Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 290




Khi nhớ tới việc này, mọi thứ đã qua mấy ngày. Cô thấy ăn uống cũng có tác dụng. Cô tính toán thời gian thấy không có vấn đề gì. Hơn nữa, cô cũng không có dùng bất cứ biện pháp gì, thật sự không thể không nghĩ đến chuyện kia

Ninh Mẫn Mẫn ở lại nhà chăm sóc mẹ vài ngày.

Bà hỏi cô: Ở như vậy có được không? Trước kia, cô chưa bao giờ ở nhà lâu như vậy.

Trên mặt cô nở nụ cười, trấn an mẹ. Khi ở một mình cô không thể cười nổi.

Hoắc Khải Hàng đã mấy lần gọi điện thoại đến, cô bảo do mẹ bị thương ở chân. Xin anh cho ở lại mấy ngày để chăm sóc mẹ. Không phải tìm cô.

Ngược lại, anh thực sự chưa có đi tìm cô vì công việc rất bận!

Nhưng trái tim cô không thể bình tĩnh, hoảng loạn đau khổ.

Ngày thứ tư, cô đi đến đơn vị, xin chuyển đi nơi khác.

Sếp Nhuế im lặng cầm tờ đơn, vuốt cằm nhìn một hồi lâu, hỏi:

“Làm sao vậy?”

Cô ưỡn thẳng lồng ngực:

“Báo cáo, tôi là lính bộ đội đặc biệt, nên ở lại vị trí này”

Sếp Nhuế im lặng, có thể cảm nhận được việc bất thường này và nói:

“Việc này, tôi chỉ sợ không thể giải quyết được. Cô cũng biết, mấu chốt là ở Hoắc thiếu có chịu để cô đi hay không! Huống chi hiện tại cô cũng không nằm trong danh sách tôi quản lý... Đã được điều đi, cô xin chuyển đi không chỉ phía bên tôi quyết định là được, mà phải do Hoắc thiếu bên kia cũng phải đồng ý. Anh ta đồng ý thả người, phía bên này tôi mới có thể xin một lần nữa tiếp nhận lại...”

“Báo cáo, Hoắc thiếu bên kia, tôi sẽ đi nói!”

Sếp Nhuế im lặng dùng cái chặn giấy đè lên tờ đơn nói:

“Nếu được Hoắc thiếu đồng ý thả người, cô hãy trở về đơn vị!”

Trực giác cảm nhận, vị kia khẳng định là sẽ không cho đi!

Ninh Mẫn Mẫn theo Sếp Nhuế đi đường tắt, rồi ra sân huấn luyện.

Cô nóng lòng muốn tập luyện một chút.

Lâu lâu không tập luyện, suốt ngày không có việc gì, chỉ có pha cà phê, uống cà phê, rồi ngủ nướng một giấc, lãng phí quá nhiều thời gian, không thể tiếp tục tình trạng như thế này được.

Không có vào trại huấn luyện, nhìn thấy các binh sĩ đang muốn chào hỏi họ, liền nhận được điện thoại của Hoắc Khải hàng.

Âm thanh âm bị bóp nghẹt, buồn bực, mang theo sự tức giận:

“Ở đâu?”

“Đơn vị!”

Cô hít sâu một hơi, không khí trong lành ở đây tốt hơn nhiều so với không khí ở Quỳnh Thành.

“Để anh đến mang em đi, hay là tự mình ngoan ngoãn trở về.”

Giọng nói tuyệt đối không khách khí.

Ninh Mẫn Mẫn im lặng một lúc, nhìn thấy Hòa Bình và mấy người nữa đang vẫy tay với cô, cô cũng phất tay lại, nói:

“Em sẽ trở về số 16. Anh có rảnh qua đó một chuyến, em có chuyện muốn nói với anh!”

“Anh chờ em!”

“Uh`m!”

Bầu trời vẫn có màu xanh thẳm nhưng không còn trong vắt như trước. Dường như là có một tầng mây dày, quanh quẩn ở trên không, không có biện pháp nào làm nó tan ra - -

Hòa Bình đi tới và liền hỏi: “Làm sao mà mất tích, dọa người đáng sợ thế...”

Cố Hiểu cũng vỗ vỗ vai cô: “Hại chúng tôi tìm kiếm khắp nơi...”

“Tranh thủ lười biếng một chút!”

