Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 36: Tình địch của thành chủ (2)




“Tên vô lại dâm tặc họ Thu kia, dám tự ý giấu Linh Nhi, mau ra chịu chết!” Một người vai rộng eo thon, thân cao tám thước, đứng sừng sững trong sân phủ thành chủ, lớn tiếng thét rủa. Xung quanh y, là các thị vệ của phủ thành chủ dàn trận chờ đợi, gia đinh cũng đã chạy ra tương trợ.

“Dâm tặc, còn không mau cút ra đây cho gia gia? Ngươi dám tự ý giấu Linh Nhi, còn không mau ngoan ngoãn ra chịu chết…”

“Các hạ không thể nói những lời mới mẻ hơn ư? Cứ chửi rủa lặp đi lặp lại mấy câu đó, e là không đủ thị uy.” Thu Hàn Nguyệt chầm chậm bước từ đại sảnh ra, thong thả đi xuống bậc tam cấp, theo sau là các thị vệ, đi thẳng tới chỗ kẻ ngỗ ngược xông vào kia.

Hai người có chiều cao tương đương, thể lực tương đồng, một người là công tử quý tộc phong thái thong dong, một người là nam tử ngang tàng nổi giận thị uy, cảm giác thế lực tương đương ấy khiến những người xung quanh không hẹn mà cùng giật lùi về phía sau, nhường khoảng không gian cho bọn họ.

“Ngươi chính là Thu Hàn Nguyệt?” Nam tử đó liếc mắt quan sát hắn, hỏi.

“Chính là Thu Hàn Nguyệt.” Thu Hàn Nguyệt không ấu trĩ tới mức cũng dùng khóe mắt để liếc hắn, mà nhìn thẳng vào nam tử kia quan sát hai lượt.

“Ngươi là ai?”

“Là Bạch Hổ ca ca của Linh Nhi.”

Thu Hàn Nguyệt suy ngẫm một lát, đáp: “Thê tử chưa từng nhắc tới ngươi.”

Thê tử?! “Thả…” Nhận ra sự bất nhã của lời nói, không muốn đánh mất phong độ trước mặt “tình địch”, y cố nuốt giận, nói: “Mau đưa Linh Nhi ra đây.”

“Đại hôn sắp đến gần, thê tử gần đây vì lo lắng cho việc này mà mệt mỏi, đang nghỉ trưa.”

“Thu Hàn Nguyệt.” Nam tử gọi thẳng tên hắn chẳng biết nặng nhẹ, cười nham hiểm. “Ngươi cho rằng gia gia đến đây, sẽ còn có hôn lễ gì đó sao?”

“Đương nhiên.”

“Một kẻ phàm phu tục tử như ngươi, sao xứng với Linh Nhi thuần khiết xinh đẹp?”

“Linh Nhi không chê ta là được.”

“Linh Nhi chê hay không thì phải hỏi Linh Nhi.” Nam tử đó hất đầu, mở miệng gọi: “Linh Nhi…”

Tiếng hét đó, dường như chấn động sơn hà, cứ vang mãi không dứt, giống như gõ thình thịch vào trái tim người ta, khiến người nghe hoảng loạn, đám người dưới trong phủ lần lượt bịt tai bỏ chạy.

Thu Hàn Nguyệt mặt không biến sắc, thân vững như ngọc, điềm đạm đáp: “Ngươi không biết điều như thế, rõ ràng không sợ có chuyện xảy ra với mình, nhưng không sợ mang lại tai họa cho Linh Nhi sao?”

Nam tử đó sững lại, rồi lập tức không hét nữa, cười nhạt: “Tmang Linh Nhi đi, đương nhiên sẽ không ai dám bắt nạt Linh Nhi cả!”

“Nếu ngươi có thể đưa được Linh Nhi đi, thì cần gì phải đuổi tới tận nhà ta thế này?” Tưởng hắn không hỏi qua mọi chuyện liên quan tới Linh Nhi từ nhỏ cho tới lớn từ chị vợ chắc? Con hổ trắng này, hắn sớm biết từ lâu rồi.

