Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 353




Ô Phương run lên quay đầu xem:

Một người đàn ông lạnh lùng, trên tay cầm một khẩu súng trường, có nòng súng cỡ lớn đang ngắm vào bọn họ, khóe môi nhếch lên mỉm cười tàn ác, theo sau là hai thuộc hạ cũng cầm hai khẩu súng máy hiện ra, hô một câu:

“Ninh Sênh Ca, đã lâu không gặp rồi!”

Ninh Mẫn Mẫn chịu đựng từng cơn đau xuất hiện ở bụng, ngồi xuống tựa lưng vào cánh cửa, căm hận nhìn người kia!

Không sai được, đúng là cậu ấm Mạc Thần của Trúc Quốc.

Tất cả chuyện này đều do hắn làm, làm xong còn không lo tẩu thoát.

“Phiền các ngươi, giơ tay lên! Bất cứ ai không hợp tác, sẽ bị ăn đạn ngay, chỉ có một kết quả là chết, chúng ta chỉ là tìm Ninh Sênh Ca. Oan có đầu, nợ có chủ, nếu các ngươi nghĩ muốn bảo toàn mạng sống của mình, tốt nhất đừng có manh động!”

Một thủ hạ bên cạnh Mạc Thần kêu lên.

Tất cả súng máy trên tay bọn chúng đồng loạt nổ, dự đoán nếu không nghe lời thì tất cả mọi người ở đây đều bị mất mạng.

Ô Phương chỉ có thể đưa một tay không bị thương, ngoan ngoãn giơ lên.

Ba bảo vệ khác, đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, cũng đồng loạt giơ tay nên.

Mạc Thần chỉ Ô Phương, ánh mắt lạnh lùng nói:

“Ngươi, đem Ninh Sênh Ca tới đây cho ta...” Hắn đá một chiếc ghế tựa lại: “Sau đó đem cô ta trói vào chiếc ghế này...”

Ô Phương cố gắng chống lưng lên, can đảm nói:

“Phu nhân bị chảy máu, cần phải đến bệnh viện...”

Chưa nói xong đã thấy một khẩu súng đen sẫm nhắm ngay vào thái dương của cô:

“Ta nói, ngươi phải làm theo, không nghe lời, ăn đạn... Thật có lỗi, giết quá nhiều người, ta không ngại giết thên một mạng nữa... Nếu đây là ý nguyện của ngươi, được, ta sẽ giúp đỡ. Đến lúc đó, Thủ tướng của ngươi sẽ truy tặng ngươi là liệt sĩ.”

Giọng nói mang theo vẻ khinh miệt, châm chọc.

Ô Phương trừng mắt, tin chắc người này tuyệt đối nói là làm.

“Tiểu Ô, đỡ ta qua đi!”

Ninh Mẫn Mẫn đã bình tĩnh trở lại.

Càng nguy hiểm, cô lại càng bình tĩnh.

“Vâng!”

Ô Phương đỡ cô lên, nhìn thấy mép váy của cô máu không ngừng chảy xuống dưới, bây giờ phải làm như thế nào đây?

Ninh Mẫn Mẫn ngồi xuống.

Một dây thừng ném tới.

“Trói vào!”

Ô phương đành phải đem dây trói vào.

Sau một phút đồng hồ, Ninh Mẫn Mẫn đã trở thành miếng thịt trên thớt, không thể chạy trốn.

“Đến bên cạnh chờ đi!”

Ô Phương lui sang đứng đến bên cạnh.

Mạc Thần chọn một chiếc ghế ngồi xuống, dùng khăn tay lau súng, làm nó bóng loáng, dáng ngồi cũng tao nhã.

Người này xuất thân trong một gia tộc lớn, có danh tiếng, giơ tay nhấc chân, đều đã lộ ra vẻ cao quý. Vốn nên là một trụ cột của nước nhà, vậy mà lúc này, trong mắt Ninh Mẫn Mẫn, từ đầu đến chân không khác gì một con quỷ khát máu.

“Bụng rất lớn! Đáng tiếc không sinh được...”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, giọng nói rất rõ ràng, như thao túng số phận của người khác.

Ninh Mẫn Mẫn im lặng thật lâu, cơ thể không ngừng run lên, không biết là lạnh, hay là hận, hai tay nắm chặt tay ghế, từng sợi gân xanh hiện lên.

Một năm trước, vào tháng 9 mùa thu đúng là người này đã tàn sát giết chết năm đồng đội của cô, một năm sau, hắn chạy tới Đông Ngải, lần thứ hai trắng trợn tàn sát người thân, bạn bè của cô.

Cố Hiểu bị bắn, cha thì bị giết, ông nội bị cắt đầu... Người đàn ông này phải hận cô lắm mới có thể phát điên làm chuyện vô nhân đạo như thế này...

“Mạc Thần, hôm nay ngươi tốt nhất không lên để ta sống. Nếu như không giết chết ta, sớm muộn ta sẽ lột da ngươi thôi!”

Ninh Mẫn Mẫn nghiến răng, kích động nói.

