo vệ lại mà nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên cái cameras, nói với trợ lý bên cạnh:

“Đi lấy cái cameras quay được chỗ này đến đây cho tôi.”

Tuy bà không nói gì nhưng trong vô hình hành vi này là muốn bảo vệ Ninh Mẫn.

Môi Ninh Mẫn cong lên.

Đây là yêu ai thì yêu cả đường đi sao, cũng đúng trắng đen phải rõ ràng.

Tốt, không hổ là mẹ của Đông Đình Phong.

Giờ khắc này, cô nhìn vẻ mặt Y Tử Lam thay đổi, An Na thì ảm đạm.

Một lát, trợ lý đã cầm một cái cameras trở lại, bên trong vừa mới thu được một đoạn video, đưa cho Hà Cúc Hoa xem.

…..

Bên kia, Đông Đình Phong đang nói chuyện với Thần Huống và mọi người, có người chạy tới nói với hắn:

“Đông thiếu, vợ ngài với An tiểu thư Y tiểu thư có chút xung đột, hiện đang ầm ĩ kìa… ngài qua đó xem đi..”

Hắn nhíu mày, quay lại nói với mấy người Thần Huống:

“Tôi qua đó xem một chút.”

“Có lẽ An Na và Y Tử Lam chạy tới gây phiền toái cho vợ cậu rồi. Hai người này tôi đã để ý tới, ánh mắt nhìn Ninh Mẫn không tốt..” Na Dĩnh nói.

“Ninh Mẫn chịu không nổi..” Uông Dĩ Hàm nói, nhìn bạn tốt đã vội vàng đứng lên.

Ba người đàn ông đang ngồi cũng đi theo.

Bán đấu giá vẫn đang tiếp tục, ba người đàn ông thấy có rất nhiều người tụ tập ở một góc trong tiệc, nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng nhường đường.

Các truyền thông bốn phía đang ra sức chụp ảnh, ký giả thấy Đông Đình Phong tới, một người tiếp một người vội vã hỏi:

“Đông tiên sinh, Y tiểu thư nói vợ ngài đã chết trong tai nạn máy bay có thật không, ngài có muốn nói gì về chuyện này không?”

“Đông tiên sinh, người bạn gái này không phải là vợ ngài, ngài có thể giải thích rõ chuyện này không?”

“Đông tiên sinh, Ninh tiểu thư có xuất thân là quân nhân có thật hay không?”

“Đông tiên sinh..”

“Đông Đình Phong không có quát bảo họ ngưng đặt câu hỏi, nhưng cũng không trả lười bất cứ câu hỏi nào, An Na đang dựa sát vào mẹ hắn làm như không thấy, ánh mắt liền dừng lại trên người Ninh Mẫn đang đứng gần cửa sổ, hơn phân nữa mặt đều bị che bởi bóng tối, hơi thở toàn thân lạnh lùng, tuy nhiên hai tay vẫn che chỡ Đông Kỳ.

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

“Tử Lam bị đánh.”

Y Tử Mi kể chuyện lại một lần nữa.

“Phải không? Vậy bị người nào đánh.”

Y Tử Mi chỉ người đối diện.

Ninh Mẫn thở dài một hơi, lạnh lùng cười—bảo sao hay như vậy người này sao có thể so với Đông phu nhân.

Trong lúc một hỏi một đáp, Đông Đình Phong đã đi tới trước mặt Ninh Mẫn, liếc thấy tóc mai của cô có chất lỏng chảy xuống, một mùi rượu nồng đậm đập vào mặt, khóe miệng đang cười liền ngừng lại, hôm nay cô không có uống rượu, khi đến đây chỉ có uống nước lọc.

Cái gì cũng không hỏi, ngón tay khẽ chạm vào trán cô, lau một chút khẽ ngửi, lại đụng đến đỉnh đầu của cô, ướt nhẹp, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện, còn chú ý tới nữa bên mặt tỏng bóng đêm của cô ẩn ẩn có dấu tay, sắc mặt rõ ràng biến đổi, vội vàng xoay mặt cô lại.

Đột nhiên bị chạm tới như vậy khiến Ninh Mẫn đau nhức, kinh hô:

“Anh, nhẹ một chút chứ.”

Vừa xoay qua, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng: năm dấu tay, --do da thịt trắng nõn, đến nổi năm dấu tay này nhìn thấy càng ghê người.