Sắc mặt nam tử thoắt biến đổi, “Loài người vô sỉ các ngươi, đừng huênh hoang…”

“… Bạch Hổ ca ca?” Linh Nhi thân mặc y phục trắng như tuyết, thò đầu ra.

Cũng may, cách xưng hô này của tiểu nha đầu đã thể hiện lựa chọn rõ ràng. Nếu Linh Nhi cũng dính chặt với con hổ này như hình với bóng giống như với Bách Diêu, Thu Hàn Nguyệt biết mình cần phải mài dao giết người, không, giết hổ, vừa khéo trong thư phòng đang thiếu một mảnh da hổ để bọc ghế thành chủ.

“Bạch Hổ ca ca, sao huynh lại tới đây?” Thân hình yêu kiều ngoan ngoãn ngồi trên ghế rộng, hai tay chống má, hỏi.

“Linh Nhi mất tích, Bạch Hổ ca ca đương nhiên phải đi tìm.” Nam tử giọng dịu dàng hẳn. Tên này, họ Túc tên Hao, là con trai của tộc trưởng Hổ tộc, đã từng tu luyện ở thành Phi Hồ nhiều năm, là hàng xóm của Bách gia.

“Linh Nhi không mất tích, Linh Nhi cùng ca ca về đây, đây là nhà của Linh Nhi.” Linh Nhi ngọt ngào trả lời. “Căn nhà này rất thú vị, có nước tắm lúc nào cũng ấm áp không bao giờ lạnh, có đùi gà ngon, còn có Đại Hoàng, Đại Bạch, cả Minh Thúy tỷ tỷ, Ngụy tỷ tỷ, còn có…”

Xòe ngón tay ra đếm, điểm tên từng người mà nàng yêu quý, cuối cùng nhớ tới người đàn ông với sắc mặt tối sầm đang đứng sau lưng mình. “Còn có ca ca!”

Túc Hao hỏi: “Linh Nhi còn nhớ Bạch Hổ ca ca từng nói Bạch Hổ ca ca rất nhớ Linh Nhi không?”

“Nàng ấy không nhớ.”

“Linh Nhi nhớ…” Câu trả lời thay của Thu Hàn Nguyệt và câu trả lời của Linh Nhi gần như cùng lúc thốt ra, Linh Nhi cảm thấy bị oan, lập tức quay đầu lại giải thích: “Linh Nhi nhớ mà, ca ca tại sao lại nói Linh Nhi không nhớ?”

Nếu không phải chắc chắn trăm phần trăm là mình sẽ đau lòng, thì lúc này Thu Hàn Nguyệt đã gõ vào cái đầu ngốc nghếch của tiểu nha đầu này rồi ném về phòng và mắng rằng: Lời của phu quân mà dám nghi ngờ?

Ở phía bên kia, Túc Hao cười như gõ trống: “Quả nhiên đúng như Bạch Hổ ca ca dự liệu, Linh Nhi luôn rất thông minh, sao có thể không nhớ?”

“Ừm, ừm, Linh Nhi nhớ, Linh Nhi rất thông minh.”

“Linh Nhi thông minh như thế, có nhớ Bạch Hổ ca ca từng tốt với Linh Nhi không?”

“Nàng không…”

“Linh Nhi nhớ.” Cái đầu nhỏ gật như gà mổ thóc. “Hắc Xà ca ca định đánh Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca đã đánh cho Hắc Xà ca ca phải bỏ chạy; Thanh Xà tỷ tỷ cướp đùi gà của Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca đã cướp lại cho Linh Nhi; có người cầm thứ có thể đuổi Linh Nhi đuổi theo Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca đã dẫn Linh Nhi chạy, Linh Nhi đói, Bạch Hổ ca ca…”

Linh Nhi dùng giọng nói mềm mại dịu dàng của mình nhắc lại mọi việc, nụ cười trên môi Bạch Hổ tươi như hoa nở, cho tới khi cả khuôn mặt anh tuấn như có trăm bông hoa khoe sắc, nhìn vô cùng nhức mắt. Thu Hàn Nguyệt nhìn vào gáy tiểu nha đầu, cũng đang cười, nhưng nụ cười rất âm trầm, nhật nguyệt vô quang. Bất lực là Linh Nhi nhà hắn chậm hiểu, hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đang kể lại chi tiết tốt đẹp của Bạch Hổ ca ca, mặt mày hớn hở.

