Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 319




Hàn Tịnh cứ như vậy để hắn tùy ý ôm, cô ngửi được mùi thơm dễ chịu trên người hắn, mùi hương quen thuộc này tất cả đều là của hắn.

Không sợ bảy năm xa cách, mùi hương ấy vẫn giũ nguyên như ban đầu không có thay đổi.

Nước mắt cô liên tục chảy xuống, từng giọt từng giọt không dứt.

“Vừa nãy...anh...”

Cô sụt sịt, hỏi bằng thanh âm run rẩy.

“Ừ!”

Hắn ôm cô, một nụ hôn đáp xuống trên đôi môi cô, đều là hắn không tốt, hắn không thể kiểm soát được chính bản thân mình.

Tinh thần của cô không tốt lắm, không nên bị kích thích mãnh liệt như vậy.

Hắn không nên rời khỏi cô để đi tắm, làm cô tỉnh dậy sợ hãi vì không thấy hắn.

Nếu thấy được thì cô cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Cô giật mình, trái tim căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm.

“Không thích anh hôn em sao?”

Hắn hôn xuống môi cô.

Cô ngơ ngác, ánh mắt si ngốc ngưng tụ, thanh âm nhẹ nhàng, thẹn thừng nói:

“Thích!”

Đông Tán nở nụ cười, đôi mắt ẩn hiện hơi nước.

“Đúng, anh cũng rất thích hôn em. Yêu em...”

Chớp mắt, một giột nước mắt trong suốt chảy xuống.

Hàn Tịnh thấy thế, đưa tay lên gạt nước mắt, kinh hoàng hoảng sợ đứng thảng lên nói:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không biết, em không biết, em không nghĩ đến... A Tán, em không phải cố tình... chúng ta như thế này liền không đến ở bệnh viện, có phải hay không rất đau?”

“Suỵt, đừng kích động, đừng kích động...”

Người phụ nữ này hiện tại không thể kích động, một khi kích động đầu óc sẽ xuất hiện tình trạng hỗn loạn.

“Thôi nào, chúng ta trở về phòng, em cần mặc quần áo... Bên ngoài hơi lạnh, trong phòng hệ thống sưởi mở không cao lắm, váy ngủ lại mỏng, sẽ bị cảm, sau đó chúng ta xử lý vết thương có được không?”

Đông Tán nói, đem sự chú ý của cô rời đi.

“Được!”

Cô gật đầu có vẻ rất ngoan.

Kiểu ngoan ngoãn này như mũi kim nhọn đâm sâu vào lòng hắn.

“Em đỡ anh.”

Cô dùng sức đỡ hắn.

“Không cần... chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh...”

“Được... em đều nghe lời anh hết...”

“Vào phòng bên trái kia...”

Hắn theo ở phía sau, đó là nhà vệ sinh.

“Trước đi vào đó, đánh răng rửa mặt, sau đó buộc tóc đuôi ngựa lên...”

“Không muốn buộc đuôi ngựa...”

“Vậy đừng buộc.”

“Được!”

“Sau đó đi vào phòng để quần áo... theo anh lại đây... thấy không, nơi đó có sắp xếp y phục, mở ngăn thứ nhất, bên trong có quần áo của em, ngày hôm qua anh đã giúp em chuẩn bị... em đi chọn lấy một chiếc áo lông mặc vào... còn có...”

“Nhiều quá đi!”

Cô đi vào, mở ra, nhìn thấy bên trong chất đầy quần áo, kinh ngạc kêu một câu.

“Không biết em thích cái gì, nên anh chọn hết quần áo mà trước kia em thích, em mau chọn một bộ, màu sắc tươi đẹp một chút mặc cho anh xem...”

“Tươi đẹp một chút, đỏ thẫm sao?”

“Đỏ thẫm rất tôn lên màu da của em...”

“Được!”

Cô đi thay đồ.

Áo lông đỏ, phối với váy đen, trên cổ có quấn thêm một cái khăn hồng xinh xắn, nhan sắc xinh đẹp, cũng làm cho gương mặt cô bớt đi phần nhợt nhạt.

“Nhìn đẹp không?”

Cô quay đầu hỏi.

“Rất đẹp.”

“Tay anh...”

“Giờ đi sang bên phải, nhìn thấy ngăn tủ kia không? Bên trong có một cái hộp thuốc, cầm ra đây, đem lọ cồn kia đổ vào cái cốc nhỏ này... đúng rồi... sau đó làm như thế nào, em biết mà...”

Hai người kẻ trước người sau đi vào phòng.

Đông Tán hướng dẫn Hàn Tịnh lau đi sạch sẽ vết máu, cầm lấy quấn áo mặc vào... hắn chịu đựng đau, nhìn máu của chính mình chảy ra kéo theo vệt từ cửa uốn lượn khắp phòng, trên tấm thảm màu bạc giờ đây hiện ra dấu vết ghê người.

“Anh ngồi đi, em sẽ xử lý vết thương giúp anh.”