Các phóng viên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi lại hít một hơi thật sâu.

Những người này đâu ngu, nhìn thấy tình huống này thì đã hiểu hết rồi.

“Sao lại để người ta đánh.?”

“Không để ý.” Cô trầm thấp trả lời.

Đông Đình Phong mím chặt môi, đau lòng không thôi, gương mặt vô cùng lạnh lẽo:

“Y Tử Lam, vợ tôi đã đắc tội gì với cô, mà cô lấy rượu tạc cô ấy? còn dám đánh cô ấy nữa? hửm…”

Cái “Hửm” này vô cùng nguy hiểm, giống như đè nén tức giận, khiến trái tim Y Tử Lam co rút thật nhanh.

Đồng thời, Hà Cúc Hoa cũng xem xong video vừa vặn chỉ có mấy phút mà thôi, bà đưa cameras cho Y Tử Mi, để cho cô ta xem cuối cùng là chuyện gì.

“Tử Lam, chuyện này là sao?”

Xem xong, Y Tử Mi vô cùng khiếp sợ.

“Thì ra là Y tiểu thư ra tay trước à..”

Có phóng viên liếc xem video, kinh hô một tiếng.

Y Tử Lam nghe được, cắn răng mặt càng đỏ, sau lưng đã gấp đến đổ đầy mồ hôi, kêu lên:

“Dì, dì có nghe không? Anh Đông vậy mà lo cho cô ta như vậy, cô ta đâu phải vợ anh ấy.. người phụ nữ này căn bản chính là hồ ly tinh. Cô ta mê hoặc anh Đông. Loại người phá hoại gia đình người khác như cô ta, chẳng lẽ không nên bị giáo huấn một chút sao..”

Giọng nói ngày càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Đông Đình Phong càng ngày càng lạnh…

Thân là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, khí thế của hắn cũng được mài dũa mười năm, một loại không giận mà uy.

Bình thường thì hắn rất lạnh nhạt, hắn không đi kiếm chuyện với người khác cũng không muốn gần gũi với người ta, có thể khiến người ta thấy hắn rất lịch sự, cũng có thể thấy hắn cao không với tới, mơ hồ có một khoảng cách, có thể khiến người ta cảm thấy nhỏ bé, mà ánh hào quang của hắn lại tỏa khắp bốn phía, trong bóng đêm tản ra thứ ánh sáng mê người, ngẩng đầu khiến người ta kìm lòng không được mà cung kính.

Chỉ khi nào hắn thay đổi sắc mặt, mới để lộ khí thế khiếp người như vậy, có thể khiến rất nhiều ông chủ nơi đây sợ hãi…

Hộp đêm “Ôn Nhu Hương” ở thành phố Yêm Tư có gốc rễ khổng lồ như vậy mà chỉ trong một đêm lại rơi đài, mà đó là kiệt tác của hắn. Người bên ngoài chỉ biết là vị ông tổng kia đắc tội hắn, cho dù ông ta có quyền có thế như thế nào, cuối cùng vẫn bị rớt đài, còn bị nhổ tận gốc—nghe nói chuyện lần đó còn kinh động đến thủ tướng hỏi thăm.

Ai cũng nói Đông Đình Phong đáng sợ, nhưng trong mắt Y Tử Lam hắn là một người anh thân thiện hòa ái—không chỉ vì cô ta và Đông Lôi là bạn học, còn vì mẹ cô ta là em họ Đông phu nhân, hai nhà Y Đông vẫn hay qua lại, nên cô ta luôn xem hắn như anh trai. Mỗi lần gặp mặt, nhìn khuôn mặt hắn luôn là tươi cười thân thiết.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng của hắn nhìn cô ta…

“Người nào phá hoại hạnh phúc người khác hả? Y Tử Lam, ai cho cô cam đảm ai cho cô tư cách tới dạy dỗ vợ tôi hả? không phân biệt trắng đen, làm xằng làm bậy. Cô vẫn nghĩ mình còn nhỏ sao? Làm việc xúc động, không biết nặng nhẹ… lập tức xin lỗi chị dâu cô nhanh lên..”

Đông Đình Phong giận tím mặt, lạnh lùng quát.