“Vì vậy, Linh Nhi cũng nhớ là Bạch Hổ ca ca đã từng nói muốn cưới Linh Nhi làm vợ chứ?” Túc Hao nói.

“Linh Nhi…”

“Nàng dám nhớ!” Thu Hàn Nguyệt hét lên.

Linh Nhi rụt vai.

Không thể nhẫn nhịn thêm, mà cần gì phải nhẫn nhịn? Vốn nước lửa khó dung hòa, giả vờ tỏ ra phong độ tử tế làm gì? Thu Hàn Nguyệt vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, vùi đầu nàng vào ngực mình, cúi đầu hôn một cái thật sâu vào môi nàng, “Cho dù Linh Nhi có nhớ ra được ngàn vạn cái tốt của ngươi, nhớ được mỗi câu ngươi nói, thì đã làm sao? Dưới gầm trời này, Linh Nhi sẽ chỉ làm thê tử của ta, chỉ cho phép ta đối với nàng như thế mà thôi, không tin, ngươi cứ việc hỏi Linh Nhi. Bổn thành chủ khuyên con hổ thành tinh là ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa, đến từ đâu thì cút về đấy, đừng có ở đây dụ dỗ vợ người!”

Hắn bất nhân, Túc Hao cũng bất nghĩa, buột miệng mắng luôn: “Ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi, vô sỉ hèn hạ, không biết đã dùng thủ đoạn hạ lưu nào mà lừa gạt được Linh Nhi, có bổn đại gia ở đây, ngươi đừng mong được như ý nguyện!”

“Xì, đến kẻ khó nhằn nhất là Bách Diêu cũng đã nhận bổn thành chủ là em rể rồi, tận tay giao Linh Nhi cho bổn thành chủ, ngươi ở đấy nhiều chuyện làm gì?”

Những lời này khiến Túc Hao nhảy dựng lên như bị sét đánh: “Bách Diêu là cái tên không có mắt, không nhìn thấu được kẻ văn nhân đồi bại như ngươi, bổn đại gia nhìn rất rõ! Bổn đại gia sao có thể để ngươi hại Linh Nhi? Mau trả Linh Nhi ra đây!”

“Linh Nhi chưa bao giờ thuộc về ngươi, từ ‘trả’ này ở đâu mà ra?”

“Linh Nhi chỉ có thể là Linh Nhi thôi, không ai được phép đối xử với Linh Nhi như đồ vật, những lời đó của ngươi, đã không xứng với nàng rồi!”

Ha, con hổ thành tinh này cũng mồm mép ra phết. Thu Hàn Nguyệt đang định phản kích, thì tiều nha đầu trong lòng hắn bất ngờ òa khóc.

“Hu hu hu… cãi nhau… sợ quá… hu hu hu… oa oa oa…”

Linh Nhi không hiểu, trong quyển sách mà Ngụy tỷ tỷ bảo nàng học thuộc có câu: “Có bạn từ phương xa tới không thể không thấy vui.” Ngụy tỷ tỷ nói những lời trong sách viết đều là đạo lý lớn, phải làm theo sách mới không bao giờ sợ sai. Bạch Hổ ca ca đến, nàng rất vui, chẳng phải đang làm theo lời sách dạy đấy sao? Tại sao ca ca lại cãi nhau với Bạch Hổ ca ca như đã từng cãi vã với đại ca ca, Linh Nhi rất buồn. “Cãi nhau… sợ quá… sợ quá, Linh Nhi không thích… oa…”

