Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 254: Người đàn ông có người khác ở trong lòng, có để bụng không?




Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Cô ta ngoài cười trong không cười mà nói: “Anh Duệ Tường, sau này em có thể thường xuyên đến công ty anh được không?”. Gần quan được ban lộc, cô không thể thua dưới tay Vương Thiến Như.

Đầu Cụ Duệ Tường cũng không thèm ngẩng, “Ừm!” chuyên tâm dọn dẹp đồ ăn, đưa cho Lý Thấm, “Gửi lời cám ơn đến mẹ em, hôm nào anh đến thăm bà ”.

“Dạ dạ…” Lý Thấm cầm đồ ăn, thêm mắm thêm muối nói: “Anh Duệ Tường, anh phải thường đến nhà chơi một chút, mẹ em rất nhớ anh đấy”.

Cụ Duệ Tường không quan tâm lắm, khẽ gật đầu, rồi lại bắt đầu bận rộn làm việc.

Lý Thấm nhìn Cụ Duệ Tường nghiêm túc làm việc, bĩu môi không vui đi ra ngoài.

Cụ Duệ Tường ngẩng đầu mỉm cười bất đắc dĩ nhìn Lý Thấm rời đi, kỳ thật, anh biết rõ chủ ý của Lý Thấm nhưng anh không muốn quan tâm, nếu không phải nể mặtvú Vương anh đã không để ý đến Lý Thấm.

Dù sao thì anh cũng không thích phụ nữ lòng dạ quá sâu.

Khiết Đan Đan thấy Lý Thấm xuất hiện, cũng biết Lý Thấm không có ý tốt, cầm điện thoại báo cho Vương Thiến Như.

Vương Thiến Như nói chuyện với Trọng Thiên Kỳ xong, lại xoay đầu nằm xuống giường, dù sao thì buổi chiều cũng không phải đi làm.

“Tít tít” Tiếng điện thoại lại vang lên, cô không kiên nhẫn bắt máy. “Này, nếu như không có chuyện gì, thì tự chặt tay đi cho em”.

“Con nhỏ điên này, sao em không đi làm?”. Khiết Đan Đan rất lo cho Vương Thiến Như, hôm nay Tổng giám đốc nói với cô là cô ấy xin nghỉ, cứ lo là cô ấy gặp phải chuyện không may, nhưng nghe giọng cô ấy thì rất hùng hồn. Chứng tỏ cô ấy không có việc gì đáng ngại.

“Ặc…. Em xin nghỉ đấy!” Vương Thiến Như nói như không quan tâm.

“Tổng giám đốc của em sắp bị hồ ly tinh câu đi rồi, còn ở đó giả bộ bệnh xin nghỉ nữa”. Trong lời nói của Khiết Đan Đan chất chứa sự không hài lòng vô hạn, rõ ràng em ấy đòi chết đòi sống muốn theo đuổi Tổng giám đốc, bây giờ lại để mặc cho Tổng giám đốc ở cùng người phụ nữ khác.

“Cái gì?” nghe Khiết Đan Đan nói, trong lòng Vương Thiến Như mơ hồ chua chua, Lý Thấm vốn là người phụ nữ của Cụ Duệ Tường, bọn họ đứng cạnh nhau xứng đôi như thế.

Hơn nữa, dáng dấp Lý Thấm cực kỳ giống Giản Nhụy Ái, Giản Nhụy Ái lại là nỗi đau trong lòng Cụ Duệ Tường.

“Người phụ nữ hôm nay đến hình như gọi là Lý Thấm, vừa nói vừa cười với Tổng giám đốc, Tổng giám đốc đối xử với cô ta rất khác biệt”.

“Cô ấy là bạn gái của Tổng giám đốc!” Vương Thiến như tốt bụng nói.

“Cái gì?” Khiết Đan Đan kinh ngạc hét toáng lên, quên mất mình đang ở trong phòng làm việc, vội ngượng ngùng nói xin lỗi đồng nghiệp, rồi lại núp ở chỗ không người, nhỏ giọng nói: “Em nói cái gì? Bạn gái Tổng giám đốc, vậy còn em thì sao?”.

Vương Thiến Như đặc biệt khó chịu như bị dao găm cắt. Nếu như là người phụ nữ khác thì có thể cô sẽ không từ thủ đoạn nào để tranh giành, nhưng Lý Thấm là một cô bé hiền lành nên sao cô có thể nhẫn tâm đi tranh giành với Lý Thấm đây? Lý Thấm không để ý đến nguy hiểm cứu cô, cô có dũng khí lấy oán trả ơn sao?

Cô lắc lắc đầu, không cho nước mắt chảy ra, “Chị Đan Đan, em thất tình rồi, có thuốc gì có thể dùng để trị thất tình không?”.

“Em không kiếm được sao?”

“Không được!”. kể từ khi Lý Thấm xuất hiện cứu mình, Vương Thiến Như thật sự không vượt qua được áy náy trong lòng.

“Được rồi! Người ta nói để trị bệnh thất tình thì cứ đón nhận tình yêu mới, thật ra thì Trọng Thiên Kỳ cũng không tệ, mà anh ta lại còn si tình với em như thế”. Khiết Đan Đan cảm thấy dường như Trọng Thiên Kỳ có vẻ thích hợp với Vương Thiến Như hơn, dù sao trong lòng anh ta cũng chỉ có mỗi Vương Thiến Như còn Tổng giám đốc thì không giống vậy, anh ấy quá u ám, không chừng chỉ hoàn toàn là dằn vặt.

Vương Thiến Như im lặng, lúc tắt máy, đầu kêu ong ong như muốn nổ tung, nằm trên giường không nhúc nhích được.

Điện thoại di động reo lên, cứ ngỡ là Khiết Đan Đan, ai ngờ lại là Trọng Thiên Kỳ lại gọi tới.

Đột nhiên nhớ đến lời Khiết Đan Đan nói, cô không khỏi lắc đầu một cái, làm sao có thể nghĩ đến việc cùng một chỗ với Trọng Thiên Kỳ để cứu bản thân mình. Không được, đối xử với Trọng Thiên Kỳ như vậy chính là tổn thương anh ấy, hơn nữa cô đã trao thân cho Cụ Duệ Tường rồi.

"A lô!" Vương Thiến Như chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, nhận điện thoại.

"Vương Thiến Như, mở cửa nhanh lên." Trọng Thiên Kỳ kêu ầm lên.

"Được!" Vương Thiến Như nghe thấy tiếng gõ cửa, nhảy xuống giường, lúc mở cửa, nhìn thấy đồ đạc lỉnh kỉnh trong tay Trọng Thiên Kỳ.

Cô kinh ngạc đến nỗi ngẩn người sửng sốt, “Anh làm gì vậy? Anh mua cả siêu thị đem về luôn rồi”.

Trọng Thiên Kỳ thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, cũng không muốn đáp lời Vương Thiến Như, lách người bước vào, “Anh đã mệt muốn chết luôn rồi, em đừng có để anh đứng ngoài cửa vậy chứ”.

Anh nằm trên ghế salon, không thể động đậy vì thể lực đã bị tiêu hao quá mức

Vương Thiến Như rót cho Trọng Thiên Kỳ ly nước, khinh thường đá đá chân anh. “Anh uống nước đi”.

Bắt đầu kiểm tra xem Trọng Thiên Kỳ mua cái gì về, đúng là nhiều thật đấy, đồ đạc đủ loại kiểu dáng thứ gì cũng có, cô cầm miếng rửa chén, “Đại thiếu gia, anh mua miếng rửa chén làm gì?”.

“Cái đó là người trong siêu thị đưa, anh cũng không biết phải dùng làm gì?” Trọng Thiên Kỳ uống cạn ly nước, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Vương Thiến Như trợn mắt, Trọng Thiên Kỳ đúng là đại thiếu gia mười ngón tay không dính bùn, quả thật có thể giải thích tại sao không biết miếng rửa chén dùng để làm gì.

Cô lựa trái lựa phải trong túi đồ, thật sự chịu thua tên công tử bột này rồi, cả một túi đồ lỉnh kỉnh nhưng không có gì ăn được, chỉ tìm được duy nhất hai gói mì ăn liền.

Trọng Thiên Kỳ lúng túng nhìn Vương Thiến Như, từ nhỏ đến lớn chưa từng đi siêu thị, anh cũng không phân biệt rõ cái nào là đồ ăn.

Anh chộp lấy mì ăn liền, “Em không cần ăn, anh đi mua lại là được”.

Vừa dứt lời, liền đứng dậy muốn đi, Vương Thiến Như rất cảm động, có lẽ do ngã bệnh nên dễ bị xúc động hơn!

Cô ôm lấy Trọng Thiên Kỳ từ phía sau, vành mắt đỏ lên, nước mắt cảm động lăn dài trên má. Một đại tiểu thư phải sống ở nơi lạ nước lại cái, không có người thân chăm sóc cô như vậy, ngày ngày phải chịu sự ức hiếp của Cụ Duệ Tường, bỗng nhiên lại có người quan tâm mình như vậy, săn sóc mình như vậy.

Cô có lý do gì mà không cẩn thận cân nhắc Trọng Thiên Kỳ, có lẽ ở cùng anh ấy, mình sẽ thật sự quên được Cụ Duệ Tường.

Trọng Thiên Kỳ ngây ngẩn cả người, anh không biết phải làm gì? Xoay người nhìn Vương Thiến Như đang khóc, cho là Cụ Duệ Tường lại ức hiếp cô, “Có phải Cụ Duệ Tường lại bắt nạt em không, để anh thay em đi dạy dỗ anh ta”.

“Chúng ta ở cùng một chỗ đi!” Vương Thiến Như đỏ mặt, lời như thế mà để nữ sinh mở miệng, quả thật có chút xấu hổ.

"Hả…” Trọng Thiên Kỳ ngẩn người, không thể tưởng tượng nổi, giọng nói lại hơi run rẩy, “Em… em… nói cái gì?”.

Đột nhiên, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Trọng Thiên Kỳ khiến Vương Thiến Như nín khóc mà cười, “Em biết là rất không công bằng với anh, anh cũng biết trong lòng em có Cụ Duệ Tường, em sẽ cố gắng quên anh ta, nếu như anh không để ý…”.

“Không để ý, không để ý….” Trọng Thiên Kỳ sướng đến phát điên rồi, anh không ngờ Vương Thiến Như sẽ ưng thuận, kích động đến nỗi không nói nên lời, “Anh giúp em, để em quên đi Cụ Duệ Tường, trong lòng hoàn toàn hoàn toàn chỉ có anh, anh sẽ không làm cho em đau lòng, càng không làm em khóc, sẽ yêu em thật nhiều, bảo vệ em”.

Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, không ngờ cũng có người thật lòng với mình đến thế, cô cảm động rúc vào ngực anh, lẳng lặng ôm anh, muốn tìm được sự an ủi trong ngực anh.

Cô đã tìm được cảng tránh gió của mình, cho nên muốn nói chào tạm biệt với Cụ Duệ Tường.