Cô bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Miếng bông thấm cồn lau lên vết thương khiến cho Đông Tán đau đến nỗi không nói lên lời, sắc mặt trong nháy mắt biến thành một màu xám xịt.

“Đau lắm có phải hay không?”

Mắt cô ngấn lệ, giúp hắn khử trùng và băng bó vết thương lại, vết thương cũng không sao, chỉ là cơ bắp bị thương nhưng may mà không thương tổn đến gân cốt, nhưng mà miệng vết thương lại hơi lớn.

Cô bôi thuốc cho hắn.

Giống như bảy năm trước, hắn đánh nhau với người ta, đánh đến nỗi thương tích đầy mình, cũng là do cô một tay giúp hắn xử lý.

Hiện tại, khung cảnh này cũng làm cho cô nhớ lại năm đó.

“Đi bệnh viện! Nhất định phải đi bệnh viện!”

Cô biết nếu cô làm không tốt vết thương sẽ bị nhiễm trùng.

Đông Tán lắc đầu, nhìn tay mình được băng lại hơi hơi giật mình, thời gian thật là một mũi dao xé rách trái tim hắn.

“Hiện tại không cần.”

Hắn đau đến nỗi thanh âm khàn khàn.

“Ôm em một cái sẽ không đau.”

“Làm sao có thể? Anh cho em là đứa trẻ lên ba sao?”

Trong mắt cô giờ đây chỉ toàn nước mắt, sắc mặt đầy vẻ hối lỗi ăn năn.

“Thật! Anh ôm em một cái, sẽ không đau. A Tịnh, có lúc trong lòng đau so với vết thương này thật không đáng là gì... tâm không đau thì vết thương này cũng không quan tâm... em không biết, mỗi khi nhớ đến em, trong lòng anh rất đau... em có nghĩ là anh... có nghĩ là anh...”

Cô ngây ngốc nhìn.

“Nhớ!”

“Đúng vậy! Qua đây anh ôm một chút.”

Hắn dỗ.

“Được!”

Cô tựa đầu vào ngực hắn.

Hắn ôm cô, gắt gao ôm cô quấn cùng một chỗ.

“Nhớ thế nào?”

“Mỗi ngày đều nhớ, ban ngày nhớ, buổi sang nhớ, buổi tối nhớ, chỉ cần không có việc gì làm liền nhớ đến em...”

Không phải hắn rất đắc ý, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra hắn đều rất đau đớn.

Nếu lúc ấy hắn đến kịp , có lẽ vận mệnh của hắn đã khác – không tất cả đã được lên kế hoạch từ trước bọn họ làm sao có thể để cho hắn thoải mái sống yên?

“Thực xin lỗi !”

Hắn nhẹ nhàng xin lỗi, thanh âm u ám.

“Anh về trễ.”

Cô không nói, thân thể mềm mại đang tựa trong lòng hắn bỗng cứng ngắc.

Có một chút kí ức hiện lên trong đầu cô, nhắc nhở cô đã bảy năm trôi qua nhưng cô không sao nén nổi sợ hãi.

Không hiểu sao, thân thể rùng mình một cái.

Cô nhớ ra rồi, cô là vợ Đông Đình Phong mà lên giường cùng người khác...

Cô nhớ ra rồi, lúc trước cô gặp mặt Đông Đình Phong, xong lại đem một ly cafe hắt lên mặt người phụ nữ của Đông Đình Phong...

Cô nhớ ra rồi, cô ra mở cửa thì gặp Thôi Tán...

Thân thể hắn run rấy phấn chấn đi lên.

“Làm sao vậy?”

Hắn khẩn trương hỏi.

“Em... Em đang ở chỗ nào?”

Cô nhìn quanh một vòng, gian phòng này trang trí có điểm quen mắt.

“Số mười Đông viên.”

Đông Tán nói.

“Đông Đình Phong đâu?”

Cô hít sâu một hơi toàn là lãnh khí, đẩy ra

“Nơi này có hay không bị theo dõi? Có hay không?”

Cô đi tới đi lui nôn nóng tìm kiếm.

“Em không thể ly hôn. Em không thể để bọn họ nhìn thấy anh và em ở cùng nhau... em không ly hôn... tuyệt đối không ly hôn...”

Cảm xúc của cô lại bắt đầu có điểm khác thường.

Nỗi đau khôn xiết lại dâng lên trong lòng Đông Tán.

Lúc trước hắn không biết vì sao cô không chịu ly hôn, bây giờ hắn đã rõ rồi: vì con trai của bọn họ.

Việc làm của cô đều là vì muốn bảo vệ cho huyết thống của bọn họ. Phải yêu sâu đậm nhường nào mới liều lĩnh làm vậy?

Đông Tán ôm chặt lấy cô.

“Suỵt, đừng tìm, không có, nơi này về sau là nhà của chúng ta, làm sao có thể bị theo dõi?”

“Nhà?”