Một khi Linh Nhi đã bật khóc, thì sẽ nức nở không thôi, Thu Hàn Nguyệt nhìn vừa đau lòng vừa lo lắng. “Ca ca không tức giận với nàng, Linh Nhi khóc gì chứ? Không được khóc, đừng khóc nữa…”

Túc Hao đứng bên thì đi đi lại lại, lo lắng nhưng bất lực, “Được rồi Linh Nhi, Linh Nhi ngoan, đừng khóc nữa, Bạch Hổ ca ca không hung dữ với Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca sao có thể hung dữ với Linh Nhi chứ?”

“Cãi nhau… không thích… Linh Nhi… không thích cãi nhau…” Tiểu nha đầu khóc đến mức cái mũi đỏ lựng, nước mắt tuôn rơi, giống như vừa trải qua đau khổ, dằn vặt ghê gớm.

“Không cãi nhau!” Cả hai người đàn ông cùng đồng thanh kêu lên, rồi len lén trừng mắt lườm nhau, lại nói: “Không phải là cãi nhau!”

“… Không phải… cãi nhau?” Linh Nhi ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn người này lại ngó người kia, giống như đang khẳng định lại lời họ.

“Đúng, không phải là cãi nhau.” Thu Hàn Nguyệt quay sang mỉm cười hòa nhã với Túc Hao. “Nàng xem, ca ca rất hoan nghênh hắn.”

“Đúng, không phải là cãi nhau.” Túc Hao nhìn Thu Hàn Nguyệt mím môi cười, “Nàng xem, ta và hắn rất vui vẻ.”

“… Sẽ không cãi nhau?” Linh Nhi nấc một tiếng, rồi lại hỏi.

“Sẽ không cãi nhau!” Cả hai người đàn ông đều khẳng định chắc nịch.

Được họ hứa, Linh Nhi khóc nhỏ dần, hai người đàn ông đều thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, mắt Túc Hao đảo liên tục, phát hiện kẽ hở: “Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca đi từ rất xa đến thăm Linh Nhi, muốn ở lại nhà Linh Nhi chơi, có được không?”

Cơ thịt trên mặt Thu Hàn Nguyệt giật giật, “Không…”

“Được!” Linh Nhi đáp, đôi mắt to vẫn long lanh nước chớp chớp rất ngọt ngào. “Ca ca hoan nghênh Bạch Hổ ca ca, Linh Nhi cũng hoan nghênh Bạch Hổ ca ca.”

“Đây đã là nhà Linh Nhi, ngày mai Linh Nhi đưa ca ca ra phố chơi một vòng, được không?” Được voi đòi tiên.

“Được!”

“Bạch Hổ ca ca đã rất lâu rồi không được gặp Linh Nhi, có rất nhiều chuyện muốn kể cho Linh Nhi nghe, tối nay ngồi trên mái nhà nói chuyện cả đêm, được không?” Bắt đầu lấn lướt.

“Được!” Đề nghị này khiến Linh Nhi càng thêm vui. “Linh Nhi phải biến thành tiểu Linh Nhi, đùa nghịch trên mái nhà!”

“Được, Linh Nhi biến thành Tiểu Linh Nhi, Bạch Hổ ca ca bảo vệ muội…”

Thu Hàn Nguyệt đặt tiểu nha đầu xuống ghế, nhanh nhẹn bước sát tới trước mặt Túc Hao, khóe miệng nhếch lên, mắt mày như cười, hạ giọng nói: “Giờ thìn tối nay, ta với ngươi hẹn nhau ở ngoại thành, là đàn ông, hãy xuất hiện cùng ta quyết chiến một trận! Ha ha…”

Bạch Hổ mặt mày hòa nhã, nhìn như hoa trong gió xuân, đáp: “Đến khi ấy, đừng để bổn gia gia đây đánh cho ngươi phải kêu cha kêu mẹ đấy! Ha ha…”