Ninh Mẫn Mẫn cười cười cùng bọn họ, lúc sau nói:

“Hòa đại ca, có rảnh không? Đưa em trở về thành được không?”

“ Chờ, anh đi lấy xe, anh cũng đang định đi mua đồ, lát nữa em cho ý kiến...”

Hiện tại Hòa Bình là đại đội trưởng.

Hòa Bình lấy một chiếc xe quân dụng.

Trên đường, Hòa Bình liên tục nhìn cô, cô bé này ở ngoài xem không có chuyện gì, nhưng anh cảm giác trong lòng cô gặp vấn đề rất lớn:

“Cuối cùng phát sinh chuyện gì rồi hả ? Từ trước cho tới nay cô luôn là một quân nhân rất có kỷ luật, nhất định có việc gì xẩy ra, liền mất tích vậy!”

Ninh Mẫn Mẫn cắn cắn môi, cân nhắc một hồi lâu, không đáp chỉ nói:

“Giúp em một việc...”

“Chuyện gì?”

“Làm bạn trai của em!”

Lời này vừa nói ra, Hòa Bình giật mình dừng ngay xe lại, rất sợ hãi:

“Này, cô có ý gì với tôi? khối kim cương kia bắt nạt cô ah ? Trước mặt vẫn ngọt ngào nói với tôi là cô đang yêu, hiện tại lại để cho tôi làm người yêu...”

Giọng Hòa Bình kêu gắt lên.

Mắt của Ninh Mẫn mẫn trắng nhợt:

“Giả vờ một chút, anh cũng chưa nghe em nói hết lời!”

“ Giả vờ? Vì cái gì muốn giả vờ? Khối kim cương bỏ cô rồi hả ?”

Miệng Hòa Bình nói ra không từ nào tốt đẹp cả.

Ninh Mẫn mẫn lắc đầu: “ Vấn đề của em. Anh đừng hỏi có được hay không?”

“Cô muốn là bạn gái tôi, lại để cho tôi đừng hỏi? Được rồi, là giả vờ làm bạn gái có phải hay không... Nhưng tôi bị cô lợi dụng như vậy, tốt xấu cũng nên biết nguyên nhân của nó chứ...”

“Không có nguyên nhân, nếu anh không đồng ý, em sẽ tìm người khác... Sếp Nhuế có lẽ tình nguyện...”

“Đi đi đi, đừng gây tai họa cho người khác. Để cho một người nhớ nhung, lại cho người nọ hi vọng. Cô quá tàn nhẫn... Cũng là tôi, cam tâm bị cô lợi dụng... Vẫn không có yêu cầu báo đáp...”

Hòa Bình nhân tiện phóng đại mình một chút.

Ninh Mẫn Mẫn vỗ vỗ tay anh:

“Trước tiên vẫn cảm ơn anh!”

“Cảm ơn? Điều này trẻ con, quá tầm thường.”

Hòa Bình mỉm cười, xoa mái tóc ngắn của cô, giống như anh trai: “Uh`m, tiếp sau, cô muốn làm gì?”

“Đưa em đến số 16 Gerry!”

Khi đến đó đã là 12 giờ trưa, Hòa Bình hỏi: “Cần anh vào cùng không?”

Ninh Mẫn Mẫn nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Anh ở bên ngoài chờ, cần gì em gọi điện thoại thì anh vào...”

“Được!”

Hòa Bình nhìn cô xuống xe, thu lại nụ cười, tựa lưng vào ghế ngồi: Nha đầu kia, rõ ràng không bỏ xuống được, lại muốn chơi đùa cái gì? chia tay a?

Từ sáng sớm, Hoắc Khải Hàng đã ngồi ở phòng khách, đang pha cà phê, tất cả hành lang đều là mùi cà phê.

Ninh Mẫn Mẫn đứng lại tại cửa, nhớ lại thời gian sinh hoạt vừa qua: Trong phòng đã từng là tiếng nói tiếng cười.

Ỏ phòng bếp, anh từng xem cô nấu ăn cho anh.

Ở trên bàn ăn, hai người bọn họ đã từng vừa ăn vừa làm bánh pút-đing, vừa hôn nhau.

Ở phòng khách, bọn họ từng ôm nhau xem phim, bao nhiêu ngọt ngào...

Nghĩ một chút, trong lòng cô tựa như bị kim đâm.

“Mẫn Mẫn!”

Khi vừa lấy lại được tinh thần thì người đàn ông kia đã xuất hiện ở trước mặt cô, bỏ vẻ lạnh nhạt, lộ ra sự lo lắng và hỏi:

“Chân bác gái không sao chứ?”

“Không sao. Nghỉ ngơi vài ngày có thể đi làm rồi!”

Cô vòng qua anh, tiến vào. Nếu là bình thường, cô sẽ liền nhào đến và hôn. Nhưng hiện tại, cô không thể làm điều đó.

“Anh đang pha cà phê, em dùng một cốc chứ?”

Anh thật sự có phần không quen sự lạnh nhạt của cô.

“Không cần!”

Cô cúi đầu, xoa xoa tay nói:

“Em nói xong sẽ đi luôn!”

“Cái gì là nói xong rồi đi?”

Gương mặt Hoắc Khải Hàng nghiêm túc hỏi:

“Còn có, bản báo cáo của em là có ý gì?”

“Em nghĩ muốn trở lại đơn vị! Đơn giản như vậy thôi!”

Cô không muốn đối diện với anh, bình tĩnh xoay đầu đi.

“Lý do!”

Anh lập tức giận, anh chưa bao giờ dễ dàng bị người khác làm cho tức giận như vậy, nặng nề hỏi.

“Tôi là lính đặc biệt. Nhiệm vụ của tôi cũng không phải chỉ là bảo vệ an toàn cho một mình ngài...”

Cô sử dụng ngôn ngữ cung kính để nói, lời nói vẻ mặt đều mang theo một sự lãnh đạm, không giống trước kia, như ánh mặt trời rất đáng yêu.

Điều này làm Hoắc Khải Hàng cảm thấy mất mát.

Mẫn Mẫn của anh, cho tới bây giờ đều là nhiệt tình, lạc quan, gương mặt luôn luôn mỉm cười...

Anh gọi cô là: Hồ ly(Cáo) xinh đẹp, khôn ngoan, thông minh làm cho người ta khó lòng đề phòng.

Mà lúc này con hồ ly đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt...

Loại thay đổi này đến quá đột nhiên.

“Em cuối cùng làm sao vậy?”

Hoắc Khải Hàng nhìn cô quan sát, cảm xúc khác thường như vậy, trước kia chưa bao giờ xảy ra:

“Không phải nói rồi sao? Về sau ở lại bên cạnh anh. Anh biết em không thích loại công việc như bây giờ. Yên tâm, anh sẽ sắp xếp... Danh sách tên của em đã ở tổng sở... Chỉ chờ hỏi em nghĩ muốn làm công việc gì, anh lập tức cho người đi thu xếp...”

“Không cần!”

Ninh Mẫn Mẫn mạnh mẽ cắt ngang:

“Công việc ở văn phòng không thích hợp với em!”

“Mẫn Mẫn!”

Anh nhíu mày, trong lòng thấy bất an.

Giống như ngày thường, anh đi lên, muốn ôm lấy cô, lời nói và việc làm của cô làm cho anh cực kỳ lo lắng.

Cô nhìn thấy thế, vội vàng lui về phía sau, miệng nói ra một câu để cho anh khó chịu:

“Anh cũng không thích hợp với em! Hoắc Khải Hàng, chúng ta hôm nay chia tay đi!”

Hoắc Khải Hàng nhất thời ngây người, có phần thật không dám tin!

Chia tay?

Bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt?

“Em khai mạc trò đùa quốc tế ah?”

Anh buột miệng thốt lên hỏi.

“Không phải trò đùa!”

Ninh Mẫn Mẫn lạnh lùng xoay người, hít vào, cố gắng làm cho mình bình tĩnh:

“Là em nghĩ kỹ rồi, em và anh không phù hợp. Không tương xứng.

“Em chính xác là một người vợ hoàn hảo .

“Người vợ này phải được sinh ra ở trong một gia đình danh gia, phải có đầy đủ năng lực, phải giỏi giang thì có thể mới hỗ trợ được anh.

“Em a, Em chỉ cần một người đàn ông cùng nghề với em.

“Chính xác là Hòa bình. Anh ấy theo đuổi và thích em từ lâu. Chúng em cũng đều hiểu nhau. Vì địa vị tương xứng nên không có khả năng phát sinh ra mâu thuẫn. Gia cảnh Hòa bình rất đơn giản, không cha không mẹ, ở điểm này anh không thể có. Sống với người chồng như thế này em không có áp lực...”