Y Tử Lam vô cùng ủy khuất: Cô ta thật sự không hiểu, tại sao anh Đông lại bảo vệ người phụ nữ này như vậy. Anh Đông của cô không phải là người như vậy:

“Không, em sẽ không xin lỗi, anh Đông, em không muốn anh trở thành một người đàn ông không có trách nhiệm. Anh phải chịu trách nhiệm cho những chuyện anh làm, người phụ nữ nà chẳng qua chỉ là tiểu tam…”

“Được, vậy sau này cô đừng kêu tôi là anh Đông cũng đừng tới Đông viên nữa, Đông Đình Phong tôi không phải là người không phân rõ trắng đen, có một người em gái ngang ngược không hiểu chuyện như vậy.”

Ánh mắt Đông Đình Phong rét lạnh. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Y Tử Lam và vẻ mặt hoảng sợ của An Na.

Hắn không nói gì nữa mà đột nhiên kéo tay NInh Mẫn, Ninh Mẫn lại đang nắm tay Đông Kỳ cả ba cùng nhau đi ra ngoài.

Có một việc hắn nghĩ nên làm ngay bây giờ.

Mấy người xem náo nhiệt bên ngoài liền tránh ra, hoạt động bán đấu giá cũng ngừng lại.

Mọi người đều thấy một nhà ba người cùng nhau bước lại bàn đấu giá.

Đông Đình Phong mược micro của MC, sau đó xoay người nhìn những người phía dưới.

Cho dù là Hà Cúc Hoa, An Na, hay Y Tử Lam, Y Tử Mi đều có vẻ mặt phức tạp.

Na Dĩnh, Uông Dĩ Hàm, Thần HUống đều lảng lặng nhìn, bọn họ rất hiểu Đông Đình Phong, lần này Y Tử Lam chọc giận anh họ của cô rồi, bởi vì bọn anh rất rõ ràng Y Tử Lam đã thành công chọc giận Đông thiếu…”

“Các tiên sinh, phu nhân hôm nay là ngày quỹ từ thiện Ức Hoa tổ chức đấu giá để quyên tiền, tôi là con trai của người sáng lập hội từ thiện Ức Hoa Hà Cúc Hoa, đầu tiên tôi cám ơn các vị đã đến tham gia và ủng hộ buổi đấu giá hôm nay, nhờ sự giúp đỡ của các vị mà các trẻ em thất học tàn tật được nhận cứu trợ..

Trẻ em là tương lai của xã hội, bảo vệ trẻ em, giúp đỡ trẻ em có thể cắp sách đến trường, có được một cơ thể khỏe mạnh, trở thành một người có ít cho xã hội, chúng ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi đã có thể khiến cho cuộc sống của các trẻ nhỏ có một tương lại tươi sáng, nó như trở thành một trách nhiệm trong cuộc sống của chúng ta,

Để cho xa hội sau này có càng nhiều người tài giỏi, để những trẻ nhỏ rơi vào dường cùng thấy được hy vọng, có cuộc sống hoàn mỹ, chỉ cần chúng ta nguyện ý, thì chúng ta có thể thay đổi cuộc đời của họ,..cứ giữ mãi trách nhiệm này, đế họ biết yêu thương và quý trọng…”

Đầu tiên Đông Đình Phong dương dương tự đắc nói về sự nghiệp từ thiện và người thiện tâm ở đây, khích lệ mọi người tình yêu thương của mọi người, thúc đẩy hoạt động công ích trong xã hội, sau đó ngữ khí của hắn đột nhiên thay đổi:

“Trừ quyên tiên, hôm nay tôi xin trân trọng giới thiệu một người với bạn bè người thân ở đây…

Hắn nghiêng người sang một bên, dắt tay một cô gái dịu dàng đứng bên cạnh tới trước đài:

“Vị này là vợ của tôi Ninh Mẫn, ba tháng sau Đông gia sẽ tổ chức hôn lễ. Trước mắt ngày cưới chúng tôi chưa xác định, nhưng ở đây tôi muốn nói cho các vị biết rằng, không tới mấy ngày nữa Đông gia sẽ tổ chức buổi họp báo tuyên bố chuyện vui này.”

Câu nói vừa dứt, phía dưới đã xôn xao.

Bên kia, vẻ mặt An Na xám như tro tàn, Y Tử Lam khiếp sợ, vẻ mặt Y Tử Mi buồn bã, không thể tin được Đông Đình Phong lại tuyên bố chuyện cưới hỏi trong lúc này.