Lời còn chưa dứt, một nòng súng ống nhắm ngay trán Ninh Mẫn Mẫn. Nếu nổ súng, chắc chắn sẽ nổ tung cả đầu chứ không thể như Cố Hiểu còn lại nửa cái đầu...

“Yên tâm, ta hôm nay không cùng ngươi chơi đưa, hôm nay sẽ là ngày chết của cô...”

Mạc Thần khẽ cười, giọng nói giống như người anh trai lớn, như thế nào cũng không nhìn ra người này chính là một con quỷ khát máu.

Ninh Mẫn Mẫn ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm, có vẻ rất cứng đầu:

“Ta chết, ngươi cũng sống không được. Đông Đình Phong sẽ không bỏ qua cho ngươi, người dân ở Đông Ngải cũng sẽ không bỏ qua, ngươi sẽ trả giá cho hành động của mình...”

Hắn cười chẳng hề để ý: “Khi đến Đông Ngải, ta cũng chưa bao giờ nghĩ còn sống trở về. Mục đích của ta chỉ có một, đùa giỡn thôi...”

Hắn chĩa nòng súng hung hăng đặt vào cằm Ninh Mẫn Mẫn.

Ninh Mẫn Mẫn không chịu thua, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên cười:

“Ách, đúng thật sự là một phụ nữ bướng bỉnh. Bướng bỉnh có phần đáng yêu. Ở trong tay ta mà có thể trốn thoát ra ngoài, cô là người đầu tiên. Có thể để cho tôi liều lĩnh truy đuổi, cô đúng là người duy nhất. Tôi tỉ mỉ nghiên cứu chuyện liên quan đến cô: Từ quá trình bắn tỉa, tập kích của bộ đội đặc chủng trong nhiều năm qua... Chỉ huy từng trận đánh... Nói chung là khá lắm! Nếu cô không có bắn chết anh em của tôi, có lẽ tôi sẽ đánh giá cao cô. Thật tình đánh giá cao! Nhưng đáng tiếc...”

Nụ cười của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lẻo:

“Đáng tiếc, cô đã giết họ. Cô không giết bọn bất nhân, mà lại đi giết: Chương Chí Hiên, Trần Văn Hổ, Lý Hoa hiền lành, bọn họ chơi với ta từ nhỏ đến lớn. Trong quân đội bọn hắn đều là trụ cột của nước nhà, trong gia đình đều là con trai độc nhất, cũng bởi vì cô, mà bọn họ chết không toàn thây... Nếu như cô không chết, dưới suối vàng bọn họ không thể nhắm mắt...” <

Ninh Mẫn Mẫn bất ngờ cười chế nhạo hắn:

“Ta không biết Chương Chí Hiên, Trần Văn Hổ, Lý Hoa hiền lành là ai. Bảy năm trước ta được giao đi giải cứu, ta chỉ biết là những người đó tất cả đều là những tên cướp. Có dũng khí cướp máy bay, thì phải gánh chịu hậu quả. Mạc Thần, các người đều là người của Trúc Quốc, chúng ta là người của Đông Ngải không đúng sao? Đừng quên, khi máy bay bị cướp, ngươi dẫn đầu sát hại quá nhiều người...”

“Bốp”, Mạc Thần bỗng dưng giơ tay tát một cái, cắt lời của cô: “Dám lấy những người đó so với các anh em của ta, bọn họ... Không đủ tư cách!”

Hắn cao giọng nói.

Sau đó, hắn lấy từ trong túi áo ra một tấm khăn tay lau lòng bàn tay, lần thứ hai dùng súng nhắm vào trán của cô, hung hăng nói:

“Hôm nay ta sẽ giết cô, để cúng tế linh hồn bọn họ!

Ngồi đối mặt với hắn, Ninh Mẫn Mẫn tuyệt không lộ nửa phần sợ hãi:

“Đến đây đi... Ta sẽ sợ ngươi sao... Một đại nam nhân, bắt nạt một người phụ nữ mang thai. Mạc Thần, mọi người nghĩ ngươi là linh hồn của Trúc Quốc. Phì, ta xem ngươi cơ bản là một kẻ điên. Cẩn Chi nói tâm lý ngươi có vấn đề, xem ra là thật, ngươi đúng là một kẻ điên chốn khỏi bệnh viện tâm thần... Chỉ có kẻ điên mới tàn sát vô tội, chỉ có kẻ điên mới có thể xuống tay với một phụ nữ sắp sinh. Ngươi cơ bản là không phải một người đủ tư cách quân nhân...”

Lúc này lại chọc giận Mạc Thần.

Nhưng giọng nói cô vẫn như vậy, có phần sâu cay hơn.

Ô Phương thấy vậy, tâm trí phát run, ánh mắt cũng không dám chớp một cái, nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, lần này, phu nhân chết chắc rồi.

Nhưng Mạc Thần không có giận, mà cười, đem khẩu súng thu trở về, nhìn bên trái lại nhìn bên phải xem xét, không để ý bị người khác mắng là kẻ điên, tự nhiên nói:

“Không nên không nên, ta không muốn bắn cô như vậy – thật không có ý nghĩa gì, chết như thế rất đơn giản, vẫn còn sức hung hăng mắng người. Ta sẽ cho cô chết trong đau đớn. A..., đúng rồi đúng rồi, có một việc nữa, ta thiếu chút nữa quên nói cho cô biết, nếu cô không biết cứ chết như vậy, có phần đáng tiếc. Hiện tại dù sao cũng có thời gian, vậy thì ta sẽ nói cho cô.”

Hắn vác khẩu súng nên vai, đến bàn máy tính của cha cô tìm được một hộp xì gà, đó là của Cẩn Chi biếu bố vợ, rất đắt tiền, cha cô chưa dùng hết, vẫn để ở bàn, thỉnh thoảng mới hút nó.

Mạc Thần chọn một cây, đốt, hít sâu một hơi rồi phun khói ra, mùi thuốc lá bay khắp phòng.

“Xì gà Cuba, mùi vị không tệ!” Hắn nhìn chữ viết trên điếu thuốc: “Vẫn là số lượng hạn chế. Xem ra Đông Đình Phong thật sự hết lòng đối với cô. Cũng là, nếu là không để trong lòng, Cố Hiểu cũng sẽ không chết.”

Ninh Mẫn Mẫn hung hăng nhìn chằm chằm, thật muốn đem gương mặt này băm vằm ra.

“Cô rất yêu Đông Đình Phong...”

Hắn hứng thú nói, hoàn toàn coi như không thấy sự phẫn nộ của cô: “Trước kia yêu Hoắc Khải Hàng, hiện tại yêu Đông Đình Phong. Toàn yêu những nhân vật nổi tiếng... Nói thật, Đông Đình Phong tốt hơn Hoắc Khải Hàng rất nhiều. Một người tự nhiên ngồi vào ghế Thủ tướng, đem Hoắc gia hạ xuống, nếu không có một chút thủ đoạn, ai có thể làm được! Đông gia muốn vị trí kia đã rất nhiều năm, hiện giờ như đã toại nguyện... Đông Đình Phong quả thật là một người mà cuộc đời ta không phục nhất, người này thủ đoạn...”

“Cẩn Chi trúng cử, đó là do lòng dân chọn! Không phải giở thủ đoạn mới có thể...”

Ninh Mẫn Mẫn lập tức phản bác.

“Cái gì? Lòng dân?”

Mạc Thần chợt cười to: “Cô thật đúng là ngây thơ đến buồn cười. Nếu không có các nhân vật chính trị ở sau lưng chống đỡ, cô cảm thấy hắn dễ dàng trở thành Thủ tướng sao? Ta nói cho cô biết, tuyệt đối không thể!”

Tim Ninh Mẫn Mẫn nhảy loạn xạ, kỳ thật cô cũng thấy lạ, vì cái gì mà Cẩn Chi nhanh như vậy liền lên nắm chính quyền? Vì cái gì?

“Biết hắn vì cái gì mà dễ dàng ngồi vào vị trí kia không?

“Không biết phải không?

“Vậy thì ta nói cho cô nguyên nhân!

“Đông gia vẫn rất tham vọng, bọn họ kiên trì ba mươi năm, bồi dưỡng nhân tài, thâm nhập vào mọi lĩnh vực của Đông Ngải, sau đó tiếp tục bồi dưỡng Đông Đình Phong tranh đoạt vị trí Thủ tướng ở Đông Ngải.

“ Nhị gia nhà họ Đông - Đông Diệu Viễn gia nhập quân đội là cũng vì chuẩn bị cho ngày này.

“Khi còn trẻ Đông Đình Phong đã được đặt lên vị trí cao nhất của tập đoàn cũng chính là do Đông Lục Phúc tận lực giúp hắn nổi tiếng.

“Đương nhiên, cũng do chính bản thân Đông Đình Phong rất xuất sắc, tuổi còn trẻ, nhưng nhiều tài năng, cũng xứng đáng với cái tên nhân vật Truyền kỳ.

“Khả Hoắc Khải Hàng là nhân vật nào? Được Quý Như Tịch bồi dưỡng nhưng Đông gia mưu tính với Thi Diệu, để cho Cố Gia tìm cơ hội kéo Hoắc Khải Hàng xuống. Vì thế mới có chuyện mười bốn năm trước hít thuốc phiện và chơi gái. Bảy năm trước, một mưu kế nữa, kết hợp cùng Mạc gia chúng ta tạo nên sự kiện cướp máy bay... Và bao gồm cả sự kiện uy hiếp năm trước.

Cũng là Đông gia cung cấp súng đạn dược cho chúng ta, trợ giúp Mạc gia tiến hành tiếp quản chính quyền. Đúng rồi, quên nói cho cô, thấy không...”

Hắn hung hăng vỗ vỗ tay vào khẩu súng:

“Súng này, tất cả các vũ khí trên tay A Sưởng, A Hoằng, tất cả đều được sản xuất từ các khu công nghiệp quân sự. Cô có biết khu công nghiệp quân sự này của nhà ai không? Đông gia...”

`

Hắn cười sảng khoái:

“ Mạc gia chúng ta cùng Đông gia, quyền lợi vẫn song hành với